Dịch Giả: Tuyệt Tình cốc!
Nói đến nhóm đại Thánh hoàng Bạch Kỳ Phong, huyền khí tu vi tuy cực cao nhưng vĩnh viễn chỉ có thể độc hành hiệp chứ không quan hệ sâu sắc trong gia tộc. Như thế tu vị của bản thân họ có thể đề cao vô cùng nhanh, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không có được cái nhìn sâu xa coi mọi chuyện là bàn cờ như trưởng lão của đại gia tộc.
Đó là 1 loại chính trị!
Huyễn Phủ trên thực tế chính là một loại quốc gia khác biệt. Một khi dính đến vấn đề về chính trị, như vậy trừ khi là tội danh phản quốc, tạo phản nếu không thì tuyệt đối không thể đem một gia tộc tồn tại gần 1 vạn năm triệt để tiêu diệt ngay được!
Trên thực tế, xem như là người cai quản Huyễn Phủ cũng chưa chắc chịu để cho Chiến gia biến mất như vậy, bởi vì một thế lực lớn bỗng nhiên biến mất tất sẽ đánh vỡ sự ràng buộc cân bằng quyền thế mấy ngàn năm. Như vậy Huyễn Phủ sẽ cần thời gian rất lâu để khôi phục lại trật tự ban đầu. Thậm chí vì biến cố lần này mà dẫn đến việc quyền lực chuyển dời cũng không phải là chuyện không thể xảy ra…
Chỉ là những điều này, chỉ có những lão giả ở giai cấp thống trị cao tầng mới xét đến. Còn đối với đám người đại thánh hoàng Bạch Kỳ Phong, những điều này có quá thâm ảo 1 tí thì cũng là việc hợp tình.
Sau khi ăn xong cơ hồ là thời điểm mặt trời đã lên cao, Tào thánh hoàng Tào Quốc Phong cuối cùng cũng mang mặt dày đi đến xem xét ra sao.
Sự tình lần này cũng không lấy được hiệu quả gì.
–“Mấy cái lão vương bát đản Chiến gia! Thật tức chết ta rồi! hèn hạ vô sỉ bỉ ổi hạ lưu xấu xa đến cực điểm! Rõ ràng đem tất cả trách nhiệm đều thảy lên trên người bọn thị vệ hành thích. Bảo là mấy tên thị vệ khốn kiếp không phục sự quản thúc của Chiến gia, bị Chiến gia nghiêm trị, hành động lần này đều do nội tâm bất mãn mà tự ý chủ trương, âm mưu giết Mặc Quân Dạ rồi giá họa cho Chiến gia, đạt tới mục đích trả thù”
–“Nói như thế nào nghe phủi tay sạch sẽ vậy, bọn hắn nghĩ sao mà nói như thế? Cái loại này giải thích, chuyển biến nhanh chóng trực tiếp đã thành người hoàn toàn vô tội, thậm chí còn là người bị hại. Lời như thế mà tin được à?”
Tào Quốc Phong thở dài 1 hơi, tay vuốt chòm râu dài thẳng tắp:
–“Lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, cả nhà lại có thể đạt tới cảnh giới vô sỉ siêu cấp như vậy thật là mở rộng tầm mắt. Khó trách có thể trở thành đệ nhất thế gia của Huyễn Phủ!”
–“Thật là con mẹ nó phóng cái rắm!”
Bạch Kỳ Phong lập tức liền bộc phát
–“Nếu thật là mấy tên thị vệ kia không phục quản giáo, bọn hắn còn dám đem hai tên là đệ tử trọng yếu nhất trong gia tộc của chính mình cho mấy người bọn chúng bảo vệ sao? Sáu người kia toàn bộ là cao thủ cấp tôn giả, tất cả đều không nghe quản thúc à? Cái loại chuyện ma quỷ này, con mẹ nó tin a! muốn lừa gạt con nít 3 tuổi sao?”
–“Nhưng sự thật quả là như thế, bởi vì Chiến Hàn thừa nhận dạy dỗ không nghiêm, quản lí sơ sài, thế nên mới ra chuyện lớn như thế. Nay Phủ chủ giao cho Chiến Vũ Vân sau khi trở về phải thẳng tay chỉnh đốn, quản giáo nghiêm ngặt người trong nhà, đến cuối cùng như vậy cũng chả giải quyết được gì”
Tào Quốc Phong quả là vô cùng phiền muộn, bựcmình vỗ đùi một cái.
Bạch Kỳ Phong càng oán giận hơn. Hậm hực mà nói:
– “Bây giờ ta đi tìm Phủ chủ phân xử! Chuyện này không thể cứ như vậy là xong xuôi. Không để cho chúng ta một cái công đạo thỏa mãn. Ta sẽ trực tiếp xông vào chỗ ở của Chiến Hàn. Xem không vừa mắt, chẳng lẽ không thể đánh người sao?”
(DG:ba gai quá = =
NBV: Nhưng ta thích)
– “Ngươi bình tĩnh xem nào, nếu người làm như thế thật, chúng ta có lý cũng sẽ trở thành không có lý rồi. Kỳ thật Phủ chủ cũng có đền bù tổn thất cho chúng ta, cho phép Tiểu Mặc có thể tiến vào bên trong Tàng Thư Các 2 lần mỗi tháng. Mặt khác, khi Tiểu Mặc thắng cược được tư cách vào Linh Dược Viên, không cần đợi Chiến gia yêu cầu Phủ chủ cũng đã đồng ý, còn cho phép cả 7 huynh đệ chúng ta cùng vào… Ngoài ra, còn bắt Chiến gia xuất ra 1 thanh thần binh lợi khí bù đắp cho Tiểu Mặc với danh nghĩa là an ủi tinh thần”
Nói xong Tào Quốc Phong quả thật có chút vui vẻ.
–“Những thứ đó vốn là người có không linh thể chất nên được tặng! Như thế nào được xem là đền bù tổn thất? Chỉ có 1 điểm tốt duy nhất là 7 người chúng ta đều được tiến vào Linh Dược viên. Lão tử thà rằng không vào, địa phương đó có gì tốt chứ? Rõ ràng còn xem như quý lắm. Thật là biết đùa, bọn tạp chủng Chiến gia kia không ra gì, Phủ chủ cũng không phân biệt thị phi, hắn thực làm mất lòng người”
Bạch Kỳ Phong tức giận nói.
–“Ngươi làm sao biết a! Phủ chủ cũng không phải dễ dàng gì! Kỳ thực trong chuyện này người chính thức xui xẻo nhất còn không phải là chúng ta. Mặc Quân Dạ của chúng ta tốt xấu còn chiếm được vài phần tiện nghi. Cả nhà Phủ chủ so với chúng ta còn phiền muộn thêm vài phần”
Tào Quốc Phong thở dài
-: “Chúng ta đều đã nghe Mặc Quân Dạ kể qua rồi, đêm qua gặp phải ám sát cũng không phải chỉ có một mình Mặc Quân Dạ, còn có hòn ngọc quý trên tay Miêu lão đầu cũng “may mắn” gặp phải, không hoảng sợ ít hơn Mặc Quân Dạ bao nhiêu. Nhưng nha đầu kia cái gì cũng không có được, thậm chí cũng không được đem ra nhắc đến”
–“Không dễ dàng cái rắm! Hắn còn có thể tự bạc đãi cháu gái hắn sao?”
Bạch Kỳ Phong trừng mắt lên, lộ ra 1 thân khí chất lưu manh:
– “Đại ca, đầu óc huynh cũng quá…ngốc đi a? Phủ chủ nói cái gì thì huynh tin cái đó sao? Không chừng có nhiều thứ tốt vốn thuộc về Mặc Quân Dạ lão già kia giữ lại sau đó cho cháu gái của mình rồi. Lòng người khó đoán. Huynh….”
–“Nói bậy! Im miệng cho ta!”
Tào Quốc Phong nổi gân xanh trên mặt
–“Những lời này mà ngươi cũng nói được? Phủ chủ há có thể là loại người đó! Hơn nữa….tiểu tử kia còn câu dẫn khuê nữ nhà người ta, làm cho Phủ chủ đại nhân cũng không biết làm sao, Miêu gia bên kia hiện tại cũng đang gà bay chó chạy. Đâu có còn tâm trí mà hướng Chiến gia đòi bồi thường”
–“Câu dẫn khuê nữ nhà người ta? Miêu Tiểu Miêu? Chính là đệ nhất mỹ nhân trẻ tuổi trong Huyễn Phủ sao?
Bạch Kỳ Phong con mắt trừng càng to hơn, nhìn Tào Quốc Phong đen mặt gật đầu nhẹ, hơn nửa ngày mới cười 1 tràng, vỗ vai Quân Mạc Tà.
-“Hảo tiểu tử! Mới đến vài ngày đã đem cháu gái Phủ chủ nắm trong tay rồi. Loại này tốc độ không hổ là không linh thể chất a!“
Quân Mạc Tà mặt giăng đầy hắc tuyến: “loại chuyện này cùng không linh thể chất có quan hệ gì? Hơn nữa ta đã làm cái gì đâu, căn bản là chiêu gì cũng chưa sử dụng a! Còn nữa, là ta nắm nàng ta sao? Căn bản chính là nàng đem ta nắm lấy.Ta có nguyện ý sao? Một phần ủy khuất này nói với ai đây?“
(NBV: Ta hiểu, lần này anh Tà thật sự là bị oan mà)
-“Được rồi được rồi, mấy người các ngươi tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, Phủ chủ cùng các vị gia chủ thế gia nghe nói nơi này phát sinh thần tích muốn đích thân sang đây xem. Phỏng chừng lúc này cũng đã tới rồi“
Tào Quốc Phong tranh thủ thời gian phân phó.
Kỳ thật hình dạng mặt đất bây giờ cũng không còn có thể dọn dẹp được nữa rồi. Trong sân ngoại trừ rừng trúc cố ý chừa ra, những thứ khác đã sớm bị mấy huynh đệ giẫm nát.
Bất quá, hiệu quả của cái thần tích kia bên ngoài hình như còn chưa hết. Không biết lúc nào trên mặt đất sẽ vèo 1 tiếng toát ra 1 cây măng, vạn nhất có người ngồi trên mặt đất lúc đó……vậy thì náo nhiệt thật rồi.
(DS: =]] bạo cúc 100%)
Qủa nhiên không quá 1 khắc, một đám lão già áo trắng bồng bềnh như mây đã dắt tay nhau đến. Miêu gia. Chiến gia, Lý gia, Cố gia, vu gia, Khâu gia, Vân gia, Trương gia. Gia chủ bát đại thế gia của Huyễn Phủ, tính cả Phủ chủ Huyễn phủ Miêu Kinh Vân, tổng cộng là 9 người, cộng vời 7 đại thánh hoàng ở đây, chỗ ngồi ở tiểu viện này xem như chật ních.
Miêu Kinh Vân là người của Miêu gia, nhưng hắn đang đảm nhiệm Huyễn Phủ phủ chủ nên không thể kiêm nhiệm luôn Miêu gia gia chủ, thậm chí không tiện cho mình cái danh nghĩa là người Miêu gia. Lúc này Miêu gia gia chủ là 1 người khác.
Nhìn thấy mấy vị thánh hoàng lấy ra các loại cây quý, mọi người đều là tấm tắc kêu kỳ lạ. Trong bọn họ tùy tiện 1 người cũng là người biết xem hàng. Nếu là có sự tác động bên ngoài dĩ nhiên là không thể qua mắt được bọn họ. Nhưng hôm nay bọn người Tào thánh hoàng lấy ra những thiên tài địa bảo này tất cả đều là đồ tốt, không dễ dàng gì có được.
Xem lại trong nửa mảnh sân nhỏ, rất nhiều đại lão trong mắt đều toát ra sự hâm mộ thèm thuồng. Bực này phong cảnh, cũng không phải là nhân loại có thể gieo trồng được.
Nói đến 9 lão nhân này, người nào cũng từng đến nơi đây đi dạo vài vòng, đối với tiểu viện này của Tào Quốc Phong cũng không xa lạ gì. Nhiều lão còn tưởng rằng Tào Quốc Phong cố ý khoa trương, có được đồ đệ bảo bối không linh thể chất nên xuất ra cái “thần tích” gì để tạo thanh thế cho đồ đệ. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy đã tin tưởng hoàn toàn.
Bởi vì tin chắc rằng cho dù là ai cũng không thể làm cái sự tình vốn là 1 vài cây trúc trong 1 đêm phát triển trở thành 1 rừng trúc. Chỉ cần cái này là sự thật, cũng đủ cho người ta tin phục. Huống chi những cái kia còn là thiên tài địa bảo hiếm có.
Chứng cứ không chỉ có bấy nhiêu, những dây leo trên tường xung quanh trong 1 đêm lại tăng thêm vài tầng.
Tiểu viện của Tào Quốc Phong vốn có tường viện trơn láng, quyết không cho phép những loại này tồn tại. Dù sao cũng quá chướng mắt đi.
Nhiều chứng cứ như vậy đều đã chứng minh ngay tại đêm qua nơi này đúng là đã nhận được thần ân chiếu cố.
Sáng tỏ được điều này, thần sắc trên mặt của 3 lão đầu lập tức trở nên phức tạp. Một người trong mắt lộ tinh quang, ánh mắt đang nhìn Quân Mạc Tà ẩn ý tứ mâu thuẫn, người này chính là gia chủ Chiến gia Chiến Vũ Vân.
Một ánh mắt phức tạp khác nhìn Quân Mạc Tà từ trên xuống dưới, vóc người không khác Chiến Vũ Vân là bao nhiêu, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt thì hơn rất nhiều. Lần này chính là Cố gia gia chủ Cố Vân Dương, ông nội của người đã bị Mạc Tà ca dập trọng thương bằng lời nói- Cố Phi Vũ. Cũng xem như trước đây có từng gặp mặt Quân đại thiếu 1 lần. Tuy nhiên cái duyên phận kia cũng không thể xem là thiện duyên.
Về phần người cuối cùng kia, có 1 đầu tóc dài đen nhánh phiêu lịch, thần sắc phiêu dật, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, không giận mà uy. Đơn giản ở chỗ vừa đứng, tựu như nhật nguyệt sông núi đều ở dưới chân, thiên địa vạn vật đều trong tay. Loại khí thế này từ xưa tới nay chỉ có ở người địa vị cao, một thân tuyệt đỉnh công phu trong tay nắm quyền sinh sát mới có thể hun đúc được khí thế như vậy.
Người này tất nhiên là đương kim Phiêu Miễu Huyễn Phủ chi chủ, ông nội của Miêu Tiểu Miêu, Miêu Kinh Vân.
Giờ phút này, Miêu Kinh Vân ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vị không linh thể chất này, rốt cục cũng không rõ ràng trong lòng mình là loại cảm giác gì.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.