Vừa rồi khẩu khí của hắn vô cùng tự phụ, mang theo giọng điệu cao cao tại thượng giới thiệu lai lịch của mình, mục đích vừa để khoe khoang gia thế cường đại, đồng thời cũng để phủ đầu vị Mặc Quân Dạ này.
Chỉ cần đối phương thay đổi thần sắc, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, Chiến Thanh Phong sẽ tiếp tục đả kích tinh thần hắn.
Nhưng Chiến Thanh Phong vạn lần không có nghĩ đến đối phương còn chưa nghe qua tên của mình. Thậm chí còn nghĩ rằng mình trong Huyên phủ rất bi thảm, từ đó còn an ủi mình,lấy thái độ như đồng tình với tiểu đệ, từ trên nhìn xuống…Sự cố ngoài ý muốn khiến cho Chiến Thanh Phong có cảm giác một quyền đánh vào bị bông, chẳng lẽ hắn thân là Chiến gia đại công tử lại cần người khác che chở sao? Chiến Thanh Phong quả thực muốn đem tên chết tiệt trước mắt này xé thành từng mảnh nhỏ. Tuy đối phương vẫn bày ra bộ dáng như vô tội nhưng đối với một người cực kỳ kiêu ngạo như Chiến Thanh Phong mà nói thì đây quả là một đả kích chí mệnh.
Miêu Tiểu Miêu muốn bật cười, phải rất khó khăn mới có thể nén lại!
Cuối cùng nàng đã hiểu, hôm nay nếu vị Mặc công tử này không đả kích cả đám người ngồi đây thì chắc chắn sẽ không rời đi.
– To gan? Ngươi là thứ gì? Lại dám ăn nói với Chiến đại ca như vậy? Lục y thiếu niên kia bước ra chỉ vào Quân Mạc Tà mắng.
– Y? Ta đã nói rồi, ta trông vị Chiến đại công tử này rất thuận mắt, nếu không sao lại muốn che chở cho hắn? Ân, không biết vị huynh đệ này là?
Quân đại công tử nhìn hắn, đột nhiên nói đầy vẻ hâm mộ:
– Oa! Huynh đài ăn mặc thật là đẹp, thật xanh tươi, thật đẹp mắt. Nhìn huynh đài đột nhiên ta có cảm giác như thấy một rừng trúc a, không khí thật tươi mát nha!
Quân Mạc Tà tỏ vẻ nuối tiếc:
– Có điều đáng tiếc là… Vị công tử đây mang theo một thân lục y, nhưng thiếu chút chưa được hoàn mỹ.
Hắn quan sát đánh giá, xem trái xem phải.
– Chỗ nào không được hoàn mỹ? Lục y thiếu niêm hầm hừ hỏi.
– Không được hoàn mỹ ở chỗ…tóc của ngươi lại màu đen. Ôi, nếu trên đầu ngài có thêm một chiếc mũ màu xanh, hiệu quả sẽ như Họa Long điểm tình, tuyệt đối có thể oanh động toàn bộ Huyễn Phủ chỉ trong một đêm, trở thành một truyền thuyết bất hủ! Ngài thấy ý kiến của ta có tuyệt hay không?
Chỉ trong chớp mắt lục y thiếu niên đã hiểu hàm ý của người trước mặt; toàn thân run rẩy, hận không thể bước lên bóp chết tên hỗn chướng này. Đội thêm mũ màu xanh? ***!
Ngươi mới mang mũ xanh, cả nhà ngươi đều mang mũ xanh. Con mẹ nó! Tưởng lão tử đây không hiểu ý của ngươi sao!
– Tin rằng mọi người đều biết, ta chính là người có được Không Linh thể chất. Câu tiếp theo Mặc công tử nói ra khiến cả bọn tức muốn nổ phổi: Tự ta cũng biết, ca chính là thần tượng của các ngươi a!
Hắn dương dương đắc ý, ra vẻ lắc lắc tay áo, hơi nghiêng đầu, cổ cũng ngửa ra sau. Sau đó mới lắc đầu, ảo não nói:
– Ca mặc dù không hành tẩu trong giang hồ nhưng trong chốn giang hồ khắp nơi đều có truyền thuyết về ca! Nổi danh quá cũng mệt nha, ca kỳ thật rất bề bộn, thật sự rất bề bộn…
Mọi người cùng lúc có cảm giác xúc động muốn hộc máu.
Mắt thấy tên chết tiệt trước mắt bộ dáng phiêu phiêu đắc ý, bản thân không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu đức hạnh, tự mình đắc ý mà không biết xấu hổ. Tựa hồ chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạp mây, cưỡi gió phi thăng rồi.
Trong lúc nhất thời cả đám người hổn hển thở dốc. Mỗi người đều có một loại xung động, muốn đem tên chết tiệt không biết xấu hổ này ấn ngã xuống đất, sau đó đạp hắn một cái, rồi lại đạp thêm cái nữa, cuối cùng mới treo lên để hắn như vậy một trăm năm…
Loại người này quả thực quá vô sỉ rồi!
– Mặc công tử nói không sai, bây giờ ngươi quả thật nổi danh trong toàn Huyễn phủ!
Chiến Thanh Phong thầm hít sâu một hơi, nói:
– Tuy nhiên, chúng ta những người ở đây đều có chung một điểm, chúng ta chỉ tin những điều chúng ta thấy, không tin vào truyền thuyết. Do đó, nếu có người nào đó nghĩ rằng mình là người trong truyền thuyết, không có bất cứ lĩnh vực nào mà không vượt trội chúng ta… Như vậy, vô luận người này có thần thông đến mức thông thiên triệt địa thì chúng ta đều muốn lãnh giáo một lần.
– Chỉ có vượt qua tất cả chúng ta, mới có thể thật sự trở thành truyền thuyết, truyền thuyết bất hủ, cũng đồng thời trở thành Huyễn phủ đệ nhất thiếu niên!
Chiến Thanh Phong thong thả, khẩu khí mang theo uy thế áp bách trầm trọng, lạnh lùng nói:
– Mặc công tử, sự tình này ngươi hẳn rất có hứng thú chứ?
– Có hứng thú! Tất nhiên là có hứng thú! Ngươi nói quá đúng.
Vị thiên tài có Không Linh thể chất vẻ mặt tươi cười, liên tục gật đầu, rồi tiếp theo lại gãi đầu:
– Thế nhưng, Chiến công tử vừa rồi nói cái truyền thuyết gì gì đó… Cuối cùng là sao? Ý tứ cụ thể là gì? Ngạch… Thật xin lỗi, ta kỳ thực biết chữ không nhiều… Mặc dù tự tin tài cao bát đấu, học phú ngũ mưu, nhưng… Vừa rồi Chiến đại công tử ngài nói quả thực cực kỳ trôi chảy nhưng lại có chút vòng vo, ta có chút không hiểu. Nếu không ngươi nói lại thêm một lần đi! ha ha a…
Miêu Tiểu Miêu thật sự nhịn không nổi, rốt cuộc cười lên thành tiếng. Người này đem cả bọn chơi đùa, mà hết lần này đến lần khác, vẻ mặt đều vô cùng chân thật, quả thật là… thiên tài a…
– Nghe chưa hiểu? Quả nhiên tài cao bát đấu học phú ngũ mưu a! Ta nói ngươi nghe. Ý của đại ca ta vừa rồi là tại Huyễn phủ bây giờ, có một tên rác rưởi, ngu từ trong xương trở ra, chỉ có điều lại có chút vận khí cứt chó, ông trời cho hắn một thể chất tốt. Hắn cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng! Chúng ta đang muốn hung hăng giáo huấn hắn một chút! Chiến Ngọc Thụ tiến lại gần, dùng một khẩu khí âm trầm nói.
– Mẹ! Tên đó là ai? Chỉ cậy có thể chất tốt một chút mà có thể to gan như vậy! Vị Mặc Quân Dạ vẻ mặt đầy căm phẫm, nắm chặt quyền, đằng đằng sát khí nói:
– Tên chết tiệt kia! Cư nhiên dám xem thường Chiến huynh đệ của ta! Quả thực không thể tha thứ a…
Vừa nói hắn vừa tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Chiến Thanh Phong, vỗ bả vai Chiến đại công tử, vô hạn đồng tình, thổn thức nói:
– Chiến huynh đệ, ta hiểu rồi, cuối cùng ta cũng hiểu được tình cảnh của ngươi, thật sự bi thảm a. Ngay cả tên ngu như vậy cũng xem thương ngươi… Có thể thấy được ngươi đã lâm vào hoàn cảnh nào a…
Vừa nói, vị Mặc đại công tử vừa vỗ ngực, âm thanh rung động, hào khí can vân nói:
– Nhưng không sao! Tất cả đã là quá khứ. Tin rằng loại sự tình này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, ha ha ha, bởi vì đã có ta ở đây! Ta Mặc Quân Dạ, với khí độ vương giả trong truyền thuyết ghé bước qua đây. Sau này ngươi qua chỗ ta. Ta đảm bảo không ai có thể khinh thường ngươi, thậm chí còn có tiền tiêu không hết!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến