-Phần chân tình này đã vượt quá khả năng suy đoán của lý trí, đã tạo nên một cái bi kịch làm cho đệ đệ hắn đau khổ cả đời, cũng làm cho hắn cả đời đau khổ. Hôm nay bi kịch mới chân chính bị bùng nổ, người buồn đau nhất không còn là đệ đệ Trữ Phong Ý của hắn. Dù sao ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh thì tâm nguyện lớn nhất kiếp này của Trữ Phong Ý cũng đã đạt được, người đau khổ nhất bây giờ chính là Trữ Vô Tình!
Quân Mạc Tà trầm giọng nói.
– Bởi vì bi kịch tình thân, vì thân thế của hắn mà tạo nên một tấn bi kịch! Mà thời khắc cuối cùng của đệ đệ hắn đã để lại cho hắn một sự luyến tiếc lớn nhất! Cho nên chuyện ấy đã biến Trữ Vô Tình thành một kẻ vô tình, cũng là chuyện cả đời hắn vĩnh viễn không thể bù lại bi kịch này! Chuyện bi ai hôm nay của Trữ Vô Tình không phải là do chúng ta tạo thành sao?
Mai Tuyết Yên có chút không đành lòng than thở một tiếng.
-Nàng lại lầm rồi, phần bi ai này sớm muộn gì cũng xảy ra chỉ là vấn đề thời gian đến sớm hay muộn hay ai khơi mào cho nó mà thôi. Còn nữa, bi kịch của hắn cũng không phải do chúng ta tạo thành – hiện tại hắn tại chỗ này than khóc, tại chỗ này ưu phiền đến bạc đầu không phải do nàng mà chính là ta!
Quân Mạc Tà chăm chú nhìn Mai Tuyết Yên:
-Loại cảm giác bi ai này chúng ta có thể hiểu được, cũng có thể đồng cảm với hắn nhưng lại không thể vì vậy mà hạ thủ lưu tình!(Nhân nhượng với kẻ địch là tự hại chính mình-chiêm nghiệm đó). Bởi vì chúng ta thấy được cảnh bi ai của việc sinh li tử biệt nên chúng ta mới càng quý trọng bản thân, quý trọng lẫn nhau, nàng hiểu không? Tuyết Yên nếu hiện tại người bị một đao biến thành hai nửa(nhất đao lưỡng đoạn) là ta thì nàng sẽ cảm thấy như thế nào?
Cho dù Mai Tuyết Yên có tính khí âm trầm, định lực vô lượng thì cũng không kiềm được giật nảy mình một cái, tựa hồ như là đang chứng kiến Quân Mạc Tà phơi thây trên mặt đất, tình cảnh bi thảm thì trong lòng co rút đau đớn, kịch liệt đau đơn. Nàng không khỏi cười thảm một tiếng nói:
– Lúc đó ta cũng chẳng muốn sống nữa.
Quân Mạc Tà thở dài nói:
Chính là đạo lý đó, ở thế gian nàu vốn dĩ đã có vô số bi kịch, chúng ta nếu muốn không có bi kịch thì phải sử dụng mọi biện pháp, nhường lấy phần bi kịch cho địch nhân của mình! Đây là… Giang hồ!(người ta thường nói Giang hồ hiểm ác).
Quân Mạc Tà xoay người sang chỗ khác, nhìn Trữ Vô Tình thản nhiên nói:
– Hay có thể nói đây là nhân sinh! Trữ Vô Tình là kẻ có tình lại vô tình nhưng chúng ta vốn dĩ là kẻ vô tình lại là những người hữu tình. Đây cũng là chỗ khác nhau giữa chúng ta và Trữ Vô Tình! Đây là nhân sinh!
Nhân sinh, hai chữ này đã bao hàm rất nhiều bi ai và huyết lệ! Cùng với ít nhiều chân tình chân ái giao hòa đấu tranh với nhau. Mai Tuyết Yên tiếp nhận những lời nói của Quân Mạc Tà, đột nhiên trong tim có chút đập mạnh, có chút loạn nhịp. Nhìn thấy lệ Trữ Vô Tình tuôn rơi, bộ dạng mất hồn bi thương ngơ ngẩn, Mai Tuyết Yên quay mặt ra nhìn Quân Mạc Tà tuấn lãng đứng đó, trong lòng đột nhiên hài lòng khác thường. Chỉ cần người nằm đó không phải là hắn, ta sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì!
Giờ phút này nhìn thấy Quân Mạc Tà, nghe những lời hắn nói có cảm giác như hắn chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. Thậm chí có chút cô độc, có chút phiêu dật giống như ánh mắt của một công tử văn nhã hờ hững nhìn chúng sinh, mang theo một chút thương hại đối với phong vân hồng trần của thiên hạ. Thần thái của hắn như đã vượt xa thế tục, đã như đứng trên tất cả để xem những biến cố thăng trầm!
Giống như là một quân vương chúa tể, hờ hững đứng ở trên chín tầng mấy quan sát sinh linh thế gian, khí chất ấy khiến cho Mai Tuyết Yên có chút ngây ngốc. Ở trong khoảnh khắc này, nàng đột nhiên phát hiện Quân Mạc Tà vô ý biểu hiện loại khí chất này, nhưng so với khí chất, phong độ vương giả của chúa tể Thiên Phạt cũng không có chút nào thua kém, thậm chí còn có chút tự thoát tục hơn! Khí chất này vốn là khí chất bẩm sinh của cường giả!
Quân Mạc Tà quay đầu sang, bỗng thấy kỳ quái hỏi:
-Nàng đang nhìn gì? Sao thấy giống như xuất thần vậy?
Mai Tuyết Yên vẫn chưa tỉnh lại, si ngốc nói:
-Nhìn chàng… Chàng rất anh tuấn.
Quân Mạc Tà, ngàn vạn lần không thể tưởng được Mai Tuyết Yên cao ngạo, thuần khiết nhưng lạnh lùng là vậy lại nói ra lời tâm tình này! Trong lúc nhất thời trong lòng không phòng bị, dù cho đã trải qua hai đời thuộc loại mặt dày siêu cấp, cũng không nhịn được đỏ mặt lên.
Một nam nhân được cho người ta khen: Chàng rất anh tuấn thì cũng phải thực sự có chút xấu hổ.
(tác giả: Nói thêm một câu này: Thực ra Quân Mạc Tà không đẹp bằng ta- tối đa thì cũng chỉ bằng một nửa ta mà thôi.
DG: Kỳ thật tác giả cũng không được như ta- tối đa thì cũng anh tuấn bằng 1/10 ta mà thôi.).
Mai Tuyết Yên tỉnh lại sau khi nói ra câu đó, mặt lập tức đỏ bừng, không khỏi cúi đầu thật sâu xuống. Quân Mạc Tà dù cho có bị kích động đến đỏ mặt, nhưng chứng kiến sự thẹn thùng của Mai Tuyết Yên cũng lập tức khôi phục lại, cười trêu:
-Thế nếu tốt như vậy, nàng xem tối nay có nguyện ý bị thương không?(-ai hiểu được thì hiểu).
Mai Tuyết Yên nhất thời đỏ mặt tía tai, vừa thẹn vừa không biết làm sao liền cấu véo hắn một phen; đột nhiên hung hăng hỏi:
-Đúng rồi, ta luôn quên hỏi ngươi, ngươi vừa rồi nói đến giang sơn, luận về chân tình của con người, càng nói là cả đời chỉ có một lần yêu. Như vậy ta hỏi ngươi, người nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, rốt cuộc chân tình kia ngươi dành cho ai?
Quân Mạc Tà nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, ngây người ngây mồm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cảm giác vi diệu về chân tình vừa rồi bất tri bất giác hắn cũng đem bản thân tiến vào trong đó, vấn đề này bây giơ giải thích sao đây? Miệng hắn há to một hồi mới ngậm lại được, thế nhưng hắn cũng không thể trả lời Mai Tuyết Yên, bởi vì hắn thực sự không có câu trả lời. Nhưng câu hỏi đó của Mai Tuyêt Yên cũng khiến hắn rốt cuộc cũng phải suy nghĩ, lo lắng về chuyện này.
Đúng vậy, hiện tại bên cạnh ta không chỉ có một vị hồng nhan tri kỷ. Trước mắt có thể xác định rõ ràng ba ngươi: Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Mai Tuyết Yên! Cho dù chỉ có tam nữ này thôi thì tình yêu của mình đặt vào người nào?
Ba nữ nhân này ai cũng là tuyệt sắc vô song, vẻ đẹp nghiêng thành, Ta rốt cuộc là yêu ai nhất? Trái tim Quân Mạc Tà đập mạnh, có chút loạn nhịp, chính mình không phải quá đa tình rồi sao? Nếu ba nữ nhân này bắt mình chọn một người, ta nên chọn thế nào đây? Chọn ai bỏ ai? Chọn Mai Tuyết Yên? Nàng quả nhiên là người mình yêu tha thiết! Quản Thanh Hàn thì thuần khiết, lạnh lùng xinh đẹp, vì Quân gia mà chấp nhận hết thảy, lại càng không tiếc tấm thân trong sạch mà cứu mình, nhiều năm nay ở Quân gia không hoàn không oán, chịu thua thiệt rất nhiều. Ngoài thương cảm sự thua thiệt của Quản Thanh Hàn thì Quân Mạc Tà còn có tình cảm sâu đậm từ trước với nàng, làm sao có thể từ bỏ nàng được? Nếu mình thực sự buông bỏ nàng, chỉ sợ Quản Thanh Hàn không còn dũng khí chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể hương vẫn ngọc tiêu… Như vậy cả đời này lương tâm mình sẽ cắn rứt không yên! Chẳng lẽ từ bỏ Độc Cô Tiểu Nghệ sao? Độc Cô Tiểu Nghệ trong sáng khả ái, đối với mình một lòng say mê, tình cảm vô hạn. Lúc trước mình quần áo lụa là xuất hiện trước mặt nàng, nàng đã không hờn không oán, không chê bỏ mình. Lại vì mình không sợ nguy hiểm xa xôi đi Thiên Nam, lại sợ hãi mình không cần nàng nên mới nghĩ ra chuyện Bá Vương ngạnh thượng cung, muốn mọi chuyện đã rồi. Tuy rằng cuối cùng vì nha đầu này không hiểu chuyện mà không thành công, nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ vì mình mà liều lĩnh cũng là chuyện có thật! Lại nói ngay ở cổng Thiên Hương thành làm ra chuyện chưa cưới mà vác bụng về, hoàn toàn không cho cô ấy nửa đường lui! Chuyện đã như vậy làm sao mình bỏ được? Ngay cả người có ý chí sắt đá cũng có thể nhẫn tâm bỏ được sao?
Còn Mai Tuyết Yên càng không thể bỏ được! Mai Tuyết Yên cả đời là một tôn giả cao quý đứng đầu Thiên Phạt cùng mình có duyên gặp nhau, lại cùng nhau chung lưng đấu cật, cùng bước trên một con đường, hai tâm hồn sớm đã cùng nhau. Mà chính bản thân mình lúc đầu là trêu đùa, nào biết lại sớm trở thành không thể rời xa! Mai Tuyết Yên cả đời trong sáng thuần khiết, lần đầu rung động, lại vì mình chính mình mà suy nghĩ, mình có thể nào rời xa? Nếu quả thật làm như thế chỉ sợ chính bản thân Mạc Tà ta khinh ta! Càng không phải nói Mai Tuyết Yên ở tại Quân gia đã đem sức mình ngăn trở hai chí tôn Mộng Huyễn Huyết Hải, đánh lui Hoàng Thái Dương, lại thề cùng tồn vong với Quân gia dưới sự vây công của Tam Đại Thánh Địa. Mỗi một biến cố ấy, có biến cố nào mình chống đỡ được?
Nếu thực sự bỏ nàng thì nàng cũng không hẳn là sẽ quá sức sụp đổ mà tự sát, nhưng tất nhiên sẽ sinh lòng chán nản, tâm ý nguội lạnh trở lại Thiên Phạt Sâm Lâm không bao giờ ra, chuyện này khẳng định là có thể! Mạc Tà càng nghĩ càng thấy không thể bỏ nàng, thậm chí là không bao giờ cho nàng rời xa mình!
Chính mình đối với Quản Thanh Hàn mang theo sự ái mộ lẫn kính trọng. Ở trước mặt Quản Thanh Hàn mình thường xuyên có cảm giác ấp áp thoải mái đến cực điểm. Một loại người cần người khác quan tâm, che chở, khát vọng được quan tâm che chở. Loại cảm giác này sau khi phát sinh chuyện ở Thiên Nam càng mãnh liệt rõ ràng. Quân Mạc Tà tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng đã rất rõ ràng, thực sự là có sự khát vọng này.
Đối với Độc Cô Tiểu Nghệ chính là cảm giác thân thiết kèm theo sự nuông chiều, càng có một sự tri âm mơ hồ. Dù sao bản thân lúc trước rất đáng ghét trong mắt kẻ khác, chính mình là kẻ không ra gì thì chỉ có Độc Cô Tiểu Nghệ cho mình một ít sự an ủi! Mặc dù mình hoàn toàn có đủ sức chống đỡ tất cả nhưng một ít tâm ý này giống như kẻ đi trong sa mạc nóng bỏng, bỗng gặp được một ốc đảo đầy nước ngọt! Ngoại trừ thân nhân của mình, thì nàng là sự ủng hộ duy nhất đến từ bên ngoài!
Đối với Mai Tuyết Yên, Quân Mạc Tà lại có cảm giác khác thường, một loại rung động tâm đầu ý hợp, một rung động trong tâm hồn, hoạn nạn có nhau, sóng vai trong cuộc đời này! Loại cảm giác sâu sắc, ấm áp, thỏa mãn và hạnh phúc này! Nếu như nói trong ba nữ nhân phải tìm cảm giác tình yêu, như vậy không nghi ngờ chính là Mai Tuyết Yên! Nhưng mặt khác hai nữ nhân còn lại làm sao mà bỏ rơi cho được? Đối với Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ liền thật sự không có tình yêu sao?
Có! chẳng qua không rõ ràng giống như Mai Tuyết Yên mà thôi. Chẳng lẽ ta lại đa tình quá sao? Quân Mạc Tà trong lòng âm thầm tự vấn chính mình, nhất thời quên trả lời câu hỏi của Mai Tuyết Yên! Lần đầu tiên hắn buồn rầu: Ta rốt cuộc chân thành yêu ai?
Ngay khi hắn đang lo lắng lúng túng phải giải thích điều khó xử này như thế nào thì bên kia Trữ Vô Tình lúc nãy còn bi thương việc đệ đệ hắn mất bây giờ đã đứng lên. Hắn ôm nửa mảnh thi thể đứng lên, đầu bạc xác xơ bay tứ tung trên không, thân thể hắn ngất ngư như kiếm, nhưng cũng không còn khí độ tao nhã như trước!
Hắn chậm rãi xoay người lại, ngẩng đầu. Những cao thủ còn lại của Độn Thế Tiên Cung đột nhiên thất kinh hô lên, nhất thời Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên tập trung nhìn vào cũng lắp bắp kinh hãi không thôi!
Chỉ thấy khuôn mặt hồng thuận của Trữ Vô Tình lúc trước, giờ đã chuyển sang thành một mảnh trắng xám, nếp nhăn hiện lên chồng chất! Trữ Vô Tình huyền công cao thâm, hơn nữa hắn luôn chú ý chăm chút bản thân, tuy đã gần hai trăm tuổi nhưng nếu như trước kia nhìn vào hắn mà đoán thì chỉ nghĩ là trung niên bốn năm mươi tuổi. Nhưng giờ khắc này lại biểu hiện sự già nua, cũng giống như lão nông phu cả đời làm lụng vất vả, chưa từng luyện qua huyền khí, nếp nhăn quấn quanh già nua theo thời gian! Thân hình tàn tạ tứ chi lỏng lẻo!
Ánh mắt Trữ Vô Tình tựa như có lửa địa ngục, lóe lên quang mang đen đúa, đó chính là cừu hận đến cực điểm. Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Quân Mạc Tà, tiếng nói hắn dị thường bình tĩnh, từng chữ một:
– Quân Mạc Tà, được lắm!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành