Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 240: Hôm nay nhất tiếu xóa ân cừu

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

– Tính toán của người này, tất nhiên đều là vì tiền bạc, nhưng mỗi một động tác đều kiếm được một con số khổng lồ, nên mỗi một hành động không thể coi là không quan trọng!

– Ngoài ra, các đại gia tộc tập chung một chỗ chắc chắn phát sinh chút sự tình, tin rằng cho dù không có chuyện gì phát sinh chỉ sợ kẻ đó cũng sẽ cố ý chế tạo sự tình, vì chỉ có cục diện hỗn loạn hắn mới dễ dàng thủ lợi, càng dễ dàng để ngày sau lợi dụng mâu thuẫn hôm nay làm lợi cho mình!

Hoàng đế bệ hạ đứng dậy thong thả bước tới bước lui, một lúc lâu rốt cục thở dài một tiếng lẩm bẩm nói:

– Nhân tài như vậy nếu có thể cho ta sử dụng, quả thật là…

– Người này mặc dù lợi hại, nhưng dù sao cũng cần mượn thế lực của tam đại gia tộc, không có năng lực dậy lên phong ba lớn như vậy; nếu không có Quân gia cùng Đường gia chống lưng còn có Bình Đẳng Vương hậu thuẫn, hắn cho dù có tâm khởi vũ phong vân cũng không dễ dàng mà làm được.

Bạch y nhân an ủi nói.

– Điều ngươi nói đúng là chỗ quan trọng, cũng là điểm làm trẫm lo lắng nhất. Người này nếu có thể kinh động đến ba nhà đồng thời xuất lực, có thể thấy được giao tình với ba nhà nhất định sâu xa. Lúc trước từng có đồn đại nói việc bán rượu hôm nay chính là thiếu chủ Quân gia Quân Mạc Tà cùng Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đánh cuộc phẩm rượu ngon…Chỉ là, nếu nói mưu kế này chính là do Quân tiểu tử kia bày ra, trẫm khó mà tin được. Nếu quả thực là tên quần là áo lụa đó bày ra, như vậy…Trẫm thật sự đối với hắn vài phần kính trọng rồi.

Hoàng đế bệ hạ cười ha hả vài tiếng nhưng lại không nén được vài phần ưu phiền hai đầu lông mày nhíu lại. Rồi lại chắc chắn nói:

– Bày ra mưu kế này nhất định là một người khác, bất luận người này là ai đều là nhân tài cực kỳ xuất chúng, mặc kệ người này có chủ ý cuối cùng là gì, thế nào chuyện này cũng gây ra một hồi hỗn loạn!

Hoàng đế bệ hạ đang gắt gao nhíu mày đột nhiên nhoẻn miệng cười nói:

– Bất quá đây đúng là một kỳ đấu giá cực kỳ ngoạn mục. Văn tiên sinh có hứng thú bồi tiếp trẫm một chuyến chăng?

– Bệ hạ động tâm rồi sao?

Vị bạch y Văn tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế ánh mắt cực kỳ trong suốt, giống như hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, cũng không có nửa điểm tạp chất. Ánh mắt này phảng phất như của hài nhi sơ sinh.

– Thật sự ta rất có hứng thú, người đó vừa có tài vừa nguy hiểm, thú vị như vậy chẳng lẽ trẫm không nên động tâm sao?

Hoàng đế bệ hạ híp mắt:

– Huống chi chuyện này đối với cục diện kinh thành có ảnh hưởng sâu sắc, trẫm há lại có thể không đi tham gia náo nhiệt? Nhân dịp đại khai nhãn giới cũng tốt, ta cũng muốn nếm thử xem rốt cục rượu gì mà có thể đáng giá vạn lượng bạc một vò!

Văn tiên sinh tiêu sái đứng lên, khuôn mặt trẻ con lộ ra vẻ hồn nhiên vui vẻ nói:

– Nếu đã như vậy, lão phu cùng bệ hạ đi một chuyến!

– Có tiên sinh bên cạnh đúng là vạn vô nhất thất!

Hoàng đế nở nụ cười vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài:

– Bất quá chúng ta phải tìm người mang chúng ta tiến vào, chúng ta không có thiệp mời a…

– Nghe nói, ba vị hoàng tử cùng Linh Mộng công chúa điện hạ đều có thiệp mời, bệ hạ muốn cùng công chúa đi vào chăng?

Văn tiên sinh nháy nháy hai mắt. Hai người đều ngầm hiểu nở nụ cười.

– Thuận tiện xem ba đứa con trai của ta rốt cục là tranh đấu gay gắt ra sao, chuyện này cũng rất thú vị đây. Dù sao cũng phải phát sinh chút chuyện a!

Hoàng đế cười thâm trầm, trên mặt lộ ra một đạo vết nhăn. Tiếp đó quay sang hỏi:

– Chu huynh đệ mấy ngày nay không muốn ăn uống gì sao?

– Không biết đã khỏe chưa?

Văn tiên sinh cùng sóng vai mà đi không hề kiêng kị mỉm cười nói:

– Tật xấu này của hắn cũng nên sửa đi. Bất quá đứa cháu kia của Đường Vạn Lý, thật sự là không có tiền đồ. Cư nhiên sợ tới mức *** đái cùng phóng ra, mà Tiểu Chu Tử cố nhiên lại chớp đúng thời cơ như vậy…Hắn nửa đời sạch sẽ lại bị người hủy đi ở ngay cái miệng… ^-^!

Hắn xưng hô với Chu Trục Châu cũng chỉ là Tiểu Chu Tử, xem ra thân phận cao hơn Chu Trục Châu ít nhất một bậc, nhưng nhìn diện mạo hắn so với Độc Cô Vô Địch còn muốn trẻ hơn nhiều lắm, cùng lắm hơn kém Quân Vô Ý mấy tuổi thôi.

Quả là rất kỳ quái!

– Ha ha ha…!

Hoàng đế bệ hạ cười lớn một trận, hướng về lão thái giám đang theo đuôi đằng sau nói:

– Để ngự thiện phòng đến thái y viện giúp Chu công công chế biến một số món khai vị đi, ngày ngày không ăn không uống là không được!

Lão thái giám kính cẩn đáp dạ một tiếng, hắn hầu hạ hoàng đế đã hơn ba mươi năm nghe lời nói đã hiểu rõ ý tứ bệ hạ không muốn mình đi theo, liền lui xuống. Nhìn lão thái giám lui xuống hoàng đế bệ hạ nhoẻn miệng cười nói:

– Trẫm đã lâu rồi không dịch dung xuất cung, đối với sự tình năm đó thật sự là….hoài niệm a!

– Có bệ hạ đích thân xuất mã, tin rằng vị cao nhân âm thầm trù tính mọi việc kia không thể qua mắt được bệ hạ rồi!

Văn tiên sinh ưu nhã cười nói:

– Có thể lần đấu giá này bệ hạ sẽ có được một nhân tài, Văn mỗ ở đây xin chúc mừng bệ hạ trước…!

– Hy vọng thế!

Hoàng đế mỉm cười, sắc mặt biến ảo, mơ hồ nghi ngờ, trong miệng nhắc tới tên một người nhưng không phát ra thành tiếng. Nhưng từ khẩu hình xem ra tên người đó chính là ba chữ “Quân Vô Ý”!

Trong mắt hàn quang chợt lóe.

Mặt trời dần dần lên cao, các đại gia tộc chính thức cũng lục tục đến rồi.

Đầu tiên là Độc Cô gia tộc, ở kinh thành được xưng đệ nhất ngang ngược gia tộc đã đến,bảy tám con ngựa cao to cùng một màu sắc khí phách oai hùng hiên ngang vây quanh chiếc kiệu nhỏ màu xanh nhạt, chính là Độc Cô gia chủ Độc Cô Vô Địch dẫn theo bảy vị Anh Hùng Hào Kiệt Thượng Trùng Tiền nhất tề đi đến. Giống như tám đầu cẩu hùng mang tướng mạo hung ác giống nhau nghe được mùi mật ngọt mà tới.

Đại đội nhân mã tới trước cửa đồng loạt dừng lại động tác vô cùng đều nhịp. Trong chiếc kiệu màu xanh nhạt, một thân ảnh thướt tha yểu điệu nhẹ nhàng đi xuống thật là mi như núi xa, mắt như thu thủy, mặt hạnh má đào quả là mi mục như vẽ thiên kiều bách mị, mà trong vẻ kiều mị còn hiện ra một phần ngây thơ thánh khiết. Người tới chính là một trong hai đóa hoa của Thiên hương thành: Độc Cô Tiểu Nghệ.

Nếu Quân Mạc Tà ở chỗ này, nhất định được một phen đại khai nhã giới: Trước mắt kia một thân tuyệt sắc giai nhân ôn nhu, yểu điệu…thật đây chính là nữ cường bạo suốt ngày hô đánh hô giết sao? Cái này đúng là siêu cấp biến thân ah!

Sau khi Độc Cô gia tộc đến rốt cục cũng dẫn động một nhân vật quan trọng của Quân gia ra nghênh đón.

Quân Vô Ý Quân tam gia ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thân mặc bộ thanh y sạch sẽ, trên gương mặt nở một nụ cười thản nhiên, khí độ ung dung, được một vị bạch y thiếu niên đẩy xe chậm rãi tiến ra.

– Độc Cô huynh!

Quân Vô Ý chắp tay, trong mắt lộ ra một tia ấm áp:

– Huynh đã đến rồi!

– Tam đệ!

Độc Cô Vô Địch nhảy xuống ngựa đi nhanh về phía trước:

– Quân gia khai trương sinh ý làm ăn, ca ca ta sao có thể không đến chúc mừng, sao dám phiền tam đệ đích thân tới đón. Ca ca ta tự mình đi vào là được, mọi người cũng đâu phải là người ngoài!

– Không sao, tìm khắp kinh thành người có thể khiến Quân Vô Ý ta đích thân ra đón đếm đi đếm lại cũng chỉ có một mình Độc Cô huynh mà thôi. Độc Cô huynh nếu đã đến, Vô Ý nào dám chậm trễ?

Quân Vô Ý cười cười, trong mắt thâm ý sâu sắc duỗi tay nói:

– Độc Cô đại ca, xin mời!

Một tiếng Độc Cô đại ca này vừa ra, Độc Cô Vô Địch nhất thời chấn động, trong mắt lóe lên ý mừng vô hạn, ôm quyền thật mạnh nói:

– Quân tam đệ, xin mời!

Hắn đưa một tay đẩy xe lăn gạt bạch y thiếu niên ra một bên, ha ha cười nói:

– Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta giúp tam đệ đi vào!

Quân Vô Ý thân mình thoải mái dựa vào phía sau, tùy ý để Độc Cô Vô Địch đẩy xe lăn, ngón tay chỉ vào con đường phía trước, một bên nhẹ giọng nói chuyện với nhau, không khí hài hòa đến cực điểm, đột nhiên trong lòng hai người đều có chút cảm động.

Chẳng lẽ những năm tháng trước kia đã trở về rồi sao?

Độc Cô Vô Địch trên mặt cười ha ha, đáy lòng lại càng hân hoan. Trong đôi mắt hổ đột nhiên toát ra một giọt nước mắt, giả bộ cúi đầu lặng lẽ lau đi không một tiếng động, trong lòng một trận nhiệt huyết, không nhịn được thầm hô: “Vô Hối đại ca, tam đệ hắn, hắn tha thứ cho đệ rồi… hắn hôm nay lại gọi đệ một tiếng Độc Cô đại ca rồi…. Đệ thật là cao hứng, thật sự rất là cao hứng!”

Mười năm tích tụ, hai người ai cũng không có đề cập đến những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua, nhưng lúc này đây có thể nói một câu: Khúc mắc mười năm qua cuối cùng cũng tan rã rồi!

Hai người đều vui vẻ nói chuyện, nhưng mỗi người đều cảm thấy tại đây hai đại tướng quân oai phong một thời bao phủ một tầng nồng đậm sầu não, loại sầu não đầy huyết tinh!

Đây đúng là thiết huyết tướng quân Quân Vô Ý!

Dữ quân hữu cừu, đao kiếm hoàn chi; dữ quân thích hoài, nhất tiếu khả dã! (Cùng Quân gia có thù, đao kiếm mà tới, Quân gia khi buông bỏ, chỉ cần một nụ cười!)

Mười năm tang thương phong vân xoay chuyển, hôm nay nhất tiếu xóa ân cừu!

Chỉ thay đổi cách xưng hô, liền đem phiền muộn mười năm vắt ngang trong lòng hai vị đại danh tướng nhất thời tiêu tán.

Độc cô gia bảy đầu mãng ngưu giờ phút này không nói một lời, khác hẳn tính tình náo nhiệt ngày thường, ngay cả hô hấp cũng thu liễm cực kì nhẹ nhàng chậm rãi, chỉ sợ quấy rầy đôi huynh đệ đã trải qua trăm trận chiến này.

Bởi vì trên vai bọn họ là toàn bộ vinh quang của quân đội, toàn bộ vinh quang của Thiên Hương đế quốc.

Tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ vành mắt đỏ lên, rốt cục nhịn không được thấp giọng nức nở. Tiểu nha đầu tuy tuổi còn nhỏ khó có thể hiểu tình nghĩa của quân nhân, nhưng là con gái độc nhất của Độc Cô Vô Địch, nàng phi thường hiểu rõ rối rắm trong lòng phụ thân mình mấy năm nay.

Độc Cô Vô Địch cả đời hào phóng, cái gì cũng đều qua loa đại ý, duy chỉ có một việc chưa bao giờ sơ ý một lần!

Quân Vô Hối!

Hàng năm đến ngày sinh, ngày giỗ của Quân Vô Hối, Độc Cô Vô Địch đều uống đến say mèm, sau đó vị hán tử kiên cường đến cực điểm, thiết huyết cực điểm đều không để ý tới dáng vẻ, lên tiếng khóc lớn không chút nào che dấu, khóc đến nước mắt đầm đìa, khóc như ruột gan đứt đoạn.

Cả đời Độc Cô Vô Địch chỉ có vài lần rơi lệ cũng là vì vị đại ca kết bái đã chết này! Nhiều lần Độc Cô Tiểu Nghệ thấy trong đêm khuya, Độc Cô Vô Địch ngồi trong thư phòng mà ngày thường hiếm khi bước vào, vỗ về thanh bảo kiếm năm xưa của Quân Vô Hối đã tặng mà thở dài không thôi. Hôm nay, một câu nói của Quân Vô Ý đã hoàn toàn gỡ bỏ những khúc mắc khó giải trong lòng Độc Cô Vô Địch.

Độc Cô Tiểu Nghệ có thể nào không vui mừng? Có thể nào không kích động mà rơi lệ?

Sau Độc Cô thế gia, một đại gia tộc khác cũng đến: Tống gia. Sau đó là Đường gia, Lý gia, Mạnh gia cũng lần lượt kéo đến!

Gần trong gang tấc, chỉ cách một con phố chính là Thịnh Bảo Đường, đương nhiên cũng nhận được thiếp mời. Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng đều một thân bạch y cùng đóa hoa nhỏ Hàn Yên Mộng chậm rãi tiến vào…

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Chọn tập
Bình luận
× sticky