– Vâng!
Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Không thể không nói tam trưởng lão an bài đúng là phi thường hợp lý, lão sở dĩ không phái Tiêu Hàn đi Quân gia mà phái Mộ Tuyết Đồng tiến đến là nguyên nhân như vậy. Nếu không, nếu là Tiêu Hàn đi, chỉ sợ Quân gia không làm gì cũng bị hắn làm cho tiếp tục chịu nhục.
Mà Tam trưởng lão lần này xuống núi,đã từng được gia chủ nhắc nhở và đại tiểu thư cầu xin: Nhất định không nên tìm Quân gia gây bất cứ phiền toái gì!
Tam trưởng lão cũng không có tham dự chuyện tình năm ấy. Trên thực tế, chuyện tình năm ấy được làm cực kỳ bí ẩn. Chỉ có truyền nhân của Tiêu Gia nhất mạch xuất thủ. Người khác đều là sau này mới biết được, tuy rằng cuối cùng cũng bị ép buộc im lặng, nhưng cũng đã tạo thành hậu quả tương đối nghiêm trọng. Vì việc này, bên trong nội bộ ngân thành cũng bị phân liệt thành hai phe phái tranh luận đến bây giờ còn chưa có kết quả.
Bản thân tam trưởng lão đối với Quân gia đương nhiên không có ác cảm gì, nhưng cũng chẳng phải có hảo cảm gì; nhưng lão đối với đại tiểu thư cũng tương đối đồng tình. Cũng bởi vì như thế, vị lão nhân quật cường này đối với Tiêu Hàn cũng không có gì hảo cảm.
Đối với lão mà nói, chuyện nam nữ thì có cái gì bắt buộc? Cho dù sắp đặt tốt cho việc hôn nhân, nhưng con gái người ta không thích ngươi, ngươi cố tình phá cho hôi làm gì? Cho dù thành thân, cũng bất quá chỉ là một đời vợ chồng bất hòa nhau mà thôi.
Chẳng qua, lão cũng có chút giận chó đánh mèo với Quân Vô Ý. Phong Tuyết Ngân Thành đại công chúa, chỉ một cái tam thiếu gia của thế tục thế gia có thể xứng đôi hay sao? Hiện giờ làm cho trở thành như vậy, bên trong ngân thành hai phái giương cung bạt kiếm với nhau. Đại tiểu thư thì ngoài việc liều mạng luyện công, còn lại thì ngẩn người, tính cách càng ngày càng lạnh lùng. Tiêu Hàn cũng bởi vì việc này, càng ngày càng trở nên thô bạo, khó chịu, phe Tiêu gia và phe thành chủ càng ngày càng đối đầu nhau …. Quân gia cũng bởi vì việc này mà gần như bị diệt.
Thật sự là cần gì phải làm khổ mình như thế!
Tam trưởng lão tốc độ rất nhanh, mặc dù mang theo tiểu công chúa Hàn Yên Mộng cũng chỉ hư mang theo một vật nhỏ. Khi hắn đứng ở vị trí Quân Mạc Tà hành hạ Tiêu Phương Ngô lúc trước, mắt thấy một mảnh đất trống rỗng, Tam trưởng lão trợn mắt cứng lưỡi.
– Nha đầu, con xác định chính là tại chỗ này? Không tìm sai phương hướng chứ?
Tam trưởng lão khó có thể tin hỏi lại.
Cũng không thể trách lão hoài nghi, thật sự đây là một phiến khoảng không vô cùng sạch sẽ, thậm chí một gốc cây một ngọn cỏ cũng không có. Trong phạm vi mười mẫu đất, đừng nói là rừng cây Hồng Phong, một nhánh cây hay một lá cây cũng không có.
Nơi này trước đây đã từng là một khoảng lớn rừng cây?
Nói giỡn sao!
Cho dù dùng đại hỏa toàn bộ thiêu đốt cũng phải lưu lại một chút tro tàn a.
Nơi này giống như một cái sân được đặc biệt san bằng a, thật sự là quá sạch sẽ!
– Thật sự chính là nơi này!
Tiểu nha đầu rất khẳng định dùng sức gật đầu:
– Tam công công, ngài lại đây xem, nơi đó còn có vết máu của Tiêu sư huynh. Con không nhớ lầm đâu!
Quan sát chung quanh một phen, Tam trưởng lão vẫn không thể tin tưởng, đành phải tìm mấy hộ gia đình địa phương để hỏi thăm, kết quả là những người này vừa thấy cảnh tượng bằng phẳng trước mặt, mỗi một người quả thật giống như thấy quỷ, có mấy nhà còn nhanh chóng trực tiếp mang hương nến, thậm chí cả lư hương ra để dâng hương cũng bái.
Cái này, căn bản là…là thần tích a! Ngay cả rừng cây cũng đều mang đi!
Sau đó liên tiếp hỏi hơn mười người, Tam trưởng lão rốt cục xác nhận tin tức đáng sợ này: Nơi này, không lâu trước đây, đích xác là có một mảnh hơn mười mẫu Hồng Phong lâm! Nhưng không biết rõ vì nguyên nhân gì, chỉ trong chốc lát, đột ngột tiêu thất.
Tam trưởng lão đột nhiên lại nghĩ đến một sự kiện khác
– Nha đầu, con vừa rồi nói,tại thời điểm các con nhìn thấy người kia, thân thể hắn là trần truồng?
– Tam công công, vì sao người đột nhiên hỏi chuyện này?
Tiểu nha đầu hai má đỏ bừng, nhăn nhó hỏi.
– Con chỉ cần trả lời đúng hay không thôi? Toàn thân cái gì cũng không mặc? Mà bản thân hắn tựa hồ cũng không có phát giác ra chuyện đó? Đúng không?
Tam trưởng lão thanh âm rất ngưng trọng, lại truy vấn một lần.
– Đúng vậy!
Tiểu cô nương cẩn thận nghĩ nghĩ tới tình huống lúc đó, trả lời khẳng định.
Mặt Tam trưởng lão nhất thời thay đổi trắng bệch!
Nói như vậy, lúc ấy người này hẳn là ở khu này tu luyện một môn độc môn thần diệu huyền công, thời điểm tu luyện thành công, vô tình đem tất cả ngoại vật quanh mình toàn bộ đốt hủy. Đương nhiên, cả y phục của mình cũng thành tro bụi. Nhưng bản thân hắn là người trong cuộc không hề phát giác, cứ như vậy đi ra, vô tình gặp gỡ Tiêu Phượng Ngô cùng tiểu công chúa. Tiêu Phượng Ngô lại cố tình nói năng lỗ mãng.
Lấy tu vị như vậy, làm sao có thể chấp nhận người khác vô lễ với mình. Tiêu Phương Ngô giữ được cái mạng nhỏ, là do người đó đã thủ hạ lưu tình!
Nhưng… quan trọng nhất là cái dạng công phu gì mà có uy lực gần như đốt hủy thiên địa như vậy?
Khó trách hắn hoàn toàn không đem Phong Tuyết Ngân Thành để ở trong lòng, nếu cái thực lực đốt hủy phong lâm nếu quả nhiên là thực lực chân chính của hắn, cho dù là Phong Tuyết Ngân thành cùng Huyết hồn Sơn Trang liên thủ, người này cũng chưa chắc để vào mắt!
Thần tích thế này cho dù là Bát Đại Chí Tôn liên thủ phóng ra đã chắc gì tạo thành hiện tượng giống như vậy?
Bát Đại Chí Tôn liên thủ tuy cũng có thể dễ dàng hủy diệt phong lâm, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng đốt sạch không một chút dấu vết để lại, một chút dư âm cũng không có!
Cái này đến tột cùng là một người đáng sợ như thế nào?
Mà người đáng sợ này, lại cùng Băng Tuyết Ngân Thành nằm ở thế đối lập!
Hiện tại trong lòng Tam trưởng lão, hoàn toàn không nghĩ tới việc vì Tiêu phượng ngô báo thù hết giận, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu, người này có thể hay không bởi vì Tiêu Phượng Ngô mà giận chó đánh mèo cả Phong Tuyết Ngân Thành?
Lần này xuất môn, nếu thực sự gặp phải cao thủ có thực lực không thể so sánh thế này, thì Phong Tuyết Ngân thành đã có thể thật sự không xong!
– Đi! Đi Quân gia!
Tam trường lão quyết định thật nhanh, chuyện này phải lập tức toàn diện áp chế.
Nếu là vạn nhất khiến vị thần bí cao thủ này biết rõ đám người của mình cư dám đi điều tra hắn, lỡ mà làm vị này nổi giận lôi đình thì chắc chắn sẽ xong đời, lấy thực lực kinh hoàng của người kia, tất cả người liên quan chắc không một ai trốn thoát, cho dù là trốn về ngân thành thì kết quả cũng giống như thế mà thôi.
Tam trưởng lão sắc mặt vẫn bảo trì an tĩnh không dao động, nhưng trong lòng đang tức giận mắng Tiêu Phượng Ngô trên trăm lần: “Vậy mà thằng nhóc này luôn mồm nhận rằng mình là đệ nhất nhân trong đám tiểu bối của nhất mạch Tiêu gia nhà hắn, thật là thành sự không được bại sự có thừa, ngoại trừ tu vi tiến cảnh nhanh hơn so với bên ngoài, chưa thấy làm được chuyện gì đứng đắn, còn khả năng chọc vào phiền toái thì hắn thật sự là thiên hạ đệ nhất hảo thủ! Nhân gian đều không dám chọc vào phiền toái, đặc biệt chọc vào thần cấp phiền toái! Riên hắn người ta bỏ qua còn kéo lại mà trêu chọc! Ngu hết sức mà!”
“Xem ra sau khi trở về nhất định phải ra giới hạn một lần, tất cả đệ tử của ngân thành khi ra ngoài làm việc tuyệt đối phải hạ thấp sự kiêu ngạo ương ngạnh của mình xuống!”
Thì ra hồng trần nhân thế này thật sự tồn tại một cao thủ kinh khủng như thế này!
Muốn nói tâm tình khổ sở nhất, không thoải mái cùng cực, vẫn không thể nói đến Băng Tuyết Ngân Thành, bởi vì còn có một nhà so với bọn hắn còn muốn khổ sở hơn, càng không thoải mái hơn, quả thật là khổ sở tới chết, nhức nhối tận xương.
Một nhà kia chính là Lý gia. Không khí bên trong Lý gia hiện giờ đã tối tăm tới cực điểm.
Bốn cỗ thi thể nằm im lìm trong nhà xác, còn chưa hạ táng. Lý Du Nhiên và sáu sư huynh đệ sáu người vây quanh cùng một chỗ, mỗi người trên mặt đều bi phẫn muốn chết! Trong mấy ngày nay, mọi người đều tập trung vào chuôi phi đao kì lạ đã lấy được. Mọi người đã bí mật điều tra hơn phân nửa cái kinh thành, nhưng vẫn chẳng hề có nửa điểm tin tức gì.
– Hiện tại Lục sư huynh đã khôi phục thần trí, nhưng…
Lý Du Nhiên trên mặt tràn đầy đau xót nghẹn ngào:
– …nhưng, kiếp này chỉ sợ không bao giờ… có thể dựa vào lực lượng của chính mình đứng lên!
– Ưng Bác Không! Quả nhiên là tàn nhẫn, ngoan tuyệt thủ đoạn! Thù này hận này, bất cộng đái thiên!
Lệ Kiếm Hồng nghiến răng ken két, trên mặt gân xanh nổi lên, hai mắt như muốn phun hỏa.
– Việc này nói cho cùng đều là vì tiểu đệ, bởi vì tiểu đệ si tâm vọng tưởng, muốn tranh đoạt khỏa cửu cấp huyền đan kia, nhưng lại làm cho lục sư huynh tàn tật cả đời, càng làm cho bốn vị sư huynh còn tráng niên đã mất sớm.
Lý Du Nhiên sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong mắt nước mắt đã chậm rãi chảy ra. Đột nhiên bùm một tiếng, hắn quỳ xuống:
– Đại sư huynh, tiểu đệ có tội! Đệ thực xin lỗi mọi người sư huynh sư tỷ, thực xin lỗi sư phó, đệ… đệ thật đáng chết!
Lệ Kiếm Hồng vội vàng đứng lên:
– Đây là làm gì? Đệ mau đứng lên đi, làm thế này còn ra thể thống gì nữa!
Hắn thở dài, nói:
– Tiểu sư đệ, nguyên nhân việc này đúng là xuất phát từ đệ, nhưng không thể toàn bộ đều đổ trên đầu đệ. Từ lúc học huyền công, bước chân vào giang hồ; chết ở tay cừu nhân, cũng chính là một kết quả bình thường của chúng ta, người trong giang hồ thân bất do kỷ, đại để chính là ý tứ này, hết thảy đều là số phận định đoạt, lần này nếu là bọn ta đoạt được huyền đan, như vậy người bị chết chính là người khác, đau lòng khổ sở cũng là người khác, chúng ta thất thủ cũng do tài nghệ chúng ta không bằng người, tiểu sư đệ không cần quá tự trách.
– Không sai, Đại sư huynh nói rất đúng; người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Bỏ mạng hồng trần, sống trên mũi đao thân kiếm, há có thể không có hao tổn. Vài vị sư đệ mất, bọn ta đương nhiên bi thương, nhưng cũng không cần canh cánh trong lòng, không cần nói thêm lời vô ích.
Vị hồng y nữ tử lau khóe mắt, tiếng nói có chút nghẹn ngào:
– Chuyện chúng ta có khả năng làm, chính là không tiếc hết thảy vì bọn họ mà báo thù, giúp bọn hắn đòi lại cái nợ máu này!
– Đúng! Báo thù! Đòi lại nợ máu!
Mọi người đồng thanh hô.
– Đại cừu của lục sư huynh, đối phương chính là thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không. Điểm này, chỉ sợ phải là sư phụ tự mình ra mặt mới có thể giải quyết. Nếu là chỉ bằng thực lực của bọn ta, trong lúc này chỉ sợ là báo không được thù.
Lý Du Nhiên đứng dậy, ngang nhiên nhìn xa xa:
– Nhưng ta vẫn sẽ huy động tất cả lực lượng của Lý gia, vì chuyện này mà cố gắng! Về phần mối thù của bốn vị sư huynh, mấu chốt ngay tại thanh phi đao cổ quái này. Trong khoảng thời gian này, ta tìm đọc rất nhiều kho sách, thậm chí điều tra tất cả tư liệu về cao thủ của Thiên Hương thành, nhưng toàn bộ đều không có thu hoạch, bất quá, ta nhớ lại một sự kiện đặc thù lúc trước, ta lại phát hiện một việc rất đặc biệt, cũng chỉ có chuyện đó mới có thể có quan hệ đến phi đao cổ quái này.
Lý Du Nhiên Sắc mặt trầm trọng.
– Chuyện đó là chuyện gì?
Đám người Lệ Kiếm Hồng cùng kêu lên hỏi.
– Chuôi phi đao này, ta cơ bản có thể xác định, trước đó, hẳn là chưa bao giờ xuất hiện trên đại lục!
Lý Du Nhiên nói khẳng định:
– Tuy nhiên lúc trước, khi Linh Mộng công chúa gặp chuyện trong lúc nguy cấp, nghe nói có một vị Thiên Huyền cường giả phát ra phi đao tương trợ đúng lúc, Linh Mộng công chúa mới tránh được một kiếp. Nhưng phi đao kia sau đó đã bị Linh Mộng công chúa coi như trân bảo, cất giữ bên người, rốt cuộc là bộ dáng gì, bây giờ vẫn chưa có người thấy qua…
Có người gặp qua mới là gặp quỷ đó, phi đao kia chính là độc môn ám khí do Quân đại sát thủ chế tạo, trên cái thế giới này may mắn tiếp xúc qua phi đao đa số đều đã chết. Tựa hồ cũng chỉ có Linh Mộng công chúa, Dạ Cô Hàn là ngoại lệ. Mà hai thanh phi đao trên tay Linh Mộng công chúa thì nàng coi như là bảo bối của nàng, một giây cũng không rời thân.
– Sư đệ, ý của ngươi là nói, Linh Mộng công chúa có được phi đao, có thể cùng cái chuôi phi đao này là giống nhau?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.