Từ lúc tiến vào núi rừng, hai người đều có một loại cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này, giống như được về nhà!
Cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu!
Mai Tuyết Yên vốn là Huyền thú, đối với tự nhiên tất nhiên tràn ngập cảm giác thân thiết, hơn nữa bản thân lại rất thích những nơi cực lạnh, tại hoàn cảnh này thật như cá gặp nước.
Nhưng điều khiến nàng khó hiểu chính là, Quân Mạc Tà cũng có vẻ rất vừa lòng. Cực kỳ nhàn nhã, đối với núi rừng có rất nhiều hiểu biết, không hề thua kém mình, đối với một tên thiếu gia thế gia mà nói, đúng là kỳ quái…
Quân Mạc Tà nhìn thấy một cây đại thụ, đột nhiên dừng bước, Mai Tuyết Yên đi sau cũng dừng lại, cảm thấy tò mò, Quân Mạc Tà cười, nói:
– Chúng ta đề khí chạy đi như vậy, hành trình ngắn còn đỡ, nhưng nếu cứ tiếp tục, gánh nặng lên thân thể không phải là nhỏ, cho dù có thể chịu đựng được cũng không tốt; ta dạy nàng một phương pháp thoải mái hơn.
Nói xong rút kiếm ra, “xoát” một tiếng chặt đứt một đoạn cây đại thụ trước mắt, cẩn thận xẻ ra bốn tấm ván mỏng vừa dài vừa hẹp, đoạn đầu hơi vát lên, chiều rộng so với bàn chân không lớn hơn bao nhiêu, tiếp đó lột vỏ cây bện thành dây thừng, ở hai bên ván gỗ đục một lỗ, xuyên dây thừng qua, sau đó buộc vào chân, dụng cụ đã hoàn thành. Trong nháy mắt, cái chân còn lại cũng buộc vào tấm ván giống như vậy.
Mai Tuyết Yên tò mò nhìn, nhưng không biết hắn muốn làm cái gì, chẳng lẽ đi trên cái đồ vật kia có thể khôi phục lại thể lực?
Quân Mạc Tà tiếp tục chặt hai cành cây thẳng hơi dài, dưới chân nhẹ nhàng di động, đột nhiên dùng sức khẽ chống, lập tức trượt đi một đoạn trên mặt tuyết, Mai Tuyết Yên thở nhẹ một tiếng, trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt khó tin!
Chỉ thấy Quân Mạc Tà hai tay cầm cành cây, chỗ này điểm nhẹ, chỗ kia khẽ chống, thân hình linh hoạt chuyển động, nhẹ nhàng lướt trên mặt tuyết, dường như không tốn chút sức lực nào, mặc dù gặp chỗ cây cối dày đặc hắn cũng dễ dàng xuyên qua, thậm chí những chỗ tuyết đọng thành đống cũng dễ dàng vượt qua, từ đầu đến cuối không một chút đình trệ! Giống như cá bơi trong nước, nhất cử nhất động đều tự nhiên như ý.
“Xoát” một tiếng, Quân Mạc Tà đã biểu diễn xong, hắt xì một tiếng, đã đứng trước mặt Mai Tuyết Yên, không chút sứt mẻ. Quơ quơ nhánh cây trong tay, nháy mắt mấy cái cười nói:
– Thấy được không? Chính là mượn tác dụng của quán tính, căn bản là không cần tiêu hao nhiều linh lực, chỉ cần tốn chút thể lực, nắm rõ bí quyết, trời đất tràn ngập tuyết trắng này, còn không để ta mặc sức rong ruổi!
Mai Tuyết Yên từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hưng phấn nói:
– Mau dạy ta bản lãnh này.
Nói xong vội học theo cách của Quân Mạc Tà, đem hai tấm ván còn lại buộc vào chân, cũng cầm hai nhánh cây dài trong tay.
Mai Tuyết Yên vừa mới chuẩn bị xong, đứng lên, đang muốn thử, đột nhiên dưới chân trượt đi, muốn ngã; vội vã dùng nhánh cây khẽ chống, nhất thời thân hình nghiêng đi; thất kinh, vội vàng vận công để trụ lại, nhưng lúc này trọng tâm đã mất, dưới chân còn theo quán tính trượt đi, thân hình tiếp tục nghiêng đi; trong lúc kinh hãi, bất đắc dĩ nhún người nhảy lên, ở giữa không trung điều chỉnh trọng tâm, lúc rơi xuống thì phốc một tiếng, hai chân đã lún sâu vào lớp tuyết, cuối cùng dù chưa bị ngã, nhưng lấy thân phận của Mai Tuyết Yên mà nói, việc đó đã là trò cười cho thiên hạ rồi…
– Ha ha ha…
Quân Mạc Tà đứng một bên ôm bụng mà cười đến chết đi sống lại.
– Rốt cuộc phải làm như thế nào? Còn không nói mau?
Mai Tuyết Yên có chút xấu hổ đỏ mặt, hung dữ nhìn hắn; Mai đại mỹ nhân trong lòng cảm thấy rất là mất mặt; xem Quân Mạc Tà chơi đùa trôi chảy như vậy, như thế nào vào chân mình, lại không nghe lời như vậy? Mà gia hỏa đáng ghét kia chẳng những không đến giúp mình, lại còn đứng một bên mà vui sướng cười đùa.
Quân Mạc Tà thật vất vả mới nhịn được cười, nắm tay làm mẫu:
– Tỷ tỷ, làm gì có người chưa học đi đã học chạy, cái gì cũng có kỹ xảo của nó, đồ chơi này gọi là ván trượt tuyết…Đối với người có khinh công cao cường như ngươi, chỉ cần để ý một chút, chuyện này này thật ra rất đơn giản, như vậy, chú ý trọng tâm hơi nghiêng về phía trước…Được rồi, không cần phát huy nguyên lực, cũng không cần quá dùng sức…được rồi, theo quán tính mà trượt…Nhánh cây trong tay a! Nàng cầm làm cảnh à, dùng để chống a…Chống bên này…Nàng đúng là nữ nhân ngu ngốc!…
Quân Mạc Tà một bên hô to gọi nhỏ, Mai Tuyết Yên trong lòng tức giận, tâm thần vừa lơ đãng, đột nhiên chống đỡ sai, dưới chân vừa trượt đã nặng nề ngã một cái dập mông (ngã dập đít)…Nhịn không được, tức giận lấy tay đánh vào mặt tuyết, khiến bông tuyết bay loạn khắp nơi…
Quân Mạc Tà vội vàng trượt lại, ân cần đỡ nàng dậy, vuốt tuyết dính trên người nàng, thân thiết hỏi han:
– Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngã có đau không? Không bị thương chứ?
Mai Tuyết Yên có chút xấu hổ, mình là tuyệt thế cao thủ, thế mà lại bị cái trò trượt tuyết nho nhỏ này làm khó. May là xung quanh không có người ngoài, nếu không thật là xấu hổ chết đi được; nhưng nghe thấy thanh âm thân thiết của Quân Mạc Tà, trong lòng lại có chút ngọt ngào, nhíu mày lườm hắn một cái.
Quân Mạc Tà vẻ mặt lo lắng nói:
– Đứng quá sơ suất…
Nói xong một tay tiện thể trườn lên kiều đồn Mai Tuyết Yên, nhẹ nhàng vuốt ve, lại bắt đầu nhào nặn, trong lòng cực kỳ thích thú, ngoài miệng vẫn một giọng quan tâm hỏi?
– Chỗ này có đau không? Chỗ này đau không? Hay là nàng cởi ra cho ta xem…Ai nha… mẹ ơi… đau chết mất! Nàng mưu sát chồng a!
Đang lúc giương cao ngọn cờ quan tâm để chiếm tiện nghi, bị Mai Tuyết Yên phát hiện hành vi lưu manh của hắn, hung hăng ném hắn ra ngoài, Quân Mạc Tà đang hồn bay thiên ngoại, một chút phòng bị cũng không có, bị té mạnh một cái, may mắn nơi đây đều là tuyết đọng, nếu không đã thảm hại hơn nhiều!
Mai Tuyết Yên mặt mày đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, oán hận nói:
– Ngươi là tên hỗn đản! Lòng dạ đen tối!
Quân Mạc Tà thầm hô oan uổng, kêu lên:
– Ta sao lại là tên hỗn đản, người ta chỉ là quan tâm nàng mà thôi, tại sao nàng lại không biết điều như vậy. Vạn nhất chỗ đó máu ứ lại thành màu đen…như vậy thật khó coi, nàng có bị đen hay không ta không biết, dù sao chỗ đó của ta nhất định là đen rồi, hay là nàng giúp ta nhìn xem, nhất định là rất rất đen.
– Khó coi hay không cũng không cần ngươi quan tâm! Ai thèm xem chỗ đó của ngươi!
Mai Tuyết Yên buột miệng nói ra, nói xong mới nhớ chỗ đó chính là mông, có gì mà đẹp với chả không? Hơn nữa cũng không ai nhìn thấy… Tiểu tử này đúng là không thành thật, đó là chỗ nào mà có thể tùy tiện cho ngươi nhìn.
Vừa suy nghĩ đến đó, trong lòng đột nhiên giận dữ, quát:
– Trời đất…
Quân Mạc Tà bất ngờ nhảy phắt dậy nhanh như đạn xông tới, ôm cổ, miệng hung hăng hôn tới, lập tức đem cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm trong miệng, giống như cái cái lồng giam ngăn lời nói của Mai Tuyết Yên trong miệng…
Mai Tuyết Yên đột nhiên bị tập kích, nhất thời giận dữ, muốn tránh mắng, nhưng miệng nhỏ của mình đã bị một cái mồm to ngậm chặt; đẩy thế nào cũng không ra, tâm hoảng ý loạn, dưới chân lại bị trượt một cái, ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy một thân thể nặng nề đè lên người mình, vừa xấu hổ vừa tức giận, mới hé miệng ra, một cái đầu lưỡi nhầy nhụa đã xông vào, thoáng cái chỉ cảm thấy trong đầu nổ oanh một tiếng, thân mình lập tức mềm nhũn, thần hồn phiêu đãng, như lọt vào mây mù…
Quân Mạc Tà không ngờ lần này đánh lén lại thu được hiệu quả không ngờ, trong lòng vui mừng quá đỗi, đâu còn để ý dưới thân mình chính là mặt đất đầy tuyết, hai tay mặc sức mà hưởng lộc, tùy ý khinh bạc. (Láng: ai da)
Mai Tuyết Yên yếu ớt chống cự một lát, cuối cùng thở dài trong lòng, oan nghiệt! Đành yên lặng nhắm chặt hai mắt, mặc hắn muốn làm gì thì làm…Tuy còn cách mấy lớp quần áo, nhưng nàng vẫn cảm nhận được từng làn hơi ấm từ bàn tay của hắn truyền vào, một loại cảm giác lạ lùng từ đó dâng lên…
Thật lâu sau, Quân Mạc Tà rốt cuộc đã thỏa mãn ước nguyện, ngẩng đầu lên, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt trước mắt. Dung nhan tuyệt trần, lại có phần ngây ngốc; Mai Tuyết Yên lồng ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, như mê như say, khuôn mặt đỏ hồng, cả người toát ra vẻ mệt mỏi, dù là tuyệt thế tu vi, dù là Huyền công cái thế, nhưng đối mặt với lửa dục thiêu đốt, hết thảy thần công đều vô dụng…
Quân Mạc Tà cảm thấy trái tim mình lúc này nhũn cả ra, chậm rãi cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó hôn lên mắt nàng, lên mũi nàng, rồi hai má…khóe miệng, cuối cùng lần thứ hai hôn lên đôi môi đỏ thắm của nàng…
Đấy chính là chuyện hấp dẫn nhất thế gian, cho dù là thánh nhân cũng không thể cưỡng lại được, nói chi Quân đại thiếu gia ngay cả quân tử cũng chẳng phải!
Cảm thụ được đôi môi đang tinh tế nhấm nhám, êm ái mềm mại, Mai Tuyết Yên toàn thân run lên, vội nhắm mắt lại, một cử động cũng không dám, chỉ cảm thấy trong lòng tình ý dâng lên như thủy triều, trong lòng dâng lên một cảm giác khô nóng, đột nhiên khẽ vươn tay, ôm lấy cổ Quân Mạc Tà mà siết chặt, hai thân thể dịu dàng quấn lấy nhau…
Cũng không biết đã qua bao lâu…Một tiếng chim cú chói tai kêu lên, hai người đồng thời bừng tỉnh, bốn mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy nhu tình vô hạn trong mắt đối phương; lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối đen…
Nhẹ nhàng đỡ Mai Tuyết Yên ra, Quân Mạc Tà ấm áp mỉm cười; Mai Tuyết Yên xấu hổ e lệ, dựa vào ngực hắn, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực…Đáy lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn hạnh phúc; bỗng nhiên cảm thấy, sắc trời hôn ám cũng mặt đất tuyết trắng, chim bay trên trời, cây cối bốn bên, tất cả đều rất thuận mắt… (Láng: vãi hà! Đúng là yêu rồi có khác)
Thời khắc này, Mai Tuyết Yên không còn là một Mai Tôn Giả tung hoành thiên hạ nữa, nàng chỉ là một tiểu nữ nhân, một nữ nhân đang ngả vào lòng người yêu, tận hưởng mật ngọt của tình yêu, tận hưởng hạnh phúc của một nữ tử…một nữ tử bình thường!
Chỉ thế thôi!
Hai người đều không nói gì, căn bản đã không cần nói thêm điều gì; chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhỏ, là có thể hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì; Quân Mạc Tà mang trên mặt nụ cười ấm áp hiếm gặp, tận tình chỉ bảo, làm mẫu, giúp Mai Tuyết Yên trượt tuyết; còn Mai Tuyết Yên vẻ mặt lại càng mê say hạnh phúc, thích thú học tập…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành