Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 718: Lại một nỗi oan tày trời!

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

“Khó trách Tam Đại Thánh Địa trước đây nhiều lần định áp chế ngươi mà phải hao binh tổn tướng! Nếu không có tu vi đến mức này thì cũng xác thật khó mà làm được!”

Vệ Không Quần mỉm cười nói tiếp “Lão phu từ lúc tới Ngân Thành đã luôn luôn đề phòng ngươi sẽ xuất hiện! Ta nhận định ngươi tất nhiên sẽ xuất hiện! Ngươi cũng không có làm ta thất vọng”

” Nhưng ta lại thất vọng đối với chính mình. Ta tự coi mình là rất cao, lại còn đánh giá thấp ngươi. Quả nhiên là danh bất hư truyền, gặp mặt càng thấy xứng danh. Vua sát thủ, danh bất hư truyền, danh xứng với thực!”

Lão thong dong cười rồi cúi đầu nhìn trước ngực mình. Sau đó lại ngẩng đầu lên đau khổ nói “Bởi vì ngay cả khi ta đã toàn lực đề phòng mà vẫn còn là không tránh thoát Nhất Kiếm đoạt mệnh của ngươi! Hảo kiếm! Hảo tuyệt Nhất Kiếm!”

Quân Mạc Tà bắt đầu buồn bực.

Ngươi nha, đúng là có bệnh rồi. Ta đây vừa mới nói rõ ràng mình không phải là sát thủ Chí Tôn, liệu ngươi có còn hiểu tiếng người hay không. Ngươi đã chết đến nơi mà vẫn kỳ quặc, còn luôn một mực chắc chắn mà mở miệng cái nói cái gì mà ngươi tiến bộ! Ngươi đột phá!

Ta thật sự là nhổ toẹt vào! Rốt cuộc thì ai là ai đây?!

Có điều Quân Mạc Tà không biết, hắn đã buồn bực lắm rồi mà lại còn có một khác người ở đây so với hắn còn buồn bực hơn. Thậm chí là buồn bực nhiều lắm, cơ hồ muốn thổ huyết tại chổ!

Mà người này hiện đang phục ở trên đỉnh đại sảnh. Khi quan sát thấy cảnh này; nhìn Nhất Kiếm kinh hồn của Quân Mạc Tà thì hắn cơ hồ nhịn không được muốn vỗ tay ủng hộ! Nhưng lập tức sau đó Vệ Không Quần nói một câu lại làm cho hắn cơ hồ liền buồn bực đến thổ huyết! Thiếu chút nữa mà giận dữ đến khí tuyệt bỏ mình!

Ta thật sự là không thể nhịn được nữa!

Lũ chó má Tam Đại Thánh Địa các ngươi cứ đổ lên đầu Lão Tử hết bãi phân này đến sọt phân khác thật sự là rất tiện tay nha! Tùy tiện cái gì, nếu coi như là miễn cưỡng thì thôi. Nhưng làm sao lại cũng cứ phải đổ lên đầu của ta mới xong…

Như lần này đây cho các ngươi mặt đối mặt nhìn kĩ, ấy vậy mà vẫn còn lại trút lên đầu Lão Tử… Thế gian này có còn thiên lý hay không nữa đây!!

Người ta đã nói rõ bản thân không phải là sát thủ Chí Tôn, ấy vậy vẫn cố ý gò ép trút lên đầu Lão Tử bằng được, đây là kiểu nói năng chó má gì vậy?!

Kỳ thật cũng không chỉ người bị hại Vệ Không Quần mà gần như tất cả mọi người ở đây đều kết luận Nhất Kiếm tuyệt thế kia duy chỉ có Sở Khấp Hồn. Vị sát thủ Chí Tôn, không, hiện tại phải gọi là sát thủ Tôn giả mới đâm nổi như thế!

Nhưng mà người biết rõ chân tướng, ngoại trừ người núp trên đỉnh đại sảnh và Quân Đại thiếu gia thì ở đây lại không có một người nào nữa!

“Nhưng ngươi hôm nay cũng chết chắc rồi! Giết Vệ Không Quần ta, làm sao lại không chôn cùng?!”

Vệ Không Quần đau nhức nhối nhìn Quân Mạc Tà đứng đối diện nhẹ nhàng lắc đầu mà nói như thở dài “Sở Khấp Hồn, ngươi đã đắc thủ thì thật sự không nên hiện thân! Ngươi đã hiện thân thì nhất định bản tôn dưới Hoàng tuyền sẽ có bạn, sẽ không cô đơn nữa!”

Vừa nói xong những lời này, Vệ Không Quần liền lập tức phát động tiến công! Một cơ hội tiến công lần cuối cùng trong kiếp này, lần phản công vong mạng quá sức thảm thiết!

Cả người Vệ Không Quần như đang không ngừng vỡ vụn, thân thể bị chia năm xẻ bẩy vẫn tự tiến hành đòn công kích. Nó đang không ngừng tổ hợp cứ như tuân theo thủ đoạn định sẵn nào đó mà nhằm tới Quân Mạc Tà để liều mạng công kích!

Tay trái của lão lúc thì vung lên, khi thì hạ xuống. Tay phải cũng thường xuyên đột nhiên dài ra rồi đột nhiên ngắn lại. Bả vai khuỷu tay mủi chân đầu gối bắp đùi bắp chân, chẳng có chỗ nào mà không trở thành vũ khí công kích sắc bén của lão!

Tựa như cơn mưa điên cuồng không ngớt chút nào!

Nhất Kiếm kia của Quân Mạc Tà liên tục bắn ra hai chiêu kinh thiên làm cho sức sống của vị Sinh tử Tôn giả gần tuyệt, hẳn phải chết không nghi ngờ!

Trái tim của Vệ Không Quần đã sớm tan thành mảnh vụn cùng với lúc kình khí màu đen nổ tung! Tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng của lão mặc dù có thể đột nhiên tạo ra một lỗ hổng trên người ở chỗ Nhất Kiếm sắp đâm tới, nhưng trái tim lại vẫn còn tồn tại! Chỉ là bị lão tạm thời giấu đi.

Có điều với việc lập tức Quân Đại Thiếu gia phát ra kiếm khí tới cực hạn lại nổ tung như bom, chiêu thứ hai đã làm trái tim của lão lúc ấy đang yếu ớt tới cực điểm hoàn toàn bị nổ nát! Tất cả các cơ quan lục phủ ngũ tạng cũng đều biến thành vô số thịt vụn!

Nhưng Vệ Không Quần dù sao cũng là nhân vật tuyệt đỉnh đã trải qua Thiên Kiếp! Ở dưới tình huống như vậy lại vẫn có thể giữ được sức sống bất diệt, sau cùng thì nhờ Huyền khí tinh khiết nên không đến mức bỏ mạng tại chỗ!

Không những thế, lão còn có thể phát động lần phản công sau cùng! Hơn nữa, thế công mãnh liệt giống như của một người không hề bị thương! Như một Tôn giả cấp bốn hoàn toàn không bị thương, không để ý tới sinh tử của bản thân mà liều mạng phản công!

Thề cùng kẻ thù trước mắt cộng đồng sinh tử, cùng xuống Hoàng tuyền!

Quân Đại thiếu gia làm sao mà để cho hắn thỏa nguyện. Cùng một người sắp chết mà liều mạng là sự lựa chọn kém khôn ngoan nhất. Hắn liền tức thời thi triển thân pháp thần kì của mình, nhẹ nhàng vèo một cái né tránh.

Hắn lướt đi như một đạo sương mù có hình mà không chất, ở trong đại sảnh cứ thế lượn qua lượn lại. Mặc dù là Sinh tử Tôn giả đem hết toàn lực phản công, chẳng qua vẫn chỉ là giãy chết mà thôi!

Lúc này, cùng với một tiếng gầm lớn, một khí thế mạnh mẽ tuyệt đối kinh người khác cũng ập thẳng tới. Đó là Tiêu Dao Tôn giả Mạc Tiêu Diêu cũng ra tay vào giờ khắc này!

Vua sát thủ trước mắt này quả thật là rất đáng sợ. Nếu để Sinh tử Tôn giả Vệ Không Quần đến cuối cùng hao hết Huyền khí thì Mạc Tiêu Diêu cũng không có bất cứ tin tưởng nào có thể giữ hắn lại. Duy chỉ có gia nhập cuộc chiến, cùng nhau xuất thủ thì mới hy vọng có thể trước khi Vệ Không Quần khí tuyệt mà bắt được “vua Sát thủ”.

Nhưng mặc dù là hai Đại tôn giả toàn lực cùng nhau ra tay mà vị vua sát thủ kia lại vẫn không rơi vào hạ phong. Hắn láu lỉnh lướt đi tứ phương, hiển nhiên rất thừa đường sống! Thân pháp như vậy thì quả thực so với quỷ mị lại còn quỷ mị hơn!

Bốn vị Tôn giả còn lại cũng nhao nhao bắt đầu xông lên, người trước mắt thật sự là đáng sợ. Nếu không thể trừ được thì hậu quả thiết tưởng thật không chịu nổi!

Chỉ riêng đối mặt Quân gia cùng đám Huyền Thú đã phải cố hết sức như vậy. Thế mà hôm nay còn mọc ra thêm một vị ‘vua sát thủ’ có thể truy sát cao thủ cấp Tôn giả!

Ngay lập tức trong đại sảnh Huyền khí tựa như núi rung biển động làm mọi thứ rung chuyển kịch liệt. Cả đại điện được xây bằng Vạn Niên Huyền Băng cũng lắc la lắc lư như là uống rượu rồi bắt đầu không ngừng phát ra những tiếng két kẹt như người nghiến răng!

Quân Mạc Tà ha ha cười một tiếng. Đột nhiên kiếm quang chợt tắt, trường kiếm biến mất không thấy đâu, thân thể hắn như con bạch hạc bay thẳng tắp lên trời cao.

Vệ Không Quần bình tĩnh lại chợt sáng mắt lên gầm lớn “Chạy đi đâu, Thiên Địa Tù Lung!”

Lúc trước Vệ Không Quần còn e ngại thân pháp tuyệt vời của Quân Mạc Tà nên một mực không dám thi triển “Thiên Địa Tù Lung”. Bởi vì Thiên Địa Tù Lung rốt cục cũng cần dừng thời gian lại một lát.

Thời gian mặc dù ngắn nhưng lại đủ để gây ra sự thiếu hụt Huyền khí trí mạng. Với tình trạng trước mắt của Vệ Không Quần, một khi trúng chiêu lần nữa thì lập tức xong đời.

Nhưng giờ phút này đã có năm đại cao thủ đến viện trợ, không gian mà Quân Mạc Tà có thể thi triển thân pháp đã bị thu hẹp lại rất nhiều. Tự nhiên lão nảy sinh ý niệm thi triển tuyệt chiêu kia để giết kẻ thù!

Một dao động mãnh liệt của không gian sinh ra, dường như không gian cả gian đại điện đã bị chia cách tách ra thành rất nhiều không gian độc lập!

Nhưng thân thể Quân Mạc Tà đáng ra phải bị giam cầm thì vào thời khắc này lại không thấy đâu!

Bóng áo bào trắng vừa mới rồi vẫn còn trên lượn đi trong không trung đã không thấy đâu nữa!

Trước đây từng bị Mai Tuyết Yên dùng chiêu này để giam cầm nên Quân Đại thiếu gia đã sớm đề phòng chiêu này. Mà lần thứ hai sau khi đột phá hắn càng mẫn cảm nhận thấy trong Thiên Địa Chi Khí có bất cứ điều gì dị thường đang rung động.

Vì vậy lồng giam kia còn chưa tới thì trong nháy mắt Quân Đại thiếu gia đã một bước ẩn thân vào trrong không gian của Hồng Quân Tháp!

Trước Hồng Quân Tháp, tác động nhốt chặt không vào không ra của “Thiên Địa Tù Lung” cũng phải mất đi hiệu lực!

Vệ Không Quần vừa mới mở miệng hô lên bốn chữ kia, từ khóe miệng liền nhịn không được mà búng ra một tia máu tươi! Thân thể lão vốn đã bị trọng thương lại thi triển tuyệt chiêu làm Nguyên Khí tiêu hao lớn, không nghi ngờ là làm tăng tốc đưa mình xuống địa ngục. Nhưng lão vẫn kiên quyết thi triển!

Ánh mắt Vệ Không Quần chăm chú nhìn lên không trung, lão đúng là muốn được xem bộ dáng đáng thương của kẻ thù bị chính mình cố định trên không trung. Sau đó từng nhát từng nhát kiếm chém cho tới chết. Cho dù chết đi thì lão cũng muốn rửa sạch mối thù lớn, cũng muốn chết sau kẻ thù!

Nhưng lão nhất định thất vọng rồi,ánh mắt tràn đầy niềm vui được trả thù trong nháy mắt biến thành kinh ngạc!

Thiên Địa Tù Lung từ trước đến giờ không bao giờ thất bại!

Chỉ cần là võ giả có bậc thấp hơn so với chính mình, Thiên Địa Tù Lung mà ra thì cho tới bây giờ không ai có thể tránh thoát!

Càng chưa từng có tình huống quỉ dị đến dường này! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ta lại rơi vào cơn ác mộng hay sao? Nhưng lúc này nó lại rõ ràng phát sinh trước mắt mình.

Đột nhiên, Đoạn Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn đứng một bên kêu thảm một tiếng cực kì đột ngột. Nửa thanh kiếm sáng loáng trong tay bị gãy rời mà rơi leng keng trên mặt đất.

Đôi mắt mở to vẻ không thể tin được, lão trợn mắt há hốc mồm chậm rãi đổ về phía sau. Từ trên lồng ngực của lão có một vòi máu tươi phun ra tung toé.

“Phốc” một tiếng, đỉnh đại điện thẳng trên đầu lão lại sinh ra một cái lỗ thủng tròn vành vạnh nho nhỏ!

Đoạn Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn không biết từ khi nào đã bị Quân Mạc Tà Nhất Kiếm xuyên tim! Đoạn Kiếm Tôn giả vào lúc này quả là danh xứng với thực, kiếm gãy thân vong!

Mạc Tiêu Diêu điên cuồng hét lên một tiếng, trợn đến nứt mắt gào lớn “Sở Khấp Hồn ~~~~ ngươi nhất định phải chết!

Đúng lúc này, ở cửa đại điện có bóng trắng đang nhanh chóng di động, bóng người giống như ảo như thực mang theo một tiếng huýt sáo réo rắt vụt đi ra ngoài trong tiếng cười tràn ngập khoái trá. Tựa hồ là muốn khiêu khích những cao thủ trong đại điện!

Vệ Không Quần nổi giận gầm lên một tiếng phi thân hướng ra ngoài cửa đại điện. Những sợi tơ máu phun tung toé nhưng vẫn tụ thành hình người không nói một lời mà đuổi theo. Mạc Tiêu Diêu thê lương gầm lên, thân hình như làn gió nhẹ đi theo sát.

Thật sự là vô cùng nhục nhã!

Tất cả cao thủ bên mình đã cùng tề tụ một nơi, vậy mà lại bị đối phương thong dong đâm một vị Tôn giả cấp bốn, sau lại nhân cơ hội chém giết một vị Tôn giả cấp hai. Còn hắn toàn bộ không nửa điểm thương tổn mà toàn thân lui ra!

Mạc Tiêu Diêu cảm giác được da mặt mình đang bị vứt trên mặt đất rồi vô số người dẫm qua đạp lại. Cơn giận như thế làm sao mà nuốt trôi được! Thề phải giết được người này, nếu không còn đâu mặt mũi đứng trong đất trời! Nhưng lão vừa mới đuổi theo ra cửa liền lập tức thấy được một cảnh không cách nào tin nổi!

Chạy phía trước là một bóng trắng đang vèo vèo lóe lên hai cái, lần thứ hai xuất hiện đã vọt xa hơn mười trượng. Còn ở đằng sau Vệ Không Quần vừa mới chạy khỏi cửa đại điện được hai bước thì đột nhiên “Ông” một tiếng gào quái dị.

Từ trên tấm biển ở đỉnh đại điện đột nhiên lại phóng ra một bóng trắng quỉ dị. Một đạo kiếm quang lóe sáng “Phốc” một tiếng đâm vào sau lưng Vệ Không Quần!

Bên trong mới có một người cũng đã đủ làm cho huyên náo long trời lỡ đất, vậy mà ở chỗ này lại vẫn còn tiềm ẩn một siêu cấp sát thủ khác.

Bóng trắng thứ hai một kích đắc thủ liền toàn lực thu kiếm vội vàng thối lui. Nhưng vẫn không quên một cước đá bay thân thể của Vệ Không Quần trở về phía Mạc Tiêu Diêu. Rồi sau đó hắn cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng đi xa, tốc độ cực nhanh không thua gì Mạc Tiêu Diêu!

Trong không khí, người này chỉ để lại một câu nói tựa hồ rất là giận dữ và buồn bực “Lão Tử mới là Sở Khấp Hồn! Thật sự các ngươi là một lũ cẩu mắt mù. Căn bản chuyện ta không hề làm mà toàn bộ liền đổ lên đầu Lão Tử. Lão Tử hôm nay nhất định chân chính phải làm một lần! Sát thủ Tôn giả? Hiếm lắm sao?…”!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Chọn tập
Bình luận