Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 893: Mưu tính

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

“Một kiếm này nếu dựa theo lẽ thường, tất nhiên phải nhằm thẳng vào trái tim, nếu may mắn, Hạ Đông Đình nhiều nhất chỉ có thể phát ra được một tiếng thở dài cực nhỏ, tuyệt đối không thể to và thảm thiết như thế!”

Triển Mộ Bạch quả quyết nói: “Ta dám chắc, chỉ cần mở rộng vết thương ra tiếp tục xem xét, bên trong vết kiếm đó, nhất định có điểm quái lạ!”

Hải Vô Nhai nhướng mày, cân nhắc trong chốc lát, sau đó tay nâng kiếm rơi, chà một tiếng, xác Hạ Đông Đình nhất thời bị xé từ giữa ra.

Triển Mộ Bạch ngồi xổm xuống, cẩn thận mở vết thương ra, nói: “Hải huynh, ngươi đến đây xem.”

Không cần hắn gọi, Hải Vô Nhai cũng đã mở to hai mắt ra mà nhìn.

Đáp án hiển nhiên đã thấy rõ, một kiếm kia chuẩn xác đâm vào rất nhiều điểm yếu hại của tim, nhưng lại cố ý nghiên qua một bên, không phải thẳng vào tim, mà lại lệch sang một bên tim.

Một kiếm này rõ ràng có thể trực tiếp đâm vào trái tim, như thế mới là một vụ ám sát hoàn hảo, thậm chí một tiếng thét thảm thiết kia cũng không thể xảy ra, nhưng thích khách kia lại không làm như vậy,ngược lại còn cố ý làm thế để mọi người biết được tin Hạ Đông Đình chết!

“Một kiếm này, mặc dù đâm trúng rất nhiều điểm yếu hại rồi mới lệch ra ngoài, những kết quả vẫn là phải chết, người nọ sắp xếp xong hết thảy, liền từ vị trí này vỡ bờ trái tim, phá hủy đan điền. Làm như thế, chỉ có duy nhất một tác dụng, đó là kẻ bị giết có cơ hội phát ra một tiếng hét thảm! Nhưng sau khi phát ra tiếng kêu thảm thiết này, cũng liền tắt thở, hoàn toàn không có khả năng may mắn thoát chết.”

Triển Mộ Bạch đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: “Đối thủ này của chúng ta, là một người điên! Hắn đúng là cố ý để cho Hạ Đông Đình kêu lên một tiếng đó.”

“Dụng ý của hắn, chắc là cảnh cáo, hay nói đúng hơn là khiêu khích!” Hà Tri Thu luôn lẳng lặng đứng ở phía sau, giờ phút này lẳng lặng nói: “Ý hắn là muốn cho chúng ta biết, hẵn đã bắt đầu động thủ. Cho chúng ta biết rõ để chuẩn bị tốt hơn, tăng cường phòng bị! Để cuộc chiến này càng kích thích thêm!”

Tất cả mọi người bị một câu nói này kick thích đứng lên! Quả thực là không thể tha thứ!

Hải Vô Nhai trên mặt nổi lên sát khí lạnh thấu xương, cắn răng nói: “Đúng là tên kiêu ngạo khốn kiếp!”

Thân là cường giả bậc Thánh Hoàng, lại bị người ta coi khinh như thế, làm sao có thể nhịn được!

Hà Tri Thu mặt cũng âm trầm, ngữ khí càng lộ vẻ trầm thấp nói: “Quyền đầu lớn chính là đạo lý lớn, thực lực là tất cả, đây là điều mà ai cũng đồng ý! Mà theo phương thức ám sát này, đối phương hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo! Thực lực ám sát đến mức này, dù là là những người thực lực như ta cũng không một ai có thể làm được! Địch nhân lúc này đây, không những thực lực cường đại mà tâm kế cũng hơn xa người thường, cho dù nói là đa mưu túc trí hay lão gian cự hoạt e rằng cũng không đủ để hình dung!”

Hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Đối mặt với địch nhân nguy hiểm đến trình độ này, chưa hẳn đã thấp hơn lúc giao đấu với Cửu U Thập Tứ Thiếu! Chúng ta phải xem trọng người này hơn, càng phải đặc biệt chú ý cẩn thận đề phòng, người này dùng thủ đoạn ám sát này để thị uy, cho dù thế nào, nếu lấy một địch tất cả, chưa hẳn là một kế hay!”

Càng bỉ ổi hơn là, một vị cao thủ như thế khi đối mặt với một người thực lực không bằng mình, lại dùng chiến thuật…ám sat!

Câu nói sau cùng, Hà tri Thu vừa cắn răng vừa nói, cơ thịt ở quai hàm hắn nhảy lên thình thịch. Hiển nhiên, đã phẫn nộ đến cực điểm!

Lòi này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đồng cảm.

Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng là một người điên, nhưng nhưng lại là một người điên làm việc ngông cuồng, ngạo man, sẽ không bao giờ làm những việc ám sát lén lút, hay nói đúng hơn là sẽ khinh thường không làm, Cửu U Thập Tứ Thiếu nếu là muốn chiến đấu, tất nhiên chỉ có thể là oanh oanh liệt liệt chiến một trận! Quyết sẽ ra tay ở sau lưng!

Nhưng người hiện tại đối mặt lại là một sát thủ vì kết cục cuối cùng mà không từ một thủ đoạn nào!

Một địch nhân như thế, mới chân chính khiến người khác phải đau đầu!

Khó đối phó như thế, quả nhiên là trên cả Cửu U Thập Tứ Thiếu!

Triển huynh, lời này của tiểu đệ thật không dễ nghe, ta đoán sát thủ này làm mọi việc này là do chính ngươi gây họa. Mục tiêu của đối phương, có thể chỉ là một mình ngươi mà thôi!” Hà Tri Thu trên mặt âm u, quay về hướng Triển Mộ Bạch, cười cười nhưng không giống cười.

Ta? Tại sao lại là ta? Lời này là có ý gì, thỉnh Hà huynh nói rõ!” Triển Mộ Bạch khó hiểu hỏi.

Nói thật, ta thật mong hi vọng phán đoán của ta là sai! Nhìn quanh thế gian hiện tại, chưa từng nghe nói người nào có thủ đoạn ám sát như vậy, mà thủ đoạn này trước giờ cũng chưa từng có trên gian hồ. Mà giờ phú này, đột nhiên lại xuất hiện. Một khi xuất hiện, liền giết chết một vị Thánh Giả!” Hà Tri Thu ánh mắt u lãnh, chậm rãi nói: “Ta dự đoán, tựa hồ chỉ có một người mới có thủ đoạn như vậy.

Ai?” Hải Vô Nhai cùng Triển Mộ Bạch cùng hỏi.

Hà Tri Thủ thở một hơi thật dài, nó: “Chính là vị sư phó thần bí kia của Quân Mạc Tà! Triển huynh đánh lén đồ đệ của hắn, hẵn sẽ cùng dạng dùng thủ đoạn đánh lén để đối phó với chúng ta! Lão phu nghĩ đi nghĩ lại, đây chỉ có thể là giải thích hợp lí duy nhất.

Không sai! Chắc chắn là như thế.” Hải Vô Nhai cùng Triển Mộ Bạch cùng tỉnh ngộ. Tam Đại Thánh Địa đã trải qua vạn năm lịch sử, hiện giờ trên đời căn bản không có địch nhân, càng không thể có một địch nhân cường đại đến mức này, không còn lời giải thích nào hợp lí hơn, thật sự không ai có khả năng ngoài hắn.

Nhưng, người thủ hộ Kiều lão tiền bối rõ ràng đã nói qua, Quân Mạc Tà căn bản chưa chết. Nàng còn tận mắt nhìn thấy Quân Mạc Tà xuất hiện ngay tại Cúc Hoa thành“. Hải Vô Nhai lẩm bẩm: “Nếu Quân Mạc Tà đã không chế…t Sư phụ hắn lại vì cái gì mà phát điên lên đối phó với chúng ta?

Tiểu tặc kia ngày đó đỡ một chiêu toàn lực của ta, lấy thực lực của hắn, có thể nào lại không chết! Mà… Nàng ấy trước đó căn bản cũng chưa từng gặp qua Quân Mạc Tà, lại không biết rõ bộ dạng Quân Mạc Tà rốt cuộc ra sao. Chẳng lẽ nghe lời nàng ấy nói là được? Đối với lời nói này, ta luôn luôn không hề tin tưởng!” Triển Mộ Bạch hừ một tiếng, đột nhiên bực mình nói.

Nàng trong lời nói của Triển Mộ Bạch, dĩ nhiên ám chỉ Kiều Ảnh. Rõ ràng, Kiều Ảnh ngày trước bất mãn với hành động của hắn, thậm chí thiếu chút nữa đem Triển Thánh Hoàng nợ máu phải trả bằng máu, khiến cho vị Triểu đại Thánh Hoàng này cực kì bất mãn.

Kiều tiền bối đức cao vọng trọng, tính tình cẩn thận, các tin tức, chưa hẳn là giả.” Hải Vô Nhai không xác định nói.

Lòng dạ đàn bà, không phải đơn giản, lời đàn bà nói, thật không thể nghe!” Triển Mộ Bạch sắc mặt xanh mét, đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Trừ khi tiểu tặc Quân Mạc Tà kia xuất hiện rành rành trước mặt ta, nếu không, tuyệt đối ta không tin hắn còn sống!

Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Một lúc lâu sau, Hải Vô Nhai nói: “Đem thi thể Hạ huynh an bài ổn thỏa, cần phải mời thợ thủ công cao thủ khâu lại thân thể của Hạ huynh, đợi đến lúc quay về, để cho hắn lá rụng về cội. Những người còn lại, nâng cao đề phòng, tuyệt đối không được khinh thường, đối thủ lần này chúng ta phải đối mặt, nhất định không thể xem nhẹ.

Dạ!” Mọi người đồng thanh trả lời.

Bóng đêm thâm trầm, tiếng gió, tựa như càng trầm hơn.

Màn đêm không bến không bờ, cũng giống như cổ áp lực vô hình càng lúc càng tăng lên, càng làm cho bầu không khí mênh mông nữa trời thêm phần tiêu sát, lạnh lẽo thê lương!

Đây là một trận chiến không liên quan đến chánh nghĩa, mà là một cuộc chiến tà ác. Đồng thời đây cũng là một cuộc chiến chưa ai từng trải qua! Ta sở dĩ làm như vậy, cũng không phải có cái lý do gì gọi là cao thương hay vĩ đại, ta làm như vậy, cũng bất quá là để cho thân nhân ta có thể tiếp tục sống! Đây là mục đích chiến đấu duy nhất của ta! Chỉ thế thôi!

Mạc Tà lẳng lặng đứng trên một cây đại thụ rậm rạp cách xa Trần gia.

Trận chiến này không có khẩu hiệu, càng không có cái gì gọi là đại nghĩa công lý, chỉ có sinh tử tồn vong. Cho nên, trăm ngàn lần không được nương tay. Bất luận đối thủ là một tên lưu manh hay một thánh nhân; chỉ cần hắn muốn chúng ta chết, như vậy, việc duy nhất chúng ta phải làm, chính là để cho hắn chết trước ở ngay trước mặt chúng ta. Bất luận hắn là anh hùng hay thánh nhân, đối với chúng ta đều là địch nhân, chỉ có một tên gọi… địch nhân, như thế mà thôi.

Đạo lý này, ta hiểu được so với nhiều người ít nhất phải sớm hơn mấy trăm năm! Ngươi có thể làm chuyện này khắp nơi hay không? Không ngại phiền toái sao?” Mai Tuyết Yên nhăn mặt khó chịu. Trên nét mặt, lại có ý gần như phát điên.

Việc công tác tư tưởng dạng này, Quân Mạc Tà đã làm không mệt mỏi không biết bao nhiêu ngày. Mỗi ngày đều đồng dạng đem chuyện này ra nói vài chục lần…. Hiện tại, Quân Mạc Tà đã thuộc làu làu, Mai Tuyết Yên lại còn có thể đem những lời hắn muốn nói ra nói lại không sót một chữ nào!

Ta chỉ là muốn nói cho ngươi…

Ngươi chỉ muốn nói cho ta, mặc kệ việc nó làm có phải hay không phải vì Đoạt Thiên chi chiến, lại có phải thật sự là vì thiên hạ muôn dân, nhưng bọn hắn muốn chúng ta chết, chúng ta trăm ngàn lần không thể lòng dạ đàn bà, đáng giết liền giết, nên chém liền chém, nên đê tiện liền đê tiện, nên thâm hiểm liền âm kiến…” Mai Tuyết Yên nghiến răng nghiến lợi đem một đoạn này nói ra.

Thật thông minh, ý của ta quả đúng là ý này, nàng cuối cùng cũng lĩnh ngộ được, lòng ta thật rất được an ủi.” Quân Mạc Tà vỗ tay một cái, mỉm cười nói.

Mai Tuyết Yên có chút không biết nói gì.

Có thể không thông minh sao? Trong mấy ngày nay, đoạn hội thoại này đã nghe ít nhất cũng hơn một ngàn lần…Thiếu chút nữa bị đoạn hội thoại này giày vò phát điên, nếu không thể nhớ đúng là không thể nói nổi, đừng nói nhớ kĩ, cho dù có nói đảo lại cũng không thành vấn đề…

Mạc Tà, ta chỉ có chút điểm không rõ, ngươi rõ ràng có thể đem tên Hạ Đông Đình kia vô thanh vô tức giết chết, một kiếm giết chết, như vậy lần ám sát này chân chính hoàn mỹ, vì sao ngươi lại còn cố ý để hắn có cơ hội hét lên một tiếng?

Mai Tuyết Yên nhíu mày nói: “Giết bọn hắn ta không phản đối, nhưng ta nhất định không tán thành việc hành hạ đến chết! Người chết như đèn tắt, bất luận đã làm bao nhiêu việc ác, một kiếm cực kỳ đau khổ, chết rồi thì thôi. Cần gì phải làm một việc tàn khốc như thế?

Không không không, nàng hiểu lầm rồi.” Quân Mạc Tà có chút cười cười: “Thứ nhất, nàng cần phải hiểu được lần này ta xuống tay không phải là dạng hành hạ đến chết. Nếu thật sự là dạng hành hạ đến chết, nàng còn chưa từng chứng kiến qua đâu, đợi đến thời điểm thích hợp, có điều kiện một chút, ta liền làm cho nàng xem. Đảm bảo sẽ làm cho nàng trợn mắt há mồm líu lưỡi mồ hôi đầm đìa thần kinh run rẩy tứ chi vô lực…

Còn thứ hai?” Mai Tuyết Yên cắn chặt răng, cố gắng không chấp nhặt với tính tình của tên tiểu tử này.

Thông minh. Vậy mà biết ta còn có tầng dụng ý thứ hai“, một câu của Quân Mạc Ta suýt làm cho Mai Tuyết Yên hôn mê bất tỉnh. Trở mình mắt trợn trắng, mạnh mẽ kìm chế. Ngươi đã nói đệ nhất nếu ta không biết tiếp tục còn có đệ nhị đệ tam…vậy thật sự là quá ngốc đi?

Thứ hai, mục đích của ta là muốn báo cho người của Tam Đại thánh địa, ta đã đến. Trò chơi báo thù chính thức bắt đầu rồi…Mọi người cần chậm rãi hưởng thụ trò chơi cho vui a…

Quân Mạc Tà dương dương tự đắc nói: “Nàng phải biết rằng, những người ẩn hình khắp mọi nơi như chúng ta, mới có thể cấp cho địch nhân áp lực thật lớn. Màn đêm xuống, quỷ ảnh đồng đồng, từng bước nguy cơ, nghi thần nghi quỷ, run run càn căng, thần hồn nát thần tính sợ cả cỏ cây… E rằng trong lúc hai người chúng ta đang thoải mái ngủ, bọn hắn lại phải bảo trì phòng bị cao nhất tuyệt không dám lơi lỏng…Như thế năm rộng tháng dài… Chậc chậc, đây mới là cảnh giới cao nhất của việc tra tấn người a.

Còn có đệ tam nữa sao?” Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, nói. Nhưng trong lòng lại mắng một câu: thật là âm hiểm!

Thứ ba tất nhiên là có.” Quân Mạc Tà hắc hắc cười, gãi gãi đầu, nói: “Tầng dụng ý thứ ba, mới là dụng ý chính của ta. Mượn dùng tiếng hét thảm này, nói cho hắn biết, ca ca ta đã tới, ca ca ta đã triển khai hành động. Nắm chắc thời điểm hành động thích hợp, ta ăn thịt cũng có thể ăn nó, nhưng hắn ngay cả canh cũng không thể uống ngon…

Thông báo cho một người? Là ai? Nha…” Mai Tuyết Yên vừa mở miệng hỏi lập tức thông suốt: “Là Cửu U Thập Tứ Thiếu?

Mạc Tà thoải mái thay đổi tư thế, nói: “Đương nhiên, thực lực chúng ta hiện giờ tuy rằng đã mạnh mẽ thêm rất nhiều, nhưng…Tay sai miễn phí như thế làm quân tiên phong hà cớ sao lại không làm? Tai sai miễn phí như vậy, nhiều hơn nữa cũng không chê là ít, nếu có thể có tám mười người mới tốt chứ.

Tay sai miễn phí, còn tám mười người, ngươi suy nghĩ cái gid đâu, người này chói lọi…” Mai Tuyết Yên vừa bực mình vừa buồn cười, Cửu U Thập Tứ Thiếu danh chấn thiên hạ, ở trong miệng hắn lại thành một tên tay sai miễn phí?

Sách viết, vui một mình không bằng cùng vui.” Quân Mạc Tà ngáp một cái, thân mình trường lại đây: “Đừng nhúc nhích, để yên cho ta nhắm mắt một hồi, ta đúng là bị vây khốc mệt muốn chết.” Nói xong, cứ như vậy gối đầu nằm lên đùi Mai Tuyết Yên. Thoải mái nhắm hai mắt lại.

Này vô lại!

Mai Tuyết Yên trừng mắt nhìn nửa ngày, đúng là vẫn không thể đem tên gia hỏa này đi.

Cũng không kỳ quá, mấy ngày nay, Quân đại thiếu gia thật là quá vất vả, quá mệt mỏi.

Nghĩ đến đây, Mai Tuyết Yên trong lòng một trận thoải mái, lại cảm thấy thêm một trận đau lòng khó hiểu.

Chỉ có mình nàng mới thực sự hiểu, mấy ngày nay Quân Mạc Tà thực sự đã làm gì. Hắn cơ hồ không có thời gian chợp mắt, bận tối mày tối mặt. Chính mình lúc ngủ hắn vẫn đang bận, đến lúc mình tỉnh ngủ vẫn còn thấy hắn đang bận…

Hắn, thật sự quá mệt mỏi…

Bây giờ, để cho hắn tự do một hồi, để cho hắn hảo hảo mà ngủ một chút đi.

Mai Tuyết Yên có chút trìu mến nhìn Quân Mạc Tà đang nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra biểu tình an tâm tự đáy lòng, thậm chí có chút cảm giác điềm tĩnh, không khỏi trong lòng một trận ngọt ngào: cũng chỉ có ở trong lòng mình, hắn mới có thể thả lỏng như vậy…

Lúc này, Quân Mạc Tà nhắm mắt như là đã ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Sách nói: hai đùi nữ nhân thật sự a…thật muốn sờ sờ cho hết…”

Câu nói này, mẫu tính trời sinh của mỗi nữ nhân, cảm giác muốn che chở cho nam nhân này, vừa le lói trong lòng Mai Tuyết Yên lại lập tức bốc hơi đi hết! Cũng đem cái ý tưởng muốn len lén hôn lên đôi môi nam nhân này đánh lên chín tầng mây…

Mai Tuyết Yên tức giận sôi máu…

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Chọn tập
Bình luận