Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Thế Tà Quân

Chương 960: Phiên Hương Lâu

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Chọn tập

Miêu Tiểu Miêu yên lặng liếc Quân Mạc Tà một cái, đột nhiên cười tươi như hoa:

– Ta tất nhiên không muốn đem cuộc đời mình ra cùng huynh đánh bạc! Ta cũng sẽ không đem vận mệnh gia tộc cùng huynh được ăn cả ngã về không! Nhưng mà… Chuyện công tử muốn đi phó ước hay không hình như không có bất cứ quan hệ nào với ta cả. Công tử cần gì phải hỏi ta, cần gì phải dựa theo ý ta mà làm chứ?

– Ý của cô là?

Quân Mạc Tà nhìn nàng, thực sự không đoán được ý nàng.

– Ý của ta là… Huynh muốn đi vậy huynh cứ đi! Huynh không muốn đi, vậy cứ không đi! Bất kể cuối cùng huynh quyết định đi hay không, chuyện này, cũng không liên quan gì đến ta.

Mắt Miêu Tiểu Miêu lóe ra một tia bướng bỉnh.

– Nhưng mà theo lời nàng thì nếu ta thua, nàng cũng sẽ thua Chiến Thanh Phong trong vụ đánh cuộc trên thuyền kia mà!

Quân Mạc Tà nhíu mày:

– Tuy rằng nói là không liên quan đến nàng, nhưng kết quả có gì khác nhau đâu! Nàng tội tình gì phải làm vậy? Ta dù không đánh cuộc nhưng cũng sẽ không đem điều quan trọng nhất của người khác đi mạo hiểm!

Vẻ mặt Quân Mạc Tà thật sự rất nghiêm túc, hắn nói từng chữ một:

– Vô luận thắng bại, ta không thể gánh nổi hậu quả này! Với ta mà nói, Miêu gia các ngươi không quan trọng gì, nhưng với một vị cô nương trẻ tuổi ương bướng, ta tự nhận không đánh cuộc nổi! Phần nhân tình này, ta không gánh nổi, càng không trả nổi.

Lời nói của Quân Mạc Tà cũng là điều hắn nghĩ.

Trách nhiệm này, thật sự hắn không gánh vác nổi!

Nếu thua, cả đời Miêu Tiểu Miêu cứ như vậy chôn vùi, tuy rằng Quân đại thiếu gia tin chắc mình không thua, nhưng nếu thắng, kết quả với Miêu Tiểu Miêu cũng chưa chắc sẽ tốt hơn. Mình chính là kẻ địch của Huyễn Phủ, lúc thân phận mình bị vạch trần rất có thể chính là lúc Miêu Tiểu Miêu, thậm chí cả Miêu gia bị liên luỵ!

Huống chi, còn có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của nàng!

Phần nhân tình này, muốn trả, e rằng trả cả đời cũng không hết nổi!

Mặc dù trong lòng Quân Mạc Tà cho rằng vị Chiến Đại công tử đánh cuộc với Miêu Tiểu Miêu kia, chưa chắc sẽ thực hiện cam kết. Hơn phân nửa e rằng Miêu Tiểu Miêu sẽ không dễ dàng thắng lợi như vậy, nhưng hắn cũng không muốn miễn cưỡng…

– Nhưng nếu huynh quả thật không đi… Thì cuộc sống sau này của huynh ở Huyễn Phủ, mỗi bước đều khó khăn! Tiền đồ của huynh, chắc chắn rất tăm tối!

Miêu Tiểu Miêu nhìn hắn:

– Kỳ thậ…t Vụ đánh cuộc giữa ta và Chiến Thanh Phong, chỉ cần ta nghĩ ra biện pháp hủy bỏ, huynh sẽ không phải gánh mấy cái trách nhiệm đó!

Hủy bỏ?

Quân Mạc Tà nhăn mày:

– Vụ đánh cuộc này, làm sao hủy bỏ được?

– Sơn nhân tự có diệu kế, chỉ cần Mặc công tử phối hợp với tiểu nữ, tạm thời biến mất một canh giờ, vụ đánh cuộc này tiểu nữ sẽ có cách hủy bỏ.

Miêu Tiểu Miêu thần bí cười cười:

– Thậm chí ta còn muốn bắt Chiến Thanh Phong nợ ta một món nhân tình thật lớn!

– Ha ha…

Quân Mạc Tà là một người thông minh, hiển nhiên liền minh bạch ý tứ của nàng, không khỏi bật cười ha hả, lắc đầu nói:

– Diệu kế, quả nhiên là diệu kế!

– Thỏa thuận xong, chúng ta bây giờ lập tức chia nhau hành động đi, Phiên Hương lâu tái kiến!

Miêu Tiểu Miêu nháy mắt, tinh quái cười cười. Quân Mạc Tà cười lớn, nói:

– Trí tuệ cô nương thật là hơn người, tại hạ tự phụ cơ trí vô song, nhưng cô nương lại tìm ra biện pháp giải quyết vẹn toàn đôi bên trước ta, làm tại hạ thật lấy làm xấu hổ!

– Vừa rồi Mặc huynh chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cái gọi là suy nghĩ nhiều quá sẽ bị loạn, băn khoăn quá nhiều, tự nhiên thiếu sót, cho nên mới nhất thời không nghĩ ra. Ta tin tưởng với trí tuệ của công tử, chỉ cần bình tĩnh, thì có thể dễ dàng nghĩ thông suốt toàn cục.

Ánh mắt Miêu Tiểu Miêu lộ ra ý cười, thoáng một tia xấu hổ, nhưng lập tức biến mất, hiển nhiên nàng đang rất khoan khoái, nói:

– Xin hỏi Mặc huynh, lời huynh vừa mới nói “Cuộc đời của một vị cô nương, ta tự nhận không đánh cuộc nổi!” Những lời này ta có thể lý giải, nhưng câu tiếp theo: “Khoản nhân tình này, ta không gánh nổi, càng không trả nổi.” là có ý gì?

– Chỉ là nhất thời cảm khái thôi, không có ý gì khác.

Quân Mạc Tà xấu hổ cười nói. Nếu hắn nói ra, chẳng phải là mình tưởng ai cũng mê mình?

Miêu Tiểu Miêu không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt một trận đỏ bừng, tiếp đó lại biến thành một trận tái nhợt, cắn môi nói:

– Vậy… Mặc huynh, hẹn gặp lại ở Phiên Hương Lâu.

– Phiên Hương Lâu gặp lại.

Quân Mạc Tà mỉm cười chắp tay:

– Trước khi đi ta tặng cô nương một câu: cái gọi là đánh cuộc, thông thường phải dưới tình huống tuyệt đối công bình mới có thể bắt đầu. Nhưng với rất nhiều người chỉ dưới tình huống đối phương quá sức cường thế mới chịu nhận thua. Miêu cô nương không cần coi trọng vụ đánh cược này quá…

– Ta biết. Nhưng với thân phận thế gia của những người này, có cần phải làm đến mức ấy không?

Miêu Tiểu Miêu không chắc lắm nói.

– Có vài người nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng cũng có người dù có thề cũng chỉ như đánh rắm mà thôi, điều này cũng chẳng có gì lạ.

Quân Mạc Tà ha ha cười:

– Ta chỉ thuận miệng nói, trong lòng cô nương chắc nhiều rõ hơn ta nhiều.

– Mặc huynh khách khí rồi. Dù sao, ta vẫn cám ơn lời nhắc nhở của ngươi.

Miêu Tiểu Miêu mỉm cười đi xuống, mang theo Đậu Đỏ Nha xuống lầu. Đang bước xuống cầu thang thì dừng một chút nhưng không quay đầu lại.

Bóng dáng nàng mỏng manh thướt tha, tà váy bay nhẹ, một thoáng rồi biến mất, chỉ để lại một làn gió thơm, thật lâu cũng không tan hết đi.

Lúc Miêu Tiểu Miêu xuống lầu đi thẳng ra đường cái, nàng rõ ràng nghe được trên lầu truyền đến “Ba” một tiếng, thật là thanh thúy vang dội. Giống như tiếng một bàn tay đánh lên mặt người nào đó, đôi mắt nàng đỏ lên, bước nhanh rời đi.

Động tĩnh trên lầu kia chính là do Quân Mạc Tà hung hăng tát mình một cái!

Hắn buồn bả đứng một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Thì ra ta thật sự rất vô sỉ!

Hắn thở dài một hơi thật dài, trong ánh mắt hiện ra sự bứt rứt trước nay chưa từng có, thân hình nhoáng lên một cái, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất…

Ở nơi khác, Phiêu Hương Lâu, nơi xa hoa, tráng lệ nhất trong thành Tâm Huyễn, giờ phút này cả sảnh đường đều đã đông nghẹt người.

Tửu lâu vốn hết sức xa hoa giờ này lại càng thêm long trọng.

Nơi này vốn là một dãy phòng, không ngờ hiện tại đều được làm thông với nhau! Bốn phương thông suốt, hình thành một gian đại sảnh cực lớn, ít nhất cũng có thể chứa hơn một ngàn người.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tóc đen tung bay, từng gương mặt tuổi trẻ lẫn với nhau.

Trên mặt mỗi người đều đầy vẻ không phục, trong con ngươi mỗi người đều tràn đầy sự hưng phấn cùng tâm trạng nóng lòng muốn thử.

Chỉ cần tên có Không Linh Thể Chất kia xuất hiện, mọi người liền lập tức hợp nhau tấn công! Dù cho tư chất của hắn có xuất sắc thế nào thì hôm nay ở Phiên Hương Lâu, cũng quyết phải khiến hắn mặt mày ủ ê, gào khóc trở về!

Ở giữa đại sảnh, có một nhóm công tử trẻ tuổi đang ngồi quây tròn, mỗi người đều tuấn lãng, anh tuấn khôi ngô, thanh niên tài tuấn, không người nào có vẻ không đứng đắn cả!

Mà ngoài cái vòng của đám công tử trẻ tuổi này, là hộ vệ các gia tộc đang đứng tốp ba tốp năm, mặc dù không gần sát chủ tử nhà mình, nhưng cũng cách xa lắm. Ở trong này chắc sẽ không có hung hiểm gì, nhưng với trách nhiệm là hộ vệ bọn hắn vẫn không dám xem thường.

Dù sao, theo tin tức cực kỳ chấn động vừa mới truyền đến, Cố Phi Vũ Cố đại công tử cũng bởi vì khinh địch, một mình nghênh chiến, tuy rằng không rõ quá trình cụ thể như thế nào, nhưng hiện giờ hắn đã bị kẻ có Không Linh Thể Chất kia đánh đến mức sinh tử không rõ, ngay cả ông nội hắn, Cố Vân Dương tự mình ra tay cứu, cũng không có hiệu quả gì, nghe nói hiện tại đã lâm vào thảm cảnh nửa chết nửa sống…

Tin tức kinh người như thế xuất hiện, khiến bọn hắn đều hiểu, lần gặp gỡ hôm nay quyết sẽ không đơn giản như trước, chỉ cần sơ hở một chút là có thể gặp nguy hiểm… Nếu dưới sự hộ vệ của bọn hắn mà ông chủ nhỏ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì bọn hắn ngoài việc lập tức treo cổ cũng không còn cách nào khác…

Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ, hai vị Chí Tôn cao thủ Vương Năng với Lý Kiệt giờ này đang đứng dựa vào cây cột ngoài hành lang, mặt mày ủ ê. Thời gian chầm chậm trôi qua, có lẽ tên tiểu tử đó đã sợ hãi sẽ không đến…

Nếu vậy, hai người mình chẳng phải thành sơn dương thế tội sao? Thành mục tiêu để các thiếu gia công tử này trút giận sao? Tiểu tử kia mà không đến, đám công tử kia thiết hạ trận thế lớn như vậy mà không có đối tượng để công kích, thì lửa giận kia tất phải phát tiết lên hai người chúng ta thôi! Nguy hiểm chết người!

Thời gian ngày càng muộn, mà vẫn không thấy có người.

Cơ sở ngầm của mấy vị thế gia công tử đã bố trí đầy đường rồi!

Với đội ngũ nhân lực cường đại như thế, dĩ nhiên là không ngừng có tin tức mới truyền tới.

– Bên kia hình như Miêu tiểu thư đang đàm phán với Mặc Quân Dạ.

– Miêu tiểu thư cố gắng thuyết phục Mặc Quân Dạ cùng lại đây phó ước.

– Miêu tiểu thư cùng Mặc Quân Dạ vẫn còn nguyên tại chỗ không hề động, nhưng Miêu tiểu thư thoạt nhìn vô cùng tức giận, tựa hồ bởi vì Mặc Quân Dạ nói phải về nhà ngủ, không nguyện ý quan tâm đến sự chết sống của hai gã thủ hạ…

– Miêu tiểu thư đã xuống lầu, nhưng tên Mặc Quân Dạ không đi xuống… Vẫn ở trên lầu…

– Trước mắt trên lầu không còn ai, tiểu tử đó không biết đã đi đâu…

– Phía đông không có.

– Phía tây cũng không có.

– Không có…

Theo từng tiếng hồi báo, mặt các vị thiếu niên công tử dần trở thành cuồng bạo! Hắn lại dám coi thường chúng ta như vậy! Phải biết rằng, Huyễn Phủ, chỉ một kẻ có Không Linh Thể Chất thôi mà cũng không chống đỡ nổi, mà những người chúng ta chính là đại biểu cho bộ phận nòng cốt tương lai của cả Huyễn Phủ!

Ngươi lại dám cho bọn ta leo cây!

Nếu các đại gia tộc cùng chung sức làm khó làm dễ, thì cho dù có là phủ chủ Huyễn Phủ cũng không chịu nổi áp lực khổng lồ này! Mặc Quân Dạ, ngươi không muốn sống nữa sao? Bọn ta vốn chỉ muốn chơi với ngươi một chút coi như xong, mà ngươi lại không thức thời. Cho dù hôm nay ngươi thoát được, bọn ta muốn xem ngày sau ngươi trốn như thế nào, chúng ta nhiều thế lực như vậy liên hợp lại, nhất định phải đùa chết ngươi!

– Đại ca, chỉ sợ là tiểu tử đó đã chuồn mất rồi.

Người ở Huyễn Phủ được xưng là kẻ mà trong đám thiếu niên đồng trang lứa không ai dám chọc đến, Chiến Ngọc Thu, đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng về thanh niên ngồi chính giữa nói:

– Nếu hắn thật sự làm rùa rút đầu, không đến đây, vậy huynh thua vụ đánh cuộc với Miêu cô nương rồi. Chẳng lẽ huynh thật sự cam tâm chắp tay dâng cơ hội đi hay sao? Quả thật không đáng giá chút nào!

Tên thanh niên mặt mày anh tuấn khuôn mặt hình dáng rõ ràng, đôi mắt trầm tĩnh sâu hút, đúng là thiếu niên anh tài nhất của Chiến gia hiện nay, và cũng là huynh trưởng cùng một mẹ với Chiến Ngọc Thụ, Chiến Thanh Phong.

Hắn nghe vậy khẽ cười cười, nói:

– Hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, giờ Tý còn chưa tới, ngày cũng chưa tính đã qua, tại sao lại nói Mặc công tử hắn sẽ không đến đây! Vụ đánh cuộc giữa ta với Miêu tiểu thư là chuyện giữa chúng ta, ngươi gấp cái gì? Ngọc Thụ, nói đến việc giữ bình tĩnh, ngươi còn phải luyện tập nhiều. Tinh thần không vững, nôn nóng dễ giận, chính là điều tối kỵ của chúng ta!

Dừng một chút, Chiến Thanh Phong nói thêm:

– Xét theo thủ đoạn hắn dùng đối phó với Cố Phi Vũ thì người này quyết không tầm thường, tính tình lại càng là người có thù tất báo, vả lại tâm địa hết sức ngoan độc, giỏi về việc tận dụng mọi cơ hội có thể lợi dụng! Thật không thể coi thường. Bất quá, thủ đoạn hắn đối phó Cố Phi Vũ tuy rằng hoàn hảo, nhưng đã làm bại lộ một nhược điểm của hắn.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Chọn tập
Bình luận