Dịch Giả: kiemhieptinh
Bốn người đồng loạt thở dài, tất cả đều mang một bộ mặt u ám.
Thái độ Miêu Tiểu Miêu lúc này làm cho bọn họ có cảm giác, hôm nay chả phải lễ mừng thọ càng không phải ngày kén rễ, nói chung… là lễ đính hôn mới đúng.
Bởi vì nhìn cái cách Miêu Tiểu Miêu cùng Mặc Quân Dạ nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có nửa điểm lo lắng hay khẩn trương, điều này chứng tỏ rằng: chuyện tình của hai người này đã được Miêu gia cho phép.
Lý Tinh Nguyệt nói những lời này, thứ nhất là nhắc nhở, thứ hai là lấy lòng, cuối cùng là có ý thử dò xét.
Nhưng mà chuyện tới mức này, bốn người mới chính thức hết hi vọng.
– Hảo tiểu thực sự là của ngươi.
Lý Tinh Nguyệt mỉm cười, nhưng vẫn hung hăng đánh vào bả vai Quân Mạc Tà một cái rồi nói tiếp:
– Ngươi thật đúng là… Con mẹ nó, đóa hoa đẹp nhất xinh xắn nhất Huyễn Phủ chúng ta cuối cùng lại bị một tên tiểu tử từ bên ngoài vào như ngươi hái đi, hôm nay, không chuốc cho tiểu tử ngươi gục dưới bàn làm sao có thể cho ta hả giận.
Đám người Mạnh Hiền Nho trầm trồ khen ngợi, nếu trên tình trường không có khả năng đánh bại hắn, ở phương diện huyền công cơ hội càng xa vời, vậy thì chỉ có thể đem hắn xử lý trên bàn rượu mới xem như là cân bằng.
– Rất hân hạnh.
Quân Mạc tà mỉm cười nói:
– Bất quá… Nếu nhóm các ngươi ngã gục trước, cũng đừng trách huynh đệ ta không trượng nghĩa, hôm nay nếu hạ thủ lưu tình, thì chỉ thiệt thòi về mình thôi.
– Dựa vào một mình ngươi?
Mấy thiêu niên cùng cười to, vẻ mặt dương dương đắc ý, bọn họ chưa kể tu vi cao thâm về phần uống rượu ai cũng tự tin vào tửu lượng của mình, người này tu vi mới đạt đến bậc Kim Huyền mà đã tự cao đến thế, tên tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, còn vọng tưởng chuốc say cả nhóm chúng ta? Quả thật là người ngốc nói mê.
– Chúng ta uống rượu, nhưng trước đó phải phong bế huyền khí.
Trương Khải Vân hảo tâm nhắc nhở một câu, ba người còn lại đồng loạt nhất trí, đừng nói huyền khí chúng ta hơn xa, coi như không sử dụng huyền khí, lấy tửu lượng của chúng ta, lại lấy bốn địch một, làm sao có thể thua được, coi như đối phương có được Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết thì thế nào, chưa hề nghe nói Không Linh Thể Chất cũng miễn dịch đối với rượu a.
Đúng lúc này, một thanh âm cao vút vang lên.
– Thọ đản đại hỉ, thỉnh các vị khách nhân hướng Phúc Thọ đường chúc thọ, dâng lễ vật mừng thọ.
Quân Mạc Tà suýt chút nữa cười ra tiếng: vị đại nhân phủ chủ Miêu gia này đúng là bất phàm. Lại có thể trắng trợn yêu cầu lễ vật mừng thọ nhưng điều này cũng không kể quá phận chút nào, dù sao Miêu gia so với thất gia, về thân phận địa vị gia tộc, thế lực cũng phải lớn hơn không ít…
Phúc Thọ đường, lúc này bùng lên một trận xôn xao.
Đại thọ phủ chủ, cao tầng Huyễn phủ có thể nói là đều đến đông đủ, một lưới hốt gọn.
Đảo mắt một vòng, Quân đại thiếu gia cũng liếu lưỡi không thôi.
Cao thủ ngoài Thánh Tôn, ít nhất cũng có đến bốn năm mươi vị, rất nhiều ẩn sĩ cao thủ cũng đều hiện thân, đến nỗi cao thủ trên Thánh hoàng cũng trên trăm vị, như là cùng một bậc với Tào Quốc Phong, Bạch Kỳ Phong … Bực này đội hình, có thể nói là khổng lồ…
Mọi người vẻ mặt đều hết sức vui vẻ. Chiến gia gia chủ Chiến Vũ Vân cũng nằm trong đó, khuôn mặt cười thân thiết tự nhiên, trông vô cùng cao hứng, có vẻ như so với đại thọ chính mình còn cao hứng hơn…
Miêu Kinh Vân ngồi trên ghế chủ vị ở phía xa, mặc trên người một áo dài màu đỏ chói, trước ngực có một chữ “Thọ” thật lớn, e rằng sợ người khác không biết hắn chính là ông cụ năm trăm tuổi kia.
Kỳ thật, coi như không có cái thọ tự kia, cả đại sảnh cũng chỉ có mình hắn mặc trang phục màu đỏ, có vẻ như cùng ai đó giống nhau…
Loại không khí này tuy dung tục một ít, nhưng có vẻ như lại càng náo nhiệt. Thật ra Quân Mạc Tà cảm giác được trong chuyện này bao hàm biết bao thân tình…
Cao tầng trong Huyễn phủ đoàn kết, đích thật là việc khiến cho người khác hâm mộ.
Ở Huyền Huyền đại lục, đây cũng sự tình vô cùng hiếm có.
Theo thanh âm của người chủ trì đại lễ mọi người theo thứ tự tiến lên mừng thọ, dâng lên thọ lễ tự tay chuẩn bị, không khí càng thêm vui vẻ, một món đồ rồi lại một món lễ vật tinh tế được mở ra, tiếng hoan hô từ đám người phát ra từ từng đợt sóng, sóng sau dồn sóng trước.
Tựa như thọ yến lần này, vốn là một kỳ tranh đấu.
Miêu Kinh Vân vui vẻ ngồi ở vị trí chính giữa, cùng vài vị lão huynh đệ nhỏ giọng nói chuyện, tựa hồ thảo luận cái gì.
– Khâu gia Khâu Thừa Vân đến chúc thọ Phủ chủ đại nhân, cùng đưa lên lễ vật mừng thọ, một gốc Phúc Thọ Tùng ngàn năm, cung chúc lão đại thọ như tùng bách vĩnh viễn trường tồn
Một âm thanh chúc thọ vang lên, liền sau đó là một vị lão nhân khuôn mặt gầy gò đi tới, theo sau hắn chính là Khâu Bằng, vẻ mặt kính cẩn cầm một gốc cây cao khoảng một xích (cỡ 1/3m), to khoảng một chén trà, một cây tùng cỡ nhỏ hình dạng kỳ quái.
Cây tùng nhỏ này được trồng trên một chậu bạch ngọc vô cùng tinh xảo, cây tùng thân thể tuy nhỏ, nhưng cành lá rậm rạp, bộ dáng tươi tốt, tán cây xanh tươi, một mảnh vuông vức, toàn bộ lá thông, tất cả đều hướng ra phía ngoài bình, không một cây hướng lên. Hơn nữa trên cây khô sức sống mạnh mẽ, rực rỡ vô cùng, tầng tầng vỏ cây bong ra, hầu hết đều bám chặt trên thân cây, làm cho người ta vừa nhìn đã biết, gốc cây tùng này hình thể tuy nhỏ, nhưng thời gian sinh trưởng lại không ngắn tí nào….
– Phúc Thọ Tùng ngàn năm?
Vừa nghe năm chữ này, ánh mắt mọi người ở đây nhất thời mở to, cẩn thận chăm chú vào gốc cây tùng nho nhỏ. Phúc Thọ Tùng mọi người đã thấy rất nhiều, cũng không có chỗ thần kỳ nào. Đừng nói là ngàn năm, cho dù là vạn năm, mọi người nhìn mãi cũng quen mắt.
Nhưng Phúc Thọ Tường ngàn năm mà lại có hình dáng xinh xắn như thế, quả nhiên bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy, thật là kỳ dị.
Cây cối sinh trưởng, hoặc là to ra hoặc cao lên, tất cả đều theo quy luật tự nhiên.
Cây tùng nếu thật sống đến ngàn năm, cơ bản không có khả năng có hình dạng như vậy. Trong đó nhất định có nguyên nhân mà mọi người không biết, nhưng bất luận thế nào, một gốc Phúc Thọ Tùng này, đích thực là nổi bật nhất so với toàn bộ lễ vật mừng thọ hôm nay.
Trong lúc nhất thời, mọi người hầu hết đều xoay quanh bên gốc Phúc Thọ Tùng tấm tắc khen ngợi.
Mọi người tại đây hầu hết đều là cao thủ, tùy tiện dùng thần niệm tìm hiểu, sớm đã nhìn thấu bản chất gốc Phúc Thọ Tùng này. Đích thực là Phúc Thọ Tùng đã qua muôn ngàn năm tháng không thể nghi ngờ, có người cười nói:
– Lão Khâu, lão cá chạch thối ngươi, từ nơi nào tìm đến đồ tốt như thế? Ngày hôm nay nổi bật chính là bị lão tiểu tử ngươi đoạt mất rồi.
Khâu Thùa Vân đắc ý, nói:
– Đây là cũng là nhờ một cơ duyên, nói tới thì lão phu đến nay cũng không biết chuyện gì xảy ra. Mùa xuân năm đó, lão phu hứng chí nổi lên, xuất ngoại du ngoạn, đột nhiên gặp mưa to rồi vô tình vào trong một sơn động trú mưa, lại đột nhiên cảm thấy dưới chân một khối đá nặng chừng ngàn cân có điểm gì đó là lạ… Nhất thời tò mò, liền nhấc lên xem. Nào ngờ bên trong này, cư nhiên còn có một phiến đá nữa, chính giữa tạo thành một động nho nhỏ, sinh trưởng bên trong chính là gốc cây tùng này. Lão phu bèn đem nó đào ra, trồng vào trong chậu, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng…
Hắn đắc ý cười lên, vân vê râu nói:
– Vật ấy tuy rằng không có gì gọi là đáng giá, nhưng có thể nói là hiếm lạ. Lão phu hôm nay dâng lên làm lễ vật mừng thọ phủ chủ, đưa tới, thì đồ tốt thường có thưởng….
Mọi người vây quanh Khâu Thừa Vân, nhìn thấy gốc cây tùng này, đều hiểu có chút ý tứ lợi ích.
Ngay lúc Khâu Thừa Vân muốn lui về, lại nghe cháu mình Khâu Bằng đột nhiên lớn tiếng nói:
– Hôm nay nhân tài trẻ tuổi tại Huyễn Phủ đều hội tụ tại đây, tất cả đều đến chúc thọ phủ chủ lão nhân gia, tiểu sinh nghe nói vị mang Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết, Mặc Quân Dạ, Mặc huynh cũng ở chỗ này, nhưng không biết Mặc Huynh lần đầu chúc thọ đã chuẩn bị cho phủ chủ lễ vật trân quý gì? Vãn bối thật muốn khai mở nhãn giới.
Những lời này vừa thốt ra, không chỉ có mỗi người trong đại sảnh kinh ngạc, đám người Tào Quốc Phong vẻ mặt xanh mét, lộ ra vẻ giận dữ. Đến cả ông nội Khâu Bằng, Khâu Thừa Vân, cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên, thế nào cũng không nghĩ ra, cháu mình ngay tại đây lại có thể nói ra những lời này.
Lão vừa nhìn đã hiểu, rõ ràng là nó nhằm vào Mặc Quân Dạ Mặc đại thiên tài. Không biết Mặc Quân Dạ kia thế nào lại đắc tội với cháu mình? Nhưng bất kể thế nào, hiện tại cũng không có thể cùng hắn đối địch nha? Nhất là hôm nay, toàn bộ cao tầng Huyễn Phủ đều có mặt ở đây, bất luận thế nào cũng không được để Khâu gia mất mặt….
Hơn nữa, vị Không Linh Thể Chất kia… Thật không dễ chọc? Coi như hôm nay có thể chèn ép, ngày sau làm sao đây? Kẻ mà ngày sau là nhân vật quan trong Huyễn Phủ, hôm nay đắc tội với hắn, tất tạo cho Khâu gia ta một đại địch không thể chống lại.
Trong phút chốc, trong lòng Khâu Thừa Vân lửa giận bốc lên, lòng bàn tay mở ra muốn đem tiểu tử này tát một cái văng ra ngoài.
Nhưng không ngờ, theo lời Khâu Bằng vừa dứt, Huyễn Phủ phủ chủ Miêu Kinh Vân đã cười lên ha hả:
– Không sai không sai. Lão phu cũng muốn nhìn một chút, vị Không Linh Thể Chất độc nhất vô nhị này vì lão phu chuẩn bị dạng kinh hỉ gì.
Những lời này đi ra, mọi người không tự chủ được dụi dụi mắt, vuốt vuốt lỗ tai: “Lời nay, thật sự là phủ chủ nói?”
Khâu Bằng cũng cảm thấy mừng rỡ, hắn thật cũng không phải là người ngu ngốc, cũng có vài phần tính toán, vừa rồi bất quá là ghen ghét nổi lên, nhất thời buộc miệng nói ra trước mặt như vậy, cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng giờ phút này Miêu gia lão gia tử lại mở miệng nói ra một câu như vậy, lời nói vừa rồi của mình biến thành lời hay trong tâm ý lão, cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Nói xong, ánh mắt Miêu Kinh vân bỡn cợt chớp liền hai cái, thầm nghĩ, tiểu tử, ta cho ngươi xương cốt cứng rắn, ta cho ngươi cuồng vọng, hôm nay lão phu thế nào cũng phải làm cho tiểu tử ngươi hiện ra cái xấu, để xem làm sao ngươi đi xuống sân khấu. Nếu không thể cho ngươi một chút giáo huấn, sao có thể tiêu tan tức khí trong lòng ta, hôm nay chính là muốn làm cho ngươi biết Mã vương gia có ba con mắt…
– Ông nội người sao có thể làm như vậy?
Miêu Tiểu Miêu tức giận kêu lên.
– Người biết rõ…
Miêu Tiểu Miêu mới nói tới đây đã bị Quân Mạc Tà cắt đứt.
Vốn là Quân Mạc Tà nghĩ hôm nay mượn cơ hội chúc thọ, mang đến một bất ngờ cho Miêu Kinh Vân. Cũng xem như là cho Miêu Khuynh Thành một cái nhân tình, trả lại cho Huyễn Phủ một món lẽ vật. Trong Hồng Quân tháp, dị bảo quý hiếm tầng tầng lớp lớp, nhiều không kể xiết, tùy tiện xuất ra chút gì đó, đều đủ để khiến những người ở đây trân trối nghẹn họng, về phần lễ vật mừng thọ là cái gì, tự nhiên khỏi phải nói…
Bất quá hôm nay thấy lão nhân gia này làm như thế, Quân Mạc Tà lại có chút không muốn lấy ra nữa, thậm chí có ý muốn phất tay bỏ đi. Nhưng nhìn thấy Miêu Tiểu Miêu cầu xin gia gia của mình, không khỏi có chút mềm lòng, thầm nghĩ: “Thôi lão tử đành cho ngươi chút mặt mũi vậy…”
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.