Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 179: Anh ta cố ý

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Trong phòng hội nghị to lớn bỗng nhiên an tĩnh dị thường là cho người ta càng thêm cảm thấy bức bách.

Trưởng phòng bộ phận mua sắm đứng cúi đầu, hai chân run cầm cập đầy vẻ nơm nớp lo sợ.

Hỗ Sĩ Minh ngồi ở trên vị trí chủ tọa, nhàn nhạt nhìn ông ta: “Trưởng phòng Vương, giải thích một chút xem.”

Trưởng phòng Vương nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận lườm Hỗ phó tổng này một cái.

Toàn bộ công ty đều biết vị Hỗ phó tổng này trên tay không có thực quyền, nhưng mà không biết tại sao mỗi một lần cùng anh ta mặt đối mặt, luôn luôn từ trong đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.

Người này không giận, không uy, cũng chỉ là như thế này lẳng lặng ngồi, liền làm cho người ta nảy sinh ra áp lực không hiểu từ đâu ra.

“Tôi, tôi cái gì cũng không biết.” Trưởng phòng Vương hít sâu một hơi, cắn răng nói.

Loại chuyện này nếu thừa nhận, chắc chắc chết không tránh khỏi, ông ta chỉ có thể cắn răng chống chế, đến đâu hay đến đó

“Vậy sao? Ông cảm thấy được tôi sẽ tin sao?”

Hỗ Sĩ Minh mới vừa nói xong, thư ký bên cạnh liền đem một phần văn kiện ném tới trước mặt trưởng phòng Vương kia.

Trưởng phòng Vương vừa thấy những chữ tiêu đề trên mặt của tập tài kia, mặt liền trắng bệch, tưởng chừng như cắt không còn giọt máu nào vậy.

“Báo cáo kết luận hiện trường nổ kho vật liệu”!

“Trưởng phòng Vương, ông hẳn là nên biết, nếu không đủ chứng cứ, tôi hẳn không gọi ông đến đây. Đem chuyện này trình bày rõ ràng cho tôi, nói cho tôi biết người đứng phía sau chuyện này là ai, ông có lẽ còn có một con đường sống.”

Anh ta nói xong, giọng nói đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo: “Trong kho hàng chứa hơn hai nghìn vạn hàng hóa có giá trị, bị ông cho một quả bom toàn bộ nổ tung hủy đi tất cả, ông hẳn là nên là biết hậu quả.”

“Tôi…” trưởng phòng Vương kia xoa trán đang đổ mồ hôi lạnh, vẫn lại là do dự.

Hiện tại ông ta nói hay không phỏng chừng đều là chết, hà tất phải đắt thêm tội với Đoàn gia chứ.

“Trưởng phòng Vương nên rõ ràng một chút, tôi muốn chỉ là một phần lời khai của ông thôi. Ông cho là, Đoàn gia kia có thể bảo vệ người nhà của ông được bình an sao?”

“Hỗ phó tổng!” trưởng phòng Vương mạnh ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Hỗ Sĩ Minh.

Lúc trước là do người của Đoàn gia lấy tánh mạng người nhà ông ta ra uy hiếp, ông ta mới không thể không theo chân bọn họ hợp tác.

Nhưng mà Hỗ gia lại là loại người nào chứ? Nếu bọn họ quyết tâm muốn cùng Đoàn gia gây khó dễ, cuối cùng người nhận lấy tai ương cũng chính là bọn họ những người vô tội.

“Tôi có thể đem toàn bộ chuyện mà tôi biết đến nói cho cậu. Nhưng chuyện này không liên quan đến người nhà của tôi, van cầu các người buông tha cho họ đi…”“Nói!” Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.

Trưởng phòng Vương thân thể run cầm cập, lắp ba lắp bắp đem sự tình đều đã nói ra.

Mọi chuyện so với kế hoạch bọn họ đã định không khác gì lắm, bom là ông ta tìm người làm, xăng cũng là tìm lý do thích hợp cho người ta di chuyển đến kho hàng này.

“Tôi chỉ để một cái thùng xăng nhỏ, uy lực của quà bom kia cũng không lớn. Chỉ là muốn để cho Tô tiểu thư chịu chút thương tổn, cho dù có nổ mạnh, cũng không có khả năng tạo thành cục diện lớn như vậy. Hỗ phó tổng, nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không nghĩ muốn đem kho hàng cho nổ tung!”

“Vậy sao?” Hỗ Sĩ Minh ngữ khí lành lạnh, nhưng trên mặt lại nhìn không ra bất luận cái cảm xúc gì.

“Đều là thật sự!”trưởng phòng Vương trên trán mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, một bên có gắng nhớ lại còn chuyện gì chưa nói ra hay không.

Ông đột nhiên “A” kêu một tiếng liền nói: “Tôi nhớ rõ, hai ngày trước khi xảy ra chuyện quản lí Tiểu Hỗ nói muốn dụng kho hàng làm chút việc, người của cậu ta giống như di chuyển cái gì đi vào đó, có thể hay không là…”

Hỗ Sĩ Minh sắc mặt khẽ biến thành trầm, đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên: “Chuyện này dừng ở đây.”

Anh ta nói xong liền đi tới ngưỡng cửa.

Trưởng phòng Vương kia trong lòng vui vẻ, cho rằng chính mình không có việc gì, nhưng mà còn không có vui mừng được bao lâu, liền nghe Hỗ Sĩ Minh nói: “Cảnh sát lất nữa sẽ đến đây điều tra, ông hẳn nên biết là cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi chứ.”

“Tôi…”Trưởng phòng Vương mặt xám như tro tàn, cúi đầu, trầm giọng nói, “Tôi biết.”

Lúc Hỗ Sĩ Minh đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu hướng tới cameras nhìn thoáng qua.

Bên trong xe Lincoln chính đang nhìn chằm chằm theo dõi hình ảnh Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, mày đều là vừa nhíu lại.

Tô Thi Thi quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Anh ta biết chúng ta đang nhìn theo dõi?”

“Uh’m.” Bùi Dịch trái lại không thấy kinh ngạc, hiển nhiên đã sớm biết.

Mấy loại chuyện thẩm tra này, hoàn toàn không cần Hỗ Sĩ Minh tự mình ra tay. Anh cố ý đến phòng họp thẩm vấn trưởng phòng Vương, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.

“Anh ta hẳn không phải là muốn mượn sức của anh chứ?” Tô Thi Thi trừng mắt.

Cô đã sớm nghe nói Hỗ gia cùng Đoàn gia quan hệ ngày gần đây cực kỳ căng thẳng, mà hiện tại hai nhà đều đã muốn mượn sức Bùi Dịch…

Nhưng là nghĩ tới chuyện Bùi Dịch cùng tên điên kia hợp tác, Tô Thi Thi nhịn không được nổi cả da gà.

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: “Miên man suy nghĩ cái gì?”

“Tôi…” Tô Thi Thi yên lặng ngậm miệng, tựa vào ở một bên.

An tĩnh lại, mới phát giác tâm trạng của mình vẫn cực kỳ nặng nề

“Đoàn gia…” Tô Thi Thi yên lặng nhắm nghiền mắt.

Vừa rồi trưởng phòng Vương kia tuy rằng không thừa nhận, nhưng mà cũng có ngụ ý nói lộ ra quá nhiều tin tức. Vị trưởng phòng Vương kia hiển nhiên là bị người của Đoàn gia mua chuộc rồi.

Như vậy người này tới cùng là ông nội cô, hay là cha ruột của cô đây, hay lại là người chị gái cùng cha khác mẹ kia?

Nhớ tới lời Đổng Tiêu Tiêu nói, Đoàn Ngọc Tường cố ý để cho Khúc Hồng Mai kia đoạt đi vật liệu cách âm để bọn cô không thể hoàn thành công trình sân vận động, bởi vì biết rõ trong nước không còn hàng loại này. Từng bước một ép cô đi vào kho hàng của xây dựng Minh Đỉnh…

Tô Thi Thi ôm lấy cánh tay, đột nhiên cảm thấy được rất lạnh.

“Cô bé ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Bùi Dịch đột nhiên ôm lấy Tô Thi Thi, ôn nhu an ủi.

Tô Thi Thi ru rú ở trong lòng anh, hốc mắt từ từ ướt át, nước mắt không ngăn lại được liền chảy xuống.

Trái tim của con người đều là yếu ớt như vậy. Những người được gọi là người thân của cô lại hết lần này đến lần khác muốn cắm trăm ngàn thứ đao vào người cô. Cô không ngừng nói cho chính mình không cần đi để ý, không sao hết, nhưng mà bản thân vẫn không kiềm chế được không ngừng đau đớn.

Bùi Dịch đem Tô Thi Thi trở lại xây dựng Tiệp Khắc, sau đó liền vội vàng đi mất

Tô Thi Thi ngồi ở trong phòng làm việc, ngây ngốc một hồi, sau đó chìm vào trong đống suy nghĩ rối rắm nặng trịu trong lòng kia

Tuy không phải là lỗi của cô, nhưng chung quy cũng là vì cô mà dẫn đến không có vật liệu cách âm sử dụng cho việc xây dựng nhà khách sân vận động

Đối với việc thi đấu có tạp âm là rất nghiêm trọng, nếu không có vật liệu có khả năng cách âm tốt để cản tạp âm, các trận đấu đều sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Đối với con người làm việc chuyện nghiệp như Tô Thi Thi yêu cầu đặc biệt cao đối với những thiết kế của mình mà nói, tuyệt đối không cho phép trong thiết kế có bất kỳ tì vết nào tồn tại.

“Làm sao đây? Như vậy kỳ hạn bàn giao công trình sẽ bị trễ rồi.” Tô Thi Thi đau đầu không thôi.

Tất cả người trong công ty đều đang trông mong nhìn chằm chằm vào dự án lần này của một tổ các cô. Mà còn lập tức chuẩn bị đến đại hội thể dục thể thao mùa đông rồi, kỳ hạn công trình tuyệt đối không thể nào chậm trễ.

Tô Thi Thi tiếp tục tìm kiếm phương pháp, bận rộn tìm đủ mọi cách, nhưng cuối cùng vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Ngay cả sư huynh cũng hỏi giúp cô, nhưng vẫn là không ai có thể giúp các cô.

“Đoàn Ngọc Tường, tôi không để yên cho cô!” Tô Thi Thi âm thầm cắn răng, món nợ này cô hẳn không cứ như vậy bỏ qua!

Một ngày không thu hoạch được gì, Tô Thi Thi thân thể mệt mỏi về tới trang viên, vừa mới vào biệt thự liền nghe đến Tiểu Ưu nói, ông nội cô qua hai ngày nữa sẽ trở về rồi.

Tô Thi Thi tâm tình càng thêm buồn bực trở lại, mà tệ hơn đích thị, cô còn phải đến nhà chính ăn cơm.

Hôm nay cũng như lần trước, Nhậm Tiếu Vi không có mời Bùi Dịch, chỉ cho phép một mình cô đi qua đó.

Tô Thi Thi đứng ở trong vườn cây của biệt thự, nhìn gốc cây đoàn viên đang nở sum suê trong vườn biệt thự bên cạnh, ánh mắt tối sầm u ám.

Lúc này, vừa lúc biệt thự bên cạnh kia truyền đến giọng nói của Đoàn Ngọc Tường: “Mẹ tôi thế nào rồi hả? Miệng vết thương đã xử lý xong chưa?”

“Miệng vết thương đã thoa thuốc, cũng đã cho bác sĩ đến xem qua, không có trở ngại gì, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi.” Một người hầu nói.

“Được, các người đi xuống đi. Tôi đi xem mẹ tôi, đợi lát nữa đem đồ ăn tẩm bổ đến trong phòng.”

Đoạn đối thoại bên kia chậm rãi nhỏ dần rồi im ắng.

Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, vỗ vỗ tay, xoay người đi vào trong phòng khách, ôm lấy cuốn lễ nghi bảo điển vừa dày vừa nặng kia liền đi ra ngoài.

Chính đang ở trên ghế sofa xem tư liệu Bùi Dịch nhìn cô, trên mặt anh hiện lên nụ cười quỷ dị, nhướng mày: “Đêm nay không cần đi, tôi sẽ thay em giải thích.”

“Như vậy không hay cho lắm?” Tô Thi Thi nhíu mày, “Hôm nay cả một ngày đều đã không vui, tôi phải đi tìm việc vui để giải tỏa tâm trạng.”

Cô nói xong sợ Bùi Dịch tới bắt cô, ôm lễ nghi bảo điển nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.

Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô đang chạy, ánh mắt tối sầm lại.

Quả nhiên đắc tội người nào cũng được, nhưng không thể đắc tội cô gái này!

Không quá bao lâu, anh liền nghe đến từ trong biệt thự bên cạnh truyền đến giọng nói của Tô Thi Thi.

“Đại tiểu thư, theo tôi cùng đi nhà chính ăn cơm nha? Hôm nay phu nhân thân thể có chút không thoải mái, nhìn thấy cô đến đó khẳng định thật sẽ trất vui.”

Tui đã ăn cưới về, tui đi đăng truyện cho mọi người đọc này.

Chọn tập
Bình luận