Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 433: Lẩu uyên ương

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Hỗ Sĩ Minh?” Trong phòng mọi người kinh sợ.

Hắn như thế nào lại ở chỗ này?

Tô Thi Thi gần như là theo bản năng đi tới bên người Bùi Dịch.

Bùi Dịch dùng lực nắm tay cô, sau đó ngẩng đầu nhìn Hỗ Sĩ Minh, khách khí nói: “Hỗ tổng hiếm khi đến đây, hoan nghênh đến hàn xá.”

“Bùi tổng khách khí, không mời tự đến hi vọng không nên trách tội.” Hỗ Sĩ Minh nhạt cười nói.

Khi nói chuyện, tầm mắt của hắn rơi vào trên người Tô Thi Thi, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Tô tiểu thư, đã lâu không gặp, thật là nhớ.”

Tô Thi Thi nắm quả đấm, rất muốn một quyền đánh qua.

Nhớ cái đầu anh á!

Cô hoài nghi Hỗ Sĩ Minh có phải đầu bị cửa kẹp hay không, nói chuyện ra vẻ nho nhã còn chưa tính, vậy mà trước mặt nhiều người như vậy đùa giỡn cô!

Chán sống rồi!

“Tần Phong, giúp tôi chăm sóc khách một phen. Tôi cùng Thi Thi mệt mỏi, đi trước nghỉ ngơi một chút.” Bùi Dịch nhìn đi đến tiền sảnh Tần Phong đang đi đến nói.

Tần Phong ăn ý híp híp mắt, hướng tới Hỗ Sĩ Minh đi tới.

Tô Thi Thi nhân cơ hội đi theo Bùi Dịch rời khỏi tiền sảnh.

Lúc bọn họ đến hậu hoa viên, vừa rồi một đám người ở đó tổ chức party thịt nướng không biết đã rời đi từ khi nào.

Tô Thi Thi hỏi Bùi Dịch: “Hắn làm sao có thể tới?”

Bùi Dịch lắc đầu, lúc này, quản gia hướng tới bọn họ chạy tới, thở hồng hộc nói.

“Tiên sinh thực xin lỗi, Hỗ tổng hắn… Hắn là trèo tường vào.” Quản gia lúc nói ra những lời này, đôi má có chút giật giật. (Quể??? Trèo tường, cười ko nhặt được mồm ????????????????????????????????)

“Trèo tường?” Tô Thi Thi cho rằng chính mình nghe lầm, “Hắn đầu óc có bị bệnh không?”

Sớm biết thế, cô nên để cho phóng viên thủ ở bên ngoài, để cho Hỗ Sĩ Minh một lần nữa lên trang nhất!

“Ngay tại chỗ tường tối hôm qua va chạm sập.” Quản gia chi tiết nói.

Mặt tường kia, tối hôm qua suốt đêm tu bổ cũng coi như tạm ổn. Nhưng xi-măng còn không phải cực kỳ chắc chắn, Hỗ Sĩ Minh cũng không sợ không sợ đất ngang nhiên đem tường giẫm lên sụp mất.

“Ở trên tường gắn lên hệ thống theo dõi.” Bùi Dịch nói xong hướng tới hậu viện đi đến.

Tô Thi Thi bắt kịp, thổi phù một tiếng cười ầm lên: “Hắn về sau nếu còn bay vào được, anh có phải muốn gắn máy dõi trên không trung luôn hay không?”

Bùi Dịch dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Em có vẻ rất đắc ý? Dù sao, hắn trăm phương nghìn kế tiến vào như vậy, là muốn đến gặp em.”

Kỳ thật từ lúc mấy giờ trước, Hỗ Sĩ Minh liền gửi tin nhắn đến khiêu khích anh.

Hỗ Sĩ Minh gửi tin nhắn cho Bùi Dịch nói hắn nghĩ muốn gặp Tô Thi Thi, hỏi Bùi Dịch có giúp đỡ hay không.

Bùi Dịch lúc này để cho người hack luôn di động của Hỗ Sĩ Minh.

Đương nhiên, bị tình địch khiêu khích, chuyện mất mặt như vậy, Bùi Dịch khẳng định không thể để cho Tô Thi Thi biết.

Tô Thi Thi lúc này đang bận đánh giá sắc mặt anh, hỏi: “Em phát hiện, anh lúc nhìn đến Hỗ Sĩ Minh, tại sao một chút cũng đều không ngạc nhiên?”

Bùi Dịch sáng suốt dời đi đề tài: “Cái lẩu kia, em muốn ăn lẩu cay hay vẫn lại là lẩu uyên ương.”

Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh: “Anh có thể ăn cay?”

“Không thể.”

“Vậy đương nhiên là lẩu uyên ương rồi.” Tô Thi Thi có vẻ đăm chiêu, “Dùng thịt dê nấu lẩu đi.”

“Được, anh đi dặn dò quản gia.” Bùi Dịch nói xong, liền hướng tới đường cũ phản hồi.

Tô Thi Thi sửng sốt: “Anh gọi điện thoại là được, cần anh đích thân chạy tới nói sao?”

Tô Thi Thi tròng mắt hơi híp: “Bùi tiên sinh, anh là đang lẩn trốn muốn chạy đi?”

Bùi Dịch bước chân ngừng một trận, rồi sau đó hướng tới Tô Thi Thi quay trở lại, ôm lấy cô cùng đi đi: “May mà em nhắc nhở, hôm nay trong nhà cũng không an toàn.”

Tình địch đều đã chạy đến trong nhà rồi, Bùi Dịch đương nhiên không thể để cho Tô Thi Thi đơn độc một người ngốc ngây như vậy được.

Sau khi dăn dò quản gia xong, Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi liền trốn vào trong thư phòng. Giữa chừng Hồng Cầm tìm đến bọn họ một lần, truyền đạt Nhậm Tiếu Vi phẫn nộ.

Bùi Dịch trả lời rất đơn giản, bảo có bản lĩnh, liền đi đem Hỗ Sĩ Minh đuổi đi.

Nhậm Tiếu Vi hiện tại đương nhiên không dám trêu chọc cháu trai đức tôn Hỗ gia, chỉ có thể chịu đựng nhẫn nhịn. Đoàn Tĩnh Đồng không biết có phải cố ý hay không, đem trong nhà nhiệt náo long trời lở đất, nơi nơi đều là thuốc màu.

Đám người hầu người thu dọn đều nhanh khóc.

Tô Thi Thi cực kỳ không tiền đồ làm tổ ở trong thư phòng, chỗ nào cũng không dám đi. Chỉ là thời gian bữa tối chung quy là phải xuất hiện.

“Thi Thi, mau đến đây ngồi!” Tô Thi Thi vừa xuất hiện ở trong phòng ăn, Hỗ Sĩ Minh liền không coi ai ra gì hướng về phía cô kêu hô.

Tô Thi Thi không để ý hắn, hướng Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt ra hiệu.

Đoàn Tĩnh Đồng đi đến trước mắt Hỗ Sĩ Minh, lại bày ra vẻ mặt ngây thơ (vô số) tội nhìn hắn: “Bác Hỗ, bác ăn được cay sao?”

“Bác?” Hỗ Sĩ Minh ngơ ra hai giây, đối với cách xưng hô này cực kỳ không thích, “Gọi là anh mới đúng.”

“Cháu chỉ là một đứa bé thôi, bác đừng nói muốn cùng cháu nói về vấn đề vai vế gì đó, cháu không hiểu. Bác à, người ăn được cay sao?”

Hỗ Sĩ Minh sớm liền biết đến đứa con trai nhỏ này của Đoàn gia nổi danh Tiểu bá vương, lúc này cũng không nghĩ muốn cùng một đứa trẻ so đo, lắc đầu: “Sẽ không.”

“Vậy cháu đây với bác cùng ngồi chung đi, cháu cũng không ăn được cay. Chị dâu cháu đặc biệt thích ăn cay, ngồi bên kia.” Đoàn Tĩnh Đồng nói xong đối với Tống Trọng Hạo vẫy vẫy tay, “Anh Trọng Hạo, anh cũng không ăn được cay, đến chỗ này ngồi đi.”

“Mẹ cũng không ăn được cay.”

Đức An nói: “Tôi thích ăn cay.”

“Tôi cùng Ngọc cũng thích ăn cay.” Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc ngồi xuống đối diện.

Tô Thi Thi yên lặng nhìn Hỗ Sĩ Minh bị vây quanh, bỗng nhiên có chút đồng tình cho hắn.

Cô cùng Bùi Dịch mặt không đổi sắc ngồi xuống cách chỗ Hỗ Sĩ Minh xa nhất, thật sự bắt đầu ăn.

Lẩu uyên ương đặc biệt, rất lớn, chiếm cứ bàn tròn lớn hơn phân nửa. Tô Thi Thi đặc biệt ngồi vào một cái ghế thấp bé, hướng cái bàn bên cạnh ngồi, hơn phân nửa thân thể đã bị che khuất rồi.

Bùi Dịch nhìn đến Hỗ Sĩ Minh, vốn là không có khẩu vị. Toàn bộ hành trình cho đều là ngồi gắp thức ăn cho Tô Thi Thi lúc thì thịt dê lúc lại rau dưa.

Lúc Hỗ Sĩ Minh ngẩng đầu, chỉ nhìn đến nữa cái đầu của Tô Thi Thi, sắc mặt có phần đen.

Hắn mặt dày chạy đến đây, một nguyên nhân là muốn khiêu khích Bùi Dịch, một nguyên nhân khác, hắn quả thật nghĩ muốn thấy Tô Thi Thi, không tiếc toàn bộ nghĩ cách tới đến nhìn cô.

Kết quả chế giễu…

Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên quét xuống ám sắc, đứng lên kẹp lên một khối thịt, đang muốn muốn nói chuyện với Tô Thi Thi, trước mặt đột nhiên duỗi qua một cái bát.

Đoàn Tĩnh Đồng vẻ mặt ngây ngô nhìn hắn: “Bác Hỗ, người thật tốt. Bất quá thịt dê đối với trẻ con ăn nhiều không tốt, phiền toái gắp giúp cháu ít thịt cá.”

Hỗ Sĩ Minh mang tay đang cầm đôi đũa cứng đờ, không thể không đem thịt dê đưa tới trong chén của cậu.

“Cảm ơn bác.” Đoàn Tĩnh Đồng vô cùng thỏa mãn, híp mắt, cười đến siêu cấp ngây ngô.

“Chẳng lẽ mình trách lầm nó?” Hỗ Sĩ Minh nhíu mày, cảm thấy được dứa bé Đoàn Tĩnh Đồng thực không giống như là cố ý.

Hắn lại vẫn thật không tin cái tên nhóc nổi danh tiểu bá vương này, lại muốn làm ra mấy chuyện như vậy lấy lòng Tô Thi Thi.

Bây giờ, Hỗ Sĩ Minh chiếc đũa còn không có đưa vào trong nồi, một đôi đũa chặn lại hắn.

Tống Trọng Hạo cướp đoạt trước mặt hắn, kẹp lên một khối thịt cá, đưa tới trong bát Đoàn Tĩnh Đồng: “Đồng Đồng, cá chuối của em chính rồi này.”

“Cảm ơn anh Trọng Hạo.” Đoàn Tĩnh Đồng đặc biệt vui vẻ.

Hỗ Sĩ Minh híp mắt nhìn đánh giá Tống Trọng Hạo một chút, nhìn tới nhìn lui cũng thấy anh không phải cố ý.

Hắn cầm lấy chiếc đũa, còn muốn đi gắp, nhưng lại bị ngăn cản.

Đức An yên tâm thoải mái gắp một khối thịt dễ đến trong bát, vừa ăn một bên tán thưởng: “Thì ra món này gọi là lẩu, mùi vị thật tuyệt quá đi”

“Đức An, các người ở nước ngoài không có món này đâu. Ăn nhiều một chút.” Tần Phong cực kỳ đúng nhịp chặn đôi đũa của Hỗ Sĩ Minh, đem nước lẩu còn trong đáy nồi cùng thức ăn còn lại toàn bộ múc đến chỗ cái bát trước mặt Đức An.

Bên cạnh, thím Vương cùng Tiểu Ưu bọn họ lập tức đi đến châm thêm nước lẩu cùng nguyên liệu.

“Bác Hỗ, người phải chờ một lát, đợi nước sôi, thức ăn chín mới có thể ăn.” Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến Hỗ Sĩ Minh đều đã nuốt nước miếng, lại vẫn thân thiết nói.

Hỗ Sĩ Minh mặt không chút thay đổi.

Bàn ăn bên kia, Tô Thi Thi cúi đầu, cực kỳ chăm chú ăn thức ăn của mình, làm như cái gì đều đã không thấy được một dạng, trong lòng lại muốn chết cười rồi.

Cô trước kia lúc cùng Tống Trọng Hạo ra ngoài ăn lẩu, liền không có một lần cướp đoạt được đồ ăn với sư huynh. Hiện tại lại thêm một Đoàn Tĩnh Đồng, Hỗ Sĩ Minh có thể ăn được cái gì mới là lạ!

Bùi Dịch tận tâm hoàn thành trách nhiệm thay cô nhúng thịt dê, thỉnh thỏang thay cô lau mồ hôi.

Cái lẩu cay này thật cay, ăn liền dễ dàng đổ mồ hôi.

“Thi Thi, Hỗ tổng giống như vẫn đều không có ăn cái gì, là không vui sao?” Lúc này, Ôn Ngọc vụng trộm nói với Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị thịt dê làm sặc, trong lòng xấu hổ vô cùng.

Ôn tiểu thư, nói nhỏ nói có cần nói lớn tiếng như vậy hay không!

Một bàn mọi người đều nghe được.

Mới đầu tuần bị ăn hành rồi. Thiệt bực quá đi ????????????????????????

Chọn tập
Bình luận
× sticky