Edit: Beta: Ryeo
Trên con đường lớn trong trang viên, gió thu từ từ, thổi bay mái tóc dài của người con gái, yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Tô Thi Thi dơ tay vén lên mớ tóc dài rơi trên vai, xoay người, một cái đánh đến chỗ não sau Hỗ Quân Nhạc, phá yên tĩnh.
“Anh còn dám đụng tới thắt lưng tôi thử xem!”
Tên trẻ con này rốt cục có bao nhiêu tật xấu vậy? Sao lại thích nhéo thắt lưng của cô như vậy! Nam nữ thụ thụ bất thân không biết sao?
“A, người phụ nữ này, tôi bị cô đánh đến não chấn động luôn rồi đây này!” Hỗ Quân Nhạc nói xong liền hướng Tô Thi Thi đánh tới.
“Anh đừng lộn xộn, tôi đang lái xe a. Muốn tắm hồ nước nữa không?!”
“Chết tiệt, anh lại đụng vào tôi, tôi sẽ đánh anh thành não bị chấn động thật sự, anh tin hay không?”
Tô Thi Thi nổi giận!
Cô thật sự là ăn no rửng mỡ đi đem cái tên trẻ con này đến cùng!
Như là nhìn thấu tâm tư của cô, Hỗ Quân Nhạc âm hiểm cười nhìn Tô Thi Thi: “Lần này đúng là cô mời tôi đến, cô không thể trở mặt đi?”
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh ta khi đó, đã cười đến mi mắt liền đều nhanh nhìn không tới: “Hỗ tam thiếu nói rất đúng, là tôi mời anh đến, sẽ đối xử rất tốt với anh, anh yên tâm đi.”
Cô nhất định chiếu cố anh ta thật “tốt”!
Cử chỉ hai người, xem ra cũng không phải là “thân mật” hết sức!
Cửa biệt thự Nhị Hào, Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn về phía chiếc xe ferrari màu đỏ kia, rõ ràng nhìn qua thật bình tĩnh, lại tự dưng làm cho người ta sợ hãi.
Bên cạnh, quản gia đứng không ngừng xoa xát mồ hôi lạnh.
“Tiên sinh, nếu không tôi đi tìm Tô tiểu thư trở về…”
“Không cần.” Bùi Dịch nói xong, xoay người liền hướng trong biệt thự đi đến.
Quản gia sửng sốt, càng thêm sốt ruột rồi.
Hai vợ chồng son này cũng không thể trong lúc mấu chốt này cãi nhau nha!
Nhưng mà lời Bùi Dịch nói, ông nào dám không nghe.
Quản gia nhìn thoáng qua không thấy xe Tô Thi Thi, phát hiện là hướng nhà chính mà đi vào rồi.
“Tô tiểu thư, cô cũng không thể làm “thân nhân đau cừu nhân mừng” loại việc ngốc này nha!” Quản gia thở dài, cũng trở về biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự thứ nhất, trên lầu hai, Đoàn Chấn Ba lạnh lùng nhìn chiếc xe màu đỏ của Tô Thi Thi, khóe miệng lộ ra quét xuống nụ cười châm biếm.
“Chấn Ba, tôi mang Tường Tường đi làm tạo hình trước đây.” Phương Thanh Hoa đi đến bên người Đoàn Chấn Ba, cười khanh khách nói.
“Ừm. Có bất cứ chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Đoàn Chấn Ba quay đầu không kiên nhẫn lườm vợ mình một cái.
Nếu không phải hiện tại người vợ này cùng con gái còn hữu dụng, ông ta đã sớm để cho bọn họ biến mất khỏi tầm mắt ông ta mãi mãi rồi!
“Tôi biết.” Phương Thanh Hoa cũng không so đo thái độ của ông ta.
Chờ thêm hôm nay, bà ta thật muốn nhìn xem Đoàn Chấn Ba có dám hay không vẫn có thái độ như vậy đối xử với bà ta!
“Tôi mới vừa mới nhìn đến Tô Thi Thi cùng Hỗ Quân Nhạc đi vào nhà chính, cảm thấy được có chút kỳ quặc. Tôi đi xem.” Đoàn Chấn Ba vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Cha hiện tại còn đang nổi nóng, ông vẫn lại là không cần đi qua thì hơn. Bên kia có phu nhân, hẳn là không xảy ra chuyện được.” Phương Thanh Hoa khuyên nhủ.
Đoàn Chấn Ba đang muốn nói cái gì, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một người hầu đứng ở cửa, sợ hãi nhìn ông ta.
“Lão gia, Lưu tiểu thư nói cô ấy có chút không thoải mái, muốn gặp người.”
Đoàn Chấn Ba nhướng mày: “Ta hiện tại cực kỳ bận rộn, không rảnh đi gặp cô ấy!”
“Nhưng Lưu tiểu thư nói…”
“Các người là người hầu của anh?” Đoàn Chấn Ba không nể mặt, đi nhanh ra ngoài.
Phương Thanh Hoa nhìn bóng lưng chồng mình rời đi, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh.
“Lưu Dĩnh Tuệ, đây là đàn ông Đoàn gia! Cô cho là cô hạnh phúc hơn tôi? Nằm mơ!”
Nhưng Phương Thanh Hoa còn không có vui mừng vài giây, bên kia, Đoàn Chấn Ba đi tới vài bước, đột nhiên quay đầu hướng bà ta nói.
“Nếu cô ấy không thoải mái, bà kêu bác sĩ đến khám cho cô ấy đi. Tôi không hy vọng con tôi xảy ra bất cứ vấn đề gì!”
Phương Thanh Hoa thân thể cứng đờ, vẫn cứ nở một nụ cười tươi tắn: “Tôi biết rõ. Đợi xong việc hôm nay tôi liền đi làm.”
Đoàn Chấn Ba cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã đi xuống lầu.
Phương Thanh Hoa vội vàng cùng Đoàn Ngọc Tường đi đến salon tạo hình, cũng không rảnh đi quản Lưu Dĩnh Tuệ.
Bên trong chiếc xe đang hướng đến gian nhà chính, Đoàn Ngọc Tường ngồi ở ghế sau, hai tay mau chóng nắm cùng một chỗ: “Mẹ, con thật khẩn trương.”
Phương Thanh Hoa cười: “COn gái ngốc, con cố nhịn thêm chút nữa, không cần khẩn trương.”
Đoàn Ngọc Tường nhìn xe hướng chủ trạch chạy tới, quả đấm càng nắm càng chặt. Bọn họ hiện tại chính là muốn đi tìm Nhậm Tiếu Vi, cùng bà đi đến salon để tạo hình.
Chỉ là lúc cô ta đi đến, Đoàn Ngọc Tường nhìn đến chiếc Ferrari phía trước, mi mắt sáng lên: “Bùi Dịch cũng có ở đây sao?”
“Là Tô Thi Thi.” Phương Thanh Hoa tức giận nói, “Con cứ ngoan ngoãn ở trong xe, nhẫn nhịn chút nữa, hôm nay không nên cùng cô ta có xung đột.”
Đoàn Ngọc Tường ngồi trở lại vị trí, yên lặng gật gật đầu.
Mà lúc này, Tô Thi Thi mang theo Hỗ Quân Nhạc chính đang hướng sân phía sau nhà chính đi đến.
Hỗ Quân Nhạc nhìn càng ngày càng sâu thẳm bên trong, chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh, lôi kéo tay áo Tô Thi Thi: “Cô hẳn là không muốn dẫn tôi đến trong góc khuất nào đó rồi nhốt tôi đi?”
Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, quay đầu cười như không cười nhìn anh ta: ” Anh xem nhiều phim ảnh quá rồi đó.”
Hỗ Quân Nhạc nuốt nước miếng.
Anh ta căn bản là không sợ hãi nhiều như vậy, nhưng mà nhìn đến Tô Thi Thi tươi cười, sao cảm giác lại sợ cực kỳ.
Hậu việ phía sau nhà chính, lối nhỏ vào chốn vắng, có khoảng trời riêng.
Tô Thi Thi mang theo Hỗ Quân Nhạc quẹo trái rẽ phải, đi tới trước một tòa Tứ Hợp Viện, bên trong đã có người chờ bọn họ.
“Tô tiểu thư đến à.” Hai vị giáo viên dạy lễ nghi Tô Thi Thi đến, khách khí nhìn, lên tiếng chào hỏi.
Tô Thi Thi cười tít mắt nói: “Hai vị giáo viên sớm an. Tôi hôm nay dẫn theo một người bạn cùng đến.”
Cô nói xong đem Hỗ Quân Nhạc bên cạnh đẩy vào bên trong, chính mình cũng đi đến tiến vào.
Hỗ Quân Nhạc có cảm giác chính mình là bị “không trâu bắt chó đi cày”, nghĩ muốn trở về lại xấu hổ, đành phải kiên trì đi vào trong.
May mắn nơi này không như vậy âm trầm khủng bố, chẳng thế thì anh thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Tô Thi Thi mang theo Hỗ Quân Nhạc đến chỗ nhà chính lý trong Tứ Hợp Viện, đây là nơi vài ngày trước cô học lễ nghi.
“Cô hôm nay phải học mấy thứ này sao?” Hỗ Quân Nhạc nghe được hai vị giáo viên kia đọc lịch học hôm nay cho Tô Thi Thi, trừng lớn mắt,”Cô gạt tôi”! Cô không phải nói cô sẽ cùng Bùi Dịch đính… Hu hu…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Tô Thi Thi bụm miệng.
Tô Thi Thi híp mắt, cười đến cùng tựa như con hồ ly: “Hỗ tam thiếu, lời không nên nói liền không nên nói lung tung, chẳng thế thì, sẽ cực kỳ thảm.”
“Cô không cần động tay động chân!” Hỗ Quân Nhạc hất tay Tô Thi Thi, “Tôi không muốn ở trong này, tôi muốn ra ngoài!”
Anh ta nhất định phải đi tìm người nói ra việc này! Tô Thi Thi từ đầu chương trình học không xong, hôm nay nào có thời gian đính hôn!
“Hỗ tam thiếu, anh không có tính đàn ông sao? Ngày hôm qua là chính anh đáp ứng!” Tô Thi Thi giữ chặt cánh tay Hỗ Quân Nhạc, đang định gọi điện thoại qua làm cho quản gia đem chó cho dắt tới.
Đột nhiên, cô phát hiện Hỗ Quân Nhạc không từ chối.
“Anh sao vậy…” Tô Thi Thi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn đến anh ta chính là đang vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh ta, tâm đột nhiên nhảy một phen: “Bùi Dịch?”
Anh sao lại đến đây?
“Gâu gâu!” Cửa truyền đến một trận tiếng chó sủa, một cái toàn thân tối đen tỏa sáng của chó ngao Tây Tạng, miệng cắn một con chó vàng, liều mạng kéo đi vào trong nhà tới.
Đại Cẩu Tử bốn móng vuốt kiên quyết bấu trên mặt đất, nghiêng đầu, chết sống không chịu tiến vào.
Tiểu Vịnh nổi giận, nâng móng vuốt tối như mực lên, một cái vung đến trên bụng Đại Cẩu Tử, đem nó chụp được từ trên mặt đất bay lên, hướng tới Hỗ Quân Nhạc bay tới.
“Các người đừng tới đây!” Hỗ Quân Nhạc còn chưa kịp hoàn hồn hoảng sợ nhìn Bùi Dịch lúc nãy, nhất thời sợ tới mức hồn đều không có, sốt ruột hai tay ôm lấy tay Tô Thi Thi.
Bùi Dịch ánh mắt trầm trầm nhìn Hỗ Quân Nhạc cầm tay Tô Thi Thi, khóe miệng hơi hơi nhấp lên.
Tô Thi Thi một cước đạp đến trên đùi Hỗ Quân Nhạc: “Nắm tôi như vậy làm cái gì?”
“Cô…” Hỗ Quân Nhạc bị chọc giận muốn khóc, lại đột nhiên nhìn thấy từ cửa tiến vào một người đàn ông mặt sẹo, tâm không được xuống đất trầm, “Các người tới cùng phải muốn cái gì?”
Tô Thi Thi đâu nào muốn quản anh ta nữa, một mạch tới trước mặt Bùi Dịch, cực kỳ sắc bén hỏi: “Làm sao anh biết tôi muốn dùng chó? Anh không phải muốn đi đính hôn sao? Nhanh lên đi đi, nơi này không cần anh để ý rồi.”
Bùi Dịch sắc mặt mạnh trầm xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi: “Em lặp lại lần nữa!”
Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, tiếp sát anh, ngón tay thon dài đụng nhẹ cằm anh ta, hấp dẫn nói: “Bùi tiên sinh, mẹ anh muốn anh đi cưới chị gái của tôi, anh nói, tôi nên làm sao đây?”
Nhịn lâu như vậy, hôm nay, rốt cục không cần nhịn nữa!
Vâng, chị cái gì cũng biết, các người đừng nhờn với chụy, chưa biết ai hơn ai đâu nha *cười gian ta*