Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời trong xanh bao la, liền giống như tâm tình Tô Thi Thi lúc này vậy, trống không.
Cái loại mang tên là cảm giác mất mác cuốn sạch toàn bộ trái tim cô, chậm rãi tiến vào đến bên trong từng tế bào cô, lan tràn đến toàn thân.
Loại cảm giác bi thương này tới quá nhanh, lập tức làm cho người ta phản ứng không kịp.
Tô Thi Thi theo bản năng đã nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà cô vừa mới chuyển thân, quả đấm nắm chặt.
Cô dựa vào cái gì phải đi?
Không sai! Cô trái lại muốn nhìn thử con hồ ly tinh nào dám cùng Bùi Dịch kề sát gần như vậy!
Cực kỳ rõ ràng, Bùi Dịch đối với cô gái này không hề quan tâm. Cho dù cách thật sự xa, Tô Thi Thi đều đã có thể thấy được, Bùi Dịch lài cùng cô ta giữ một khoảng cách.
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, buông vạt váy áo xuống, vững bước hướng tới bọn họ đi đến.
Chỉ là đi tới chưa được hai bước, cô đột nhiên nở nụ cười.
Cô còn tưởng rằng là ai, không nghĩ tới là cô ta.
Tô Thi Thi nhìn người con gái đang đi bên anh đằng kia, hai mắt nheo lại đầy vẻnguy hiểm.
“Đoàn Ngọc Tường, cô đúng thật không dễ dàng nha.” Tô Thi Thi lại vẫn thật không nghĩ tới, cô gái này thực ra là Đoàn Ngọc Tường.
Cô đánh giá Đoàn Ngọc Tường đang mặc trên người bikinimàu đỏ ba mảnh. Không thể không nói, cô ta dáng người rất rốt nha.
“Thi Thi?”
Phía trước, Đoàn Ngọc Tường cũng nhìn thấy được cô, đột nhiên như là làm sai chuyện gì một dạng, cuống quít hướng bên cạnh lùi một bước, cùng Bùi Dịch giữ một khoảng cách.
Lại muốn dùng chiêu này nữa phải không? Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh.
Người của Đoàn gia có phải hay không đều đã cho rằng cô là con ngốc? Có một chiêu dùng hoài, bọn họ không chán sao?
“Đoàn đại tiểu thư, thật khéo nha.” Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng tức giận gì.
Trái lại Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ Tô Thi Thi khi đó, sắc mặt mạnh trầm xuống, nhanh hướng phía cô đi tới.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Bùi Dịch nói xong liền cởi áo khoác choàng trên người Tô Thi Thi.
Anh rời đi mới bất quá hơn nửa giờ, cô gái này liền biến mình thành bộ dạng quỷ dị này rồi.
Tô Thi Thi cúi đầu, lúc này mới phát hiện vừa rồi bởi vì bị người điên kia lôi kéo chạy xuống trong biển, nước biển bắn tung tóe ẩm ướt váy, có nhiều chỗ đều nhanh trong suốt rồi.
Cô kéo chặt áo khoác của anh, chu mỏ, ủy khuất nói: “Anh không phải nói người điên kia có chuyện phải lo không rảnh sao? Vậy tại sao anh ta lại chạy đến bãi biển? Tôi thiếu chút nữa bị anh kéo xuống biển chết đuối!”
“Em gặp anh ta rồi hả?” Bùi Dịch mặt một cái chớp mắt trầm tiếp xuống, một tay nắm ở cô, trầm giọng nói, “Là tôi sơ sót.”Anh quả thật không nghĩ tới họ Hỗ kia vậy mà sẽ mặc kệ công ty, lại tìm đến Tô Thi Thi!
Xem ra, là anh quá coi thường người đàn ông kia rồi.
“Anh không sao chứ?” Tô Thi Thi cảm thấy được sắc mặt Bùi Dịchkhông tốt, lặng lẽ lôi kéo tay áo của anh.
Bùi Dịch hoàn hồn, sủng nịch vuốt mũi cô một cái, thấp giọng nói: “Trở về bồi thường em.”
“Anh…” Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên. Người đàn ông này tại sao cái chuyện gì đều có thể nghĩ tới phương diện kia?
Cô cảm thấy được vẫn lại là đừng cho Bùi Dịch biết cô vừa rồi làm sao chỉnh người điên kia, bằng không tối hôm nay cô liền mệt chết rồi!
“Chú trẻ…”
Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi dáng vể không để ý đến người xung quanh, trong lòng muốn tức điên rồi.
Bùi Dịch vừa rồi đối với cô ta vẫn là lạnh như băng, nhưng mà vừa nhìn thấy Tô Thi Thi, thái độ tất cả đều đã thay đổi. Cô ta tới cùng có chỗ nào so ra kém Tô Thi Thi!
“Chú trẻ, bên cạnh còn có khách.” Đoàn Ngọc Tường đi tới, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch lành lạnh liếc cô ta một cái: “Nơi này có nói chuyện đến lượt cô xem vào à?”
“Tôi…” Đoàn Ngọc Tường sắc mặt trắng nhợt, gắt gao cắn môi, đều nhanh tức muốn khóc.
“Bùi tiên sinh, vị này hẳn là Tô tiểu thư đi.” Phía sau truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
Tô Thi Thi cả kinh, vội vàng đẩy Bùi Dịch ra, hướng bên cạnh đứng.
Cô vừa rồi liền cố xem Bùi Dịch cùng mặt của hồ ly tinh kia thân mật, hoàn toàn không phát hiện lại vẫn có người khác.
Bùi Dịch nghiêng Tô Thi Thi liếc mắt một cái, cực kỳ không thích động tác của cô vừa rồi, nhưng mà quay đầu khi đó, đã khôi phục nhất quán lạnh nhạt.
“Tô Thi Thi, vị hôn thê của tôi.” Bùi Dịch nói xong ôm lấy Tô Thi Thi, đối với cô nói, “Vị này chính là Dương tiên sinh,con trai của chủ nhân tòa biệt thự này.”
Anh vừa rồi đến đây chính là muốn gặp cha của vị Dương tiên sinh này.
“Dương tiên sinh, xin chào.” Tô Thi Thi lễ phép vươn tay, cùng Dương tiên sinh nhẹ nắm một phen.
“Tô tiểu thư, hân hạnh.”
Dương tiên sinh cười nói: “Khó trách Bùi tiên sinh không chịu ở lâu, thì ra là muốn trở về cùng Tô tiểu thư. Tôi đây liền không giữ các vị nữa, có cơ hội đến nơi này củachúng tôi chơi ít hôm.”
“Nhất định.” Bùi Dịch vuốt cằm, nhìn theo Dương tiên sinh rời đi, liền ôm Tô Thi Thi đi.
“Tôi còn tưởng rằng anh bàn việc thật lâu mới xong.” Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch có chút khó chịu nói: “Tôi mới rời đi nửa giờ, em có thể đem chính mình làm thành cái dạng này. Nếu còn ở lâu một chút, tôi hôm nay còn có thể tìm được em hay không?”
Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh: “Cũng không phải lỗi của tôi, là anh nói không nguy hiểm!”
Bùi Dịch nghẹn lời, sáng suốt bảo trì trầm mặc. Xem ra cô gái nhỏ của anh vừa rồi tức giận không nhẹ, không biết họ Hỗ kia đối với cô làm ra cái gì.
“Thi Thi, cô vừa rồi không xảy ra chuyện gì chứ? Mau đem mọi chuyện nói cho chú trẻ biết đi.”
Đoàn Ngọc Tường chịu đựng tức giận đuổi theo. Cô ta rất không dễ dàng mới tìm được cớ đi đến đây, cũng không thể cứ như vậy thất bại trong gang tấc.
Tô Thi Thi đôi mi thanh tú nhíu lại, âm thầm đưa mắt nhìn Bùi Dịch, quay đầu chống lại Đoàn Ngọc Tường, cười tít mắt hỏi han: “Đoàn đại tiểu thư sao cũng ở chỗ này? Thật sự là quá khéo rồi.”
“Tôi… Là phu nhân để cho tôi đến đây.” Đoàn Ngọc Tường thật cẩn thận nói.
Mẹ của Bùi Dịch?
Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, mẹ của Bùi Dịch hẳn là biết cô cũng đến đây? Như vậy kêu Đoàn Ngọc Tường đến lại là có ý gì?
“Thi Thi, cô đừng hiểu lầm. Phu nhân là để cho tôi thay người đem quyển sách quý về lễ nghi đến đây cho cô.” Đoàn Ngọc Tường vội vàng giải thích nói, “Tôi đều đã cùng chú trẻ giải thích rõ ràng, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
Vốn không có chuyện gì lớn, nhưng mà cô ta cứ như vậy thật cẩn thận giải thích, ngược lại làm như chuyện này rất lớn vậy.
Tô Thi Thi híp híp mắt. Nếu không biết tinh tình Đoàn Ngọc Tường, cô sợ là thật sự mắc bẫy của cô ta rồi.
Chỉ là lễ nghi mà còn có sách quý là cái quái gì chứ?
“Quyển sách lễ nghi này so với kiến thức em biết còn nhiều hơn, do mẹ tôi đích thân biên soạn.” Bùi Dịch có chút bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?” Tô Thi Thi vừa nghe, trên mặt tươi cười đều đã cứng ngắt rồi.
So với những gì cô biết còn dày hơn? Trời ạ, là không cho cô sống nữa sao!
“Thi Thi, cô đừng nản chí, kỳ thật không có bao nhiêu nội dung. Tôi đã xem qua, bên trong chiếm đa số là hình vẽ.” Đoàn Ngọc Tường giả mù sa mưa an ủi, trong lòng lại vui vẻ muốn chết.
Cô ta liền chờ xem Tô Thi Thi chết như thế nào. Một quyển sách dày như vậy muốn đọc xong đã mệt, huống chi là phải học!
Cô ta vừa ngẩng đầu nhìn đến Tô Thi Thi đang hướng đến bể bơi bên cạnh biệt thự, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên đối với Tô Thi Thi hô: “Thi Thi cẩn thận!”
Cô ta vừa nói một bên hướng tới Tô Thi Thi xông đến
Tô Thi Thi ngẩng đầu liền nhìn đến Đoàn Ngọc Tường hướng tới chính mình bổ nhào qua, theo bản năng lui về sau, chân liền bước hụt, thân thể liền chới với ngã ra phía sau.
“Thi Thi!” Bùi Dịch xoay người vừa thấy, sợ tới mức sắc mặt lúc này trắng bệch, không hề nghĩ ngợi liền hướng tới Tô Thi Thi lao tới, kéo lấy tay cô, một cái xoay người liền hướng bên cạnh tránh đi.
“A!”
Đoàn Ngọc Tường không nghĩ tới Tô Thi Thi đã bị Bùi Dịch lôi đi, chụp hụt, thân thể lảo đảo hai lần, “Bùm” một tiếng té trong hồ bơi.
“Ám toán tôi?” Tô Thi Thi lấy lại tinh thần, tâm không ngừng trầm xuống.
Vừa rồi nếu Bùi Dịch không có kịp kéo cô về, như vậy hiện tại bị nhào vào trong hồ bơi liền là cô rồi!,
“Tiểu nhân, muốn ám toán tôi sao?” Tô Thi Thi tức điên rồi.
Đoàn Ngọc Tường từ Bắc Kinh chạy tới đất nước này còn chưa tính, cô ta vậy mà vẫn còn muốn hại cô!
Không thể chịu được nữa!
Tô Thi Thi mạnh đẩy Bùi Dịchra, nắm bắt quả đấm “Bùm” một tiếng nhảy xuống hồ bơi, đối với Đoàn Ngọc Tường vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước liền vươn tay ấn xuống nước.
Cọp dữ không ra oai, liền xem cô như mèo bệnh sao? Có mỗi một chiêu dùng nhiều lần như vậy, cô thật sự nhẫn nhịn đủ rồi!
Tô Thi Thi đè đầu Đoàn Ngọc Tường, ấn vào trong nước.
“Muốn chơi đùa đúng không? Tôi cùng chơi với cô!”
Hơ hơ, tự dưng làm đến đây nó tỉnh người luôn, vui dể sợ. Bà Thi Thi chả phải dạng vừa =))