Edit:
Beta: Ryeo
Chiếc xe Lincoln phóng như bay trên con đường rộng rãi. Bên cạnh là một chiếc Lamborghini màu đỏ đang bám theo.
Tiếng động cơ nổ ầm ầm cực lớn của chiếc xe thể thao, khiến cho đường phố lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên. Đuôi xe Lincoln đang phóng như bay chợt sang ngang trên đường phố.
Chiếc Lamborghini không chú ý, như pháo đạn đâm vào nhau, “sầm” một cái tiếng đâm vào đuôi chiếc xe Lincoln.
“A…” Tô Thi Thi kêu lên một tiếng, hai tay nắm thật chặt dây an toàn, bị chấn động có chút đau nhức.
Chi phí sửa xe rất đắt đó!
Giống như là biết cô đang suy nghĩ điều gì, chú Lý trịnh trọng nó: “Tô tiểu thư không cần lo lắng, xe đã mua bảo hiểm.”
“Bảo hiểm à…” Khoé miệng Tô Thi Thi co giật, đột nhiên thấy rất đau lòng thay công ty bảo hiểm.
“Tô Thi Thi, cô muốn cùng đến chỗ chết phải không?” Bên ngoài truyền đến tiếng thở hổn hển của Hỗ Quân Nhạc.
Đầu xe Lamborghini của anh ta đã bị đâm lõm cả mảng lớn, suýt chút nữa thì xe hỏng người chết!
“Xoạch” một tiếng, cửa sổ xe hạ xuống.
Tô Thi Thi vươn ra ngoài cửa sổ, khiêu khích nhìn anh ta: “Có bản lĩnh thì anh tiếp tục đuổi theo đi, tôi cũng không tin chiếc xe này không đâm nát nổi chiếc xe thể thao này của anh!”
“Cô…” Hỗ Quân Nhạc tức điên lên. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào khủng khiếp như thế!
“Tôi cũng không tin!” Hỗ Quân Nhạc giận sôi máu, tức giận ngồi vào trong xe, khởi động xe lần nữa.
Tô Thi Thi đóng cửa xe sổ lại.
Một cái chớp mắt tiếp theo, chú Lý liền khởi động xe. Chiếc xe vội vã hướng về phía một khúc quanh khác.
Chiếc Lamborghini luôn bám sát theo sau.
Cách đó không xa, chiếc Cayenne và Mercedes-Benz không nhanh không chậm theo sát.
Mercedes-Benz và Cayenne cùng đi trên đường, cửa sổ của chỗ ngồi phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra hai khuôn mặt anh tuấn.
“Phương thức Bùi tiên sinh cưng chiều phụ nữ thật đặc biệt.” Hỗ Sĩ Minh tựa vào cửa sổ, cười như không cười nhìn Bùi Dịch.
“Phương thức Hỗ tiên sinh dung túng em trai cũng rất đặc biệt.” Giọng nói Bùi Dịch nhàn nhạt, trả lời lại một cách mỉa mai.
Hai ánh mắt sắc bén giao nhau trong không trung, bắn ra một tia lửa mạnh mẽ, thậm chí không khí xung quanh cũng như ngừng lưu động. Trong không gian tràn ngập mùi thuốc súng.
Nhưng rất nhanh, hai bên đều thu hồi lại ánh mắt, khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Hỗ Sĩ Minh nhìn Bùi Dịch một cái thật sâu, ngồi trong xe, nâng cửa sổ xe lên, khóe miệng từ từ cong lên.
“Bùi Dịch, hi vọng anh có tư cách ngoạn chơi trò chơi này với tôi.”
Ánh mắt Hỗ Sĩ Minh chợt lạnh như băng, nói với tài xế: “Trở về công ty.”
Chỉ thấy chiếc Mercedes-Benz đang phóng như bay đột nhiên quay đầu xe, trở lại hướng mình mới đi.
Ở một hướng khác, tốc độ của chiếc Cayenne chậm lại, tài xế cẩn thận chờ Bùi Dịch ra chỉ thị.
Bùi Dịch nhìn chiếc xe ở phía xa xa kia, khẽ nhíu mày.
Cô gái vô pháp vô thiên này, xem anh trở về trừng phạt cô ra sao!
Anh liếc mắt nhìn phía trước một cái, chiếc Lincoln màu bạc đã sớm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả tiếng động cơ gầm rú của Lamborghini đã đi xa rồi. E rằng đã lái đi rất xa.
“Về công ty.” Anh nhàn nhạt nhả ra ba từ, dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt thâm trầm.
“Cô gái ngốc, thật ra em không cần làm thế.” Bùi Dịch đột nhiên có chút đau lòng cho Tô Thi Thi.
Sợ rằng cô gái kia đã đoán ra Hỗ gia đang đối phó với anh, cho nên muốn dụ người đứng phía sau Hỗ Quân Nhạc ra.
Bùi Dịch đặt tay trên đùi, từ từ nắm chặt quả đấm.
“Hỗ Sĩ Minh, anh đã quan tâm đến hôn sự của tôi như vậy, tôi không mời anh thì có phải không hợp lẽ quá rồi hay không?”
Bùi Dịch lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Phong: “Tôi chuẩn bị mời Hỗ Sĩ Minh tới tham dự lễ đính hôn.”
“Hỗ Sĩ Minh?” Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói nghi ngờ của Tần Phong, “Chính là kẻ trên danh nghĩa là phó tổng của công ty xây dựng Minh Đỉnh?”
Bùi Dịch khóe miệng nhéch lên, lạnh lùng nhả ra hai từ: “Chính xác!”
Hỗ Sĩ Minh muốn chơi trò chơi, đương nhiên anh phải với anh ta chơi cho tốt rồi!
Bên đầu điện thoại kia Tần Phong chợt thoáng run rẩy: “Cậu thật là quá âm hiểm. Cậu nói anh ta sẽ tiếp chiêu thế nào?”
Nếu như trên thư mời rõ là mời Hỗ Sĩ Minh, một khi Hỗ Sĩ Minh đáp ứng lời mời, thì thân phận của anh ta sẽ không giấu được nữa.
“Nếu như đối thủ của cậu cho rằng cậu không dám lộ diện, cậu sẽ tiếp chiêu thế nào?” Bùi Dịch nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha… Cậu thật là quá âm hiểm!”
Thân thể Tần Phong run rẩy, anh không cần nghĩ cũng biết nội dung trên thư mời kia khẳng định là không đơn giản, nói không chừng sẽ khiến Hỗ Sĩ Minh tức chết!
“Cậu thật đúng là không ngại chuyện lớn, giải quyết chuyện của Thi Thi trước rồi hãy nói. Cậu không cảm thấy mấy ngày nay cô ấy bình tĩnh khác thường sao?” Tần Phong nói.
Đầu điện thoại này trầm mặc một chút, qua một lúc lâu Bùi Dịch mới nói: “Tôi tin cô ấy.”
Anh nói xong liền cúp điện thoại, lưng tựa vào xe nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cực kì kiên định.
Giữa anh và Tô Thi Thi, chung sống với nhau càng lâu, lại càng có sự ăn ý.
Vừa rồi cô gái nhỏ của anh biết rõ anh phía sau, mà hành động của cô đã nói cho anh biết, cô sẽ đứng về phía anh.
Nhưng mà Bùi Dịch thật sự đoán không được, lần này Tô Thi Thi sẽ cho anh ngạc nhiên thế nào.
Trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, lông mày Bùi Dịch nhíu lại, sự tàn nhẫn trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Ở Bắc Kinh ai cũng biết Hỗ gia có vị đại thiếu gia tên là Hỗ Sĩ Minh, nhưng không có mấy người tận mắt thấy được khuôn mặt thật của anh ta.
Từ trước đến nay, người này vô cùng thần bí, nghe nói ngay cả Hỗ lão gia cũng phải có chút kiêng dè đứa cháu đích tôn này.
“Hỗ Sĩ Minh, tôi rất mong đợi anh sẽ tới.” Khoé miệng Bùi Dịch vẽ ra một nụ cười lạnh lùng.
Dám có ý đồ với người phụ nữ của anh, sao anh có thể sẽ bỏ qua cho kẻ đó chứ!
Mà bên kia, chiếc xe Lincoln màu bạc cùng chiếc Lamborghini đang phóng như bay trên đường, mỗi khi chiếc Lamborghini muốn vượt lên, Lincoln sẽ mượn đường, trực tiếp đem dồn nó về.
Hỗ Quân Nhạc tức đến nỗi mũi cũng muốn vẹo.
Anh ta tự nhận là tài lái xe của mình không tệ, nhưng lái một chiếc xe thể thao cao cấp như vậy mà đua không lại một chiếc xe bình thường, thật muốn chọc anh ta tức chết.
Bên trong chiếc xe Lincoln, hai tay Tô Thi Thi nắm dây an toàn, trên mặt mang theo tươi cười, đang nói chuyện phiếm cùng chú Lý.
“Chú Lý à, khả năng lái xe của chú thật tốt.”
“Tô tiểu thư, cô ngồi cho vững, chuẩn bị quẹo cua.” Chú Lý vừa nói xong, chợt bẻ tay lái, chiếc xe trôi đi một đường cong xinh đẹp, vèo một cái đã chạy sang con phố khác.
Ông thả tốc độ xe chậm lại một chút, cười nói: “Trước kia tôi từng là tay đua xe chuyên nghiệp.”
“Tay đua chuyên nghiệp…” Tô Thi Thi chợt có chút đồng cảm với Hỗ Quân Nhạc, đây không phải là núi cao còn có núi cao hơn sao?
Cô quay đầu lại nhìn chiếc Lamborghini bị bọn họ bỏ hơi xa lại phía sau, quay đầu nói với chú Lý: “Lái chậm một chút, đừng để anh ta tìm không được.”
“Vâng.” Trong mắt Chú Lý lóe lên sự vui vẻ.
Ông thích kiểu tính cách xấu này của Tô Thi Thi, ai bắt nạt cô, thì khác nào tìm đến con đường chết!
Có một số việc Bùi tiên sinh không thể thực hiện, thì cô ấy có thể thực hiện giúp!
Xe chạy vòng quanh một hồi, trở về sân vận động chỗ công trình gian khách kia.
Tô Thi Thi chờ xe dừng lại, nhảy xuống xe rồi quay đầu nói với chú Lý: “Chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay.”
Đang nói chuyện, phía sau lưng truyền đến một tiếng gầm rú, chiếc Lamborghini đã đuổi kịp tới đây.
Tô Thi Thi nhấc chân lên liền chạy vào sân vận động, bộ dáng kia nhìn qua giống như muốn bỏ rơi Hỗ Quân Nhạc vậy.
Chú Lý ngồi trong xe nhìn bóng lưng Tô Thi Thi chạy đi, lại nhìn một chút Hỗ Quân Nhạc từ Lamborghini đi xuống rõ ràng bước chân có chút bất ổn, âm thầm lắc đầu một cái.
Cái đứa trẻ đáng thương này, e là phải gặp hoạ rồi.
“Tô Thi Thi, cô đứng lại đó cho tôi!” Hỗ Quân Nhạc ngẩng đầu nhìn theo Tô Thi Thi chạy, bất chấp đầu đang bị choáng, bước nhanh đuổi theo sau.
Lần đầu tiên anh ta lái xe lại thấy choáng váng đầu, tức đến mức phổi cũng muốn nổ tung. Bây giờ mới nhận ra, vị tài xế kia tuyệt đối không đơn giản!
Trong nháy mắt, anh ta cảm giác như mình bị ép đua xe trên đường, bị một người điên ép đua xe.
Cảm giác này…
Hỗ Quân Nhạc chợt lắc lắc đầu, bây giờ, anh ta không muốn nữa trải qua một lần nữa đâu.
Mà anh ta mới vừa vào trong sân vận động, thật vất vả mới tìm được Tô Thi Thi, vừa đúng nghe được cô nói chuyện với quán trưởng.
“Quán trưởng, có thể tôi không đi cắt băng khánh thành được…”
Tiếng nói chuyện ở bên trong đột nhiên dừng lại.
Hỗ Quân Nhạc nhướng mày, dính chặt tai lên cửa sổ, muốn nghe rõ.
Mà trong phòng lúc này, Tô Thi Thi nhìn bóng người xuất hiện trên cửa sổ, đôi mắt từ từ híp lại.
Đến rồi chứ gì? Rất tốt!
Cô nháy mắt với quán trưởng, rón rén đi về phía cửa.