“Bùi phu nhân, Ôn tiểu thư, hai vị trà cũng uống được không sai biệt lắm, xin hỏi có tính toán gì không?” Quản lí trung tâm trên mặt treo một bên tươi cười khiêm tốn, nhưng trong lời nói không có nhiều cung kính, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Tô Thi Thi đáy lòng tức giận một phen liền xông ra. Ôn Ngọc lại vẫn không rõ tình hình, đang xoắn xuýt đợi Tần Phong đến chỗ muốn như thế nào giải thích.
“Tôi ngược lại là còn muốn hỏi quản lí có tính toán gì không?” Tô Thi Thi đỡ bụng đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua đứng một phòng đầy nhân viên bán hàng, nhìn sang nhân viên bán hàng các cô tiếp xúc đầu tiên vị bán thời trang trẻ em kia, “Tôi nghĩ muốn xin hỏi một chút vị tiểu thư này, xin hỏi cô viết phiếu xuất hàng thời điểm có xác nhận qua chúng ta muốn mua sao? Ôn tiểu thư chẳng qua là đang nói chuyện với tôi, từ đầu tới đuôi cũng chưa cùng cô nói chuyện đi, như thế nào trên tay cô lại xuất hiện thêm nhiều món như vậy?”
“Tôi…”
“Còn có cô.” Tô Thi Thi ngắt lời cô ta, chỉ vào bên cạnh cô ta một người bán hàng nói, “Nếu tôi nhớ không lầm mà nói, quầy của cô chúng tôi cũng không có đi qua đi, cô như thế nào cũng xuất hiện tại nơi này?”
“Còn có cô.” Tô Thi Thi chỉ vào mặt một vị khác, lãnh đạm nói, “Chúng tôi chỉ nghĩ muốn mua một chiếc xe em bé, coi tư thế của cô là muốn đem tất cả hàng tồn kho của các người đều đã bán cho chúng tôi sao? Có muốn tôi chia lại cho cô mấy chiếc, cho cô mang về cho người nhà thân thích của cô hay không?”
Hừ, thực khi bọn họ tính tình tốt phải hay không? Nếu những người này không phải là cố ý, Tô Thi Thi còn có thể theo chân bọn họ hảo hảo thương lượng. Nhưng những người này rõ ràng cho thấy cố ý muốn lừa các cô nhảy hố mà, thực nghĩ cô trí nhớ không tốt, không nhớ được bọn họ đang diễn trò?
“Bùi phu nhân!” Quản lí trung tâm nhìn không được, nghĩ muốn muốn ngăn cản cô.
Tô Thi Thi quay đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: “Như thế nào, khi dễ hai người phụ nữ có thai chúng tôi hành động bất tiện, nghĩ muốn ép bán cho chúng tôi sao?”
“Bùi phu nhân, người lời này nói có phải có phần quá hay không?” Quản lí trung tâm mặt một phen liền trầm tiếp xuống, thu hồi vẻ mặt khiêm nhường cung khính tươi cười: “Chẳng lẽ tất cả người bán hàng của trung tâm chúng tôi đều đã hiểu lầm ý các người?”
Hắn chỉ chỉ nhóm người bán hàng trong tay cầm tờ danh sách, cười nói: “Tôi biết các người những vị phu nhân có tiền này kỳ thật sinh hoạt hằng ngày áp lực cũng rất lớn, thời gian trước không phải xuất một cái tin tức nói có vị phu nhân chuyên môn đi đến trung tâm thương mại mua hàng đùa giỡn ngoạn chơi người bán hàng sao? Ký gần trăm vạn tờ phiếu xuất, kết quả một món cũng không lấy.”
“Các người cũng phải thông cảm cho những người làm công như chúng tôi. Phiếu xuất kho cũng đã viết, được tính vào doanh thu, người đột nhiên nói từ bỏ, chúng tôi không thể nào tính sổ sách nha.”
“Vậy ông lần sau phải thuê nhân viên bán hàng thông minh một chút, đến chuyện khách hàng có ý muốn mua hàng hay đều đã xem không hiểu, tự ý viết hóa đơn bán hàng vẫn còn quay lại khách hàng sao?” Ôn Ngọc nho nhỏ nói thầm.
“Vị tiểu thư này, cô nói làm sao có thể nói như vậy, chẳng lẽ cô chưa nói không cần sao?”Người bán hàng đầu tiên xuyên tạc ý tứ của Ôn Ngọc sắc đỏ bừng, thở phì phì nói.
Tô Thi Thi một cái mặt lạnh vọt tới, nhìn chằm chằm ánh mắt cô ta, cứ thế khiến cô ta kinh sợ một câu cũng không dám nói tiếp.
“Bùi phu nhân, dù sao lời cần nói tôi đã nói hết rồi, người nếu như thực không muốn, chúng tôi cũng không có thể đem người làm gì. Nhưng người xác định người làm như vậy thật sự thích hợp? Nếu lỡ truyền ra chút lời đồn đãi linh tinh gì, ảnh hưởng danh dự Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh trách tội xuống…”
“Vợ của tôi, khi nào thì đến phiên các người tới giáo huấn?” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Một thân ảnh cao lớn đẩy cửa bước vào, như anh hùng một dạng bỗng nhiên phóng to dần trước mặt Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, thân thể liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Bùi Dịch ôm lấy cô, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là biểu hiện tức giận đến muốn giết người.
“Quả nhiên vẫn lại là tức giận.” Tô Thi Thi yên lặng cuối đầu xuống thấp, quyết định giả chết.
“Bùi… Bùi tiên sinh…” Quản lí trung tâm sắc mặt liền trắng, làm sao cũng đều đã không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà tới nhanh như vậy.
Hắn nào biết đâu rằng Bùi Dịch lái xe gió bão tới tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp đều đã sợ hãi, từ thôn Thành Trung chạy đến nơi đây, ước chừng ngắn lại một nửa thời gian.
“Quân nhi, lại đây.” Cửa truyền đến giọng của Tần Phong.
Ôn Ngọc nhãn tình sáng lên, lập tức đi tới chỗ anh, trốn sau lưng anh, một câu cũng không dám nói.
“Như thế nào không nói rồi hả?” Bùi Dịch lạnh lùng nhìn quét một vòng văn phòng, ánh mắt như băng trùy một dạng, đâm vào tất cả mọi người, khiến bọn họ kìm lòng không đậu run run một phen.
Lúc trước vị quản lí trung tâm kia hùng hổ giờ phút này giống như là bệnh miêu một dạng, không dám thở mạnh, chỉ run rẩy chỉ vào tờ danh sách trong tay những cái người bán hàng nói: “Bùi phu nhân cùng Ôn tiểu thư ở trong này tiêu hết 590.000 nhân dân tệ (đệch, có hơn 2 tỉ thôi, làm quá hà >”<), này giấy tờ..."
Hắn khó xử nhìn một chút Tô Thi Thi, lại nhìn xem Bùi Dịch, tuyên bố muốn bọn họ phải thanh toán.
“Vậy sao?” Bùi Dịch nhàn nhạt nhếch môi một cái, cúi đầu sủng nịch xoa nhẹ đầu Tô Thi Thi, “Những thứ kia thật có tốt như vậy?”
Tô Thi Thi kéo cánh tay của anh, thở phì phì hừ một tiếng.
Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh liền trầm tiếp xuống. Xem ra vợ yêu nhà anh vừa rồi bị chọc giận không nhẹ!
“Được rồi.” Bùi Dịch từ trong kẽ răng phun ra hai chữ, lạnh lùng lườm vị quản lí kia một cái, ôm lấy Tô Thi Thi liền đi ra bên ngoài, miệng nhàn nhạt nói, “Về sau những thứ kia em nghĩ muốn nên xử lý như thế nào liền xử lý như vậy, anh đã mua xuống đến nơi.”
“Hả?” Tô Thi Thi mạnh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh một cái, thấy anh không giống như là đang nói đùa, lập tức hưng phấn hỏi, “Có thể có lãi không?”
Hiểu chồng ai bằng vợ, Tô Thi Thi quả nhiên rất hiểu biết Bùi Dịch.
Bùi Dịch khóe miệng hơi hơi vạch, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chuỗi khách sạn nhà chúng ta lúc trước bán hết, vừa lúc cần xây dựng lại.”
“Ách… Như vậy cũng có thể?” Tô Thi Thi đôi má không thể khống chế giật giật hai lần.
Cô cảm thấy được các cô trong lúc vô ý lại làm cái chuyện gì khó lường rồi.
“Bùi tiên sinh!” Phía sau truyền đến tiếng kêu rên, vị quản lí kia sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Mọi chuyện làm sao có thể biến thành cái dạng này?!
“Xong rồi, các người nhanh thất nghiệp rồi.” Ôn Ngọc trốn ở sau lưng Tần Phong, cực kỳ không khách khí bỏ đá xuống giếng.
Đừng tưởng rằng cô nghe không hiểu, vừa rồi vị quản lí hiển nhiên là cố ý đang gây khó dễ bọn họ, nói nhiều lời khó nghe như vậy.
“Bùi tiên sinh, chuyện này thật là hiểu lầm, là chúng tôi hiểu sai ý của Bùi phu nhân cùng Ôn tiểu thư…” Quản lí đuổi theo ra tới, lại bị Tần Phong lập tức đẩy trở về.
“Muốn làm chó của người khác, trước hết nên nghĩ chính mình có thể gánh vác được hậu quả hay không.” Tần Phong lạnh lùng xé toác hắn liếc mắt một cái, ôm lấy Ôn Ngọc liền đi ra ngoài.
Bùi Dịch đối với đối thủ trong kinh doanh mà nói, bọn họ vĩnh viễn đều đã nhìn không thấu thủ đoạn của Bùi Dịch, bởi vì anh ra quyết định thật sự là quá nhanh rồi.
Ngay tại lúc bọn họ trên đường tới đây, Bùi Dịch thật nhanh liền quyết định thu mua trung tâm này, hơn nữa lợi dụng nhân mạch tài nguyên của bọn họ tiến hành thần tốc tìm được tài trợ.
Hiện giờ không giống trước kia, Hợp Hán Kiến Nghiệp một lần nữa bước vào quỹ đạo, thêm nữa lực ảnh hưởng công trình thôn Thành Trung, bọn họ muốn tìm người tài trợ thu mua một cái trung tâm thương mại quả thực là chuyện dễ dàng.
Lúc này, luật sư đã bắt đầu chuẩn bị thủ tục, đối phương liền ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.
Trên xe, Tô Thi Thi khó hiểu hỏi Bùi Dịch: “Anh làm sao mà biết bọn họ là cố ý?”
Bùi Dịch lái xe, nghe vậy lườm Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế sau một cái, không có biểu cảm gì nói: “Lấy tính tình của em, cho dù là thật sự không cẩn thận mua nhiều như vậy, cũng sẽ toàn bộ trả về, làm sao có thể sẽ rơi vào tình cảnh phải cầu cứu anh.”
“Ách… Ở trong mắt anh em da mặt có dày như thế sao?” Tô Thi Thi xấu hổ. Cô lúc ấy quả thật đề xuất qua không mua, nhưng tên quản lý kia bám riết sống chết không rời, cho nên mới gọi điện thoại cho Bùi Dịch.
Bùi Dịch liếc cô một cái, không nói gì, chỉ là trong mắt nhu ý đậm tới mức tan không được.
Người phụ nữ này ngay cả chuyện anh mua cho cô mấy bộ lễ phục, đều đã đau lòng muốn chết, làm sao có thể đi điên cuồng mua sắm?
Lúc này, trong xe vang lên tiếng Ôn Ngọc yếu yếu kém kém: “Tần Phong, chúng em thật là bị oan uổng, em không có mua nhiều như vậy.”
“Ngoan.” Ngồi trên ghế lái phụ Tần Phong quay đầu hướng về phía Ôn Ngọc lộ ra một nụ cười tươi tắn, nói, “Ông chủ công ty này trước kia là bạn thân của Đoàn Kế Hùng, phỏng chừng đã sớm theo dõi các người.”
“Khó trách.” Tô Thi Thi thở dài.
Trung tâm thương mại Tân Đô là nơi bán quần áo trẻ em tốt nhất, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc đều đã mang thai, sớm hay muộn sẽ đi vào trong đó mua đồ. Thì ra thật đúng là một cái hố đào khoét chờ các cô nhảy.
“Đúng rồi, trước mắt chủ nhân của trung tâm thương mại kinh doanh đồ trẻ con này vẫn lại là ông nội của Hồng Tinh Huy, Kiền Gia Gia.” Bùi Dịch đột nhiên phun ra một câu.
Bên trong xe, ba người còn lại sắc mặt bá một phen đều đã thay đổi, mỗi người đều có đặc sắc.
Cùng lúc đó, Cao ốc Trường Hưng trong căn phòng u ám trước kia Hồng gia thích nhất, Hồng Tinh Huy cũng nhận được tin tức này.
“Xây khách sạn?” Hồng Tinh Huy trong mắt hiện lên quét xuống hứng thú, “Một khi đã như vậy, đem đối diện thu mua tới, một lần nữa xây thành một tòa trung tâm kinh doanh đồ trẻ con!”
Vâng ạ trợ lý xoa mồ hôi lạnh, thật sự không hiểu lạc thú của hắn ở nơi nào, nhưng vẫn lại là kiên trì đem một cái tin tức khác nói cho hắn, “Hỗ Sĩ Minh từ trong ngục giam gửi đến một phong thơ cho Tô Thi Thi.”
“A…?” Hồng Tinh Huy hút thuốc động tác mạnh mẽ ngừng một trận, ánh mắt nhất thời trầm tiếp xuống.
Hello cả nhà. Chủ nhật có ai ở nhà hóng truyện ko ta =))