Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 265: Bùi tiên sinh chạy mất dép

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Thân mời Tô Thi Thi tiểu thư tham gia vũ hội tại trang viên Hỗ gia tối thứ bảy (ngày 25 tháng 9) – – Hỗ Sĩ Minh.”

“Người này không phải là người mà Bùi Dịch bọn họ luôn nhắc đến trưởng tôn của Hỗ gia sao?” Tô Thi Thi nhíu mày.

Không biết làm sao nữa, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là cái tên Hỗ điên khùng kia. Nhưng mà hiện tại không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ là suy đoán trong lòng cô mà thôi.

“Những người có tiền này luôn luôn thích như vậy, cố làm ra vẻ huyền bí, trời biết bọn họ ai là ai.” Tô Thi Thi chống má, nhíu mày nhớ lại.

Vì không có chứng cớ xác thực, cô lại vẫn thật không dám có kết luận bừa.

“Mời tôi đi đúng không?” Tô Thi Thi mi mắt từ từ nheo lại, “Nếu đã có thành ý mời khách đến như thế, tôi đương nhiên sẽ đến gặp một lần!”

Tô Thi Thi cực kỳ muốn biết, vị Hỗ tổng này tới cùng muốn làm cái gì!

“Không biết Bùi Dịch có thể đi hay không.” Tô Thi Thi cầm lấy mobile phone gửi cho Bùi Dịch cái tin nhắn, lúc chuẩn bị gửi đi, trong lòng cô bỗng nổi lên tâm tư muốn vui đùa một chút, yên lặng đưa điện thoại di động cất trở về trong túi.

“Bùi tiên sinh gần đây kiêu ngạo có vẻ hung hãn, đây là lúc nên cho anh một bài học rồi.” Tô Thi Thi yên lặng nghĩ nghĩ.

“Thi Thi, tên công ty gọi là Sunshine có được hay không? Có nghĩ là ánh mặt trời.” Tống Trọng Hạo thấy Tô Thi Thi ngẩn người, nhịn không được kéo kéo tay cô lắc qua lắc lại.

Tô Thi Thi lúc này mới từ trong suy nghĩ sâu xa phục hồi lại tinh thần, đối với anh gật bừa: “Được rồi, vậy quyết định như thế đi.”

Tống Trọng Hạo nghe xong, đối với Ôn Ngọc đang ở bên cạnh nói: “Vậy thì dùng đề nghị của em, tên công ty quyết định là Sunshine.”

Anh nói tới đây, không khỏi tiếc nuối thở dài.

Anh cùng Tô Thi Thi tranh cãi đến ngươi chết ta sống thiếu chút nữa đánh nhau, kết quả lại là bị Ôn Ngọc Ngư Ông Đắc Lợi, tên công ty cuối cùng dùng tên mà cô đề nghị.

Công ty thiết kế của bọn họ đang bước vào gian đoạn chuẩn bị, quyết định tháng Mười khai trương. Giai đoạn chuẩn bị trước khi khai trương vô cùng bận rộn để cho ba người bọn họ chạy đi chạy lại, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tô Thi Thi vội vàng cả ngày, khi về đến nhà đều mệt đến rã rời rồi.

“Tô tiểu thư về rồi sao? Lập tức có thể ăn cơm rồi.” Quản gia nhìn thấy Tô Thi Thi trở về, cười lên tiếng chào hỏi.

Tô Thi Thi nhìn bốn phía trong nhà một hồi, hỏi: “Đồng Đồng đi đâu rồi?”

“Tiểu thiếu gia ở hậu viện ngoạn chơi với đám chó rồi ạ.” Quản gia cười nói.

Tô Thi Thi sửng sốt: “Nó không phải sợ chó sao?”

Quản gia có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu thiếu gia nói, sợ chó không thể trở thành nỗi sỉ nhục của cậu ấy, cho nên cậu ấy muốn vượt qua. Vì thế, ép buộc chính mình cùng Đại Cẩu Tử và Tiểu Vịnh chúng nó ngoạn chơi rồi ạ.”

“Như vậy cũng được sao?” Tô Thi Thi nghe xong hạn hán lời rồi.

Từ điểm này mà nói, Đoàn Tĩnh Đồng cùng Bùi Dịch thật đúng là anh em ruột mà.

“Tiên sinh đâu?” Tô Thi Thi cũng không muốn đi quấy rầy tiểu gia hỏa này, liền hỏi Bùi Dịch nơi nào.

“Tiên sinh ở trong thư phòng cùng Tần tổng bàn công việc.” Quản gia trả lời.

“Tần Phong cũng đến đây?” Tô Thi Thi nhíu mày, đối với quản gia khoát khoát tay, trái lại tự mình hướng tới thư phòng đi đến.

Từ trước sảnh đến thư phòng cách một khoảng khá xa, muốn đến đó phải đi qua một cái hành lang gấp khúc thật dài. Tô Thi Thi lúc đi đến đó, tại cửa sổ nghe đến bên trong có âm thanh hai người đang nói chuyện.

“Hỗ Sĩ Minh đã bắt đầu ra tay với xây dựng Hỗ Thâm rồi, mấy cái hợp đồng lớn của tôi đều bị bọn họ cướp đi, mà còn người của bọn họ chính đang âm thầm thu mua cổ phần công ty nhỏ của tôi.” Tần Phong trầm giọng nói, “Xem ra hắn là nghĩ muốn lấy Tần gia của chúng tôi khai đao trước.”

“Mặc kệ bọn họ muốn làm cái gì, để cho hắn tránh xa người phụ nữ của tôi xa một chút là được.” Bên trong truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.

“Như thế tôi liền là cái lá chắn sao?” Tần Phong dở khóc dở cười.

Quen biết với Bùi Dịch loại anh em chuyên hại bạn này, thật không biết là vinh hạnh hay lại là bất hạnh của anh đây.

“Lại là Hỗ Sĩ Minh?” Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, nhanh tay đi đến bên ngoài cửa thư phòng, đưa tay đẩy cửa ra đi vào

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cửa phòng liền mở rộng ra, đem tình hình bên trong thấy một cách rõ ràng.

Bên trong hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau có thể là không nghĩ tới Tô Thi Thi sẽ đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Tô Thi Thi nhìn thấy phản ứng của bọn họ cũng không để ý lắm, lặng không tiếng động đi qua, thẳng tắp đi tới trước mặt Bùi Dịch, mặt không chút thay đổi nhìn anh.

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng nói đến bên miệng, cô lại không biết phải như thế nào mở miệng, cuối cùng chỉ hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì liên quan tới em đúng không?”

Bùi Dịch đôi mắt trầm xuống, chậm chạp phun ra mấy chữ: “Em đoán xem?”

Tô Thi Thi chán nản.

Người đàn ông này thật đúng là dám trả lời!

Bùi Dịch này là lão hồ li, khẳng định hỏi không ra cái gì rồi.

Tô Thi Thi yên lặng dời mắt đến trên người Tần Phong.

Tần Phong trong lòng giật mình, giơ hai tay lên vội vàng nói: “Tôi buổi tối có cái tiệc xã giao, đi trước đây.”

Anh nói xong co cẳng chạy biến.

Nói đùa, Tô Thi Thi cũng không dễ gạt gẫm. Anh nói một hồi kiểu gì cũng đều có khả năng phạm lỗi, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị Bùi Dịch ám đến chết.

Tô Thi Thi nhìn bóng lưng đang rời đi của Tần Phong, con ngươi u ám thêm vài phần, quay đầu cười như không cười nhìn Bùi Dịch.

Bùi Dịch bị cô nhìn đến trong lòng chộn rộn: “Anh nhớ mình hình như còn có phần văn kiện để quên ở trên xe, anh đi ra lấy vào đã.”

Bùi tiên sinh chạy mất dép.

Tô Thi Thi nhìn bóng lưng đang rời đi của anh, âm thầm bóp bóp nắm tay.

“Được lắm, không nói phải không? Tôi đây cũng không nói chuyện của Hỗ Sĩ Minh cho các người!” Tô Thi Thi ban đầu quyết định nói cho Bùi Dịch biết chuyện Hỗ Sĩ Minh gửi thiệp mời đến cho cô.

Hiện tại xem ra, Bùi tiên sinh quả thật cần phải bị dạy cho một bài học rồi!

Mà bên kia, Bùi Dịch sau khi ra khỏi thư phòng, mới nhớ tới anh vốn là nghĩ muốn nói cho Tô Thi Thi chuyện thứ bảy này dẫn cô đi tham gia vũ hội.

Mẹ anh vẫn không thích Tô Thi Thi, để cho anh tham dự xã giao là có dụng ý, anh đương nhiên rất rõ ràng.

Nhưng anh cũng không muốn mỗi lần đều là làm trái ý mẹ của mình. Nhưng mà về mặt tình cảm, anh không muốn bị ép buộc, cho nên chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

“Thôi, đợi đến thứ bảy rồi nói sau. Dù sao cô gái nhỏ của anh buổi tối cũng không bận gì.” Bùi Dịch nghĩ nghĩ, cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.

Đêm nay, Bùi tiên sinh không sợ trời không sợ đất bận đến nỗi tới khuya mới trở về phòng. Lúc anh về phòng, Tô Thi Thi đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau lúc Tô Thi Thi tỉnh lại, xem đến bên cạnh có dấu vết ngủ qua, mới biết được Bùi Dịch tối hôm qua trở về ngủ.

“Hừ! Để xem anh có thể trốn được bao lâu!” Tô Thi Thi nhớ đi nhớ lại, “Hihi” một tiếng liền nở nụ cười.

Rất ít khi thấy được Bùi tiên sinh không biết làm sao như vậy, chỉ có thể trốn tránh.

“Xem ra vị Hỗ Sĩ Minh tiên sinh kia làm cho bọn họ cực kỳ khẩn trương rồi đây.” Tô Thi Thi vuốt cằm, trong mắt có vẻ đăm chiêu.

“Trên người đều là mồ hôi, phải đi tắm một chút.” Tô Thi Thi cảm giác trên người rít rít khó chịu, không khỏi nhíu hạ mi.

Tối hôm qua, Bùi tiên sinh bá đạo kia tuy khuya mới trở về, nhưng mà cả đêm đều ôm cô thật chặt. Tô Thi Thi ngủ trong mơ màng, chỉ cảm thấy trên thân mình nóng giống như lò than, nóng đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi.

“Hôm nào phải nói cho anh biết, tư thế này cùng tư thế Đại Cẩu Tử ôm ấp Tiểu Vịnh không khác biệt lắm.” Tô Thi Thi âm thầm quyết định.

“Dám ức hiếp em, cho tức chết anh đi!”

Lúc cô ra ngoài, Bùi Dịch dương nhiên đã vụng trộm đi làm rồi.

Tô Thi Thi không khỏi cười thầm, gửi cho anh cái tin nhắn nói: “Có bản lĩnh anh trốn em cả đời đi, chẳng thế thì anh biết tay em!”

Rồi mới khoái trá đi làm.

Xây dựng Tiệp Khắc, trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Dịch nhìn tin nhắn Tô Thi Thi gửi đến, mâu sắc hơi trầm xuống.

Anh theo quán tính mở máy tính ra bật nàm hình theo dõi, chỉ là bên trong văn phòng bộ phận thiết kế tầng 15, xuất hiện hình ảnh người qua lại làm việc nhưng mà hoàn toàn xa lạ.

“Chết tiệt.” Bùi Dịch phiền não xoa nhẹ mi mắt, không thể quan sát cô mọi lúc mọi nơi, loại cảm giác này thực không tốt, liền cảm giác trong lòng có một chỗ nào đó vắng vẻ, làm cho người ta khó chịu.

Anh nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phong: “Cậu khi nào đi nhậm chức?”

“Đi nơi nào?” Tần Phong ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại hỏi, “Cậu là nói đi đến chỗ Ngọc, công ty mới của bọn họ sao?”

“Uh”m.” Bùi Dịch nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Qua vài ngày sẽ đi, không đúng.” Tần Phong nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cảnh giác hỏi han, “Tiểu tử cậu có phải hay không lại muốn làm chuyện xấu nữa rồi hả?”

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên: “Cậu yên tâm, tôi đối với người phụ nữ của cậu không có hứng thú.”

Bây giờ, Tô Thi Thi có văn phòng chính mình!

“Hí…” Văn phòng công ty Sunshine, cao ốc Ngôi sao, đang ngồi sắp xếp tư liệu Tô Thi Thi nhịn không được cả người lạnh run.

Đúng lúc này, tiểu thư lễ tân ở đại sảnh ôm một cái hộp to, chạy vào đối với Tô Thi Thi nói: “Tô tiểu thư, có người gửi đồ cho cô.”

Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh ôm cái hộp kia đặt ở trên bàn, đối với Tô Thi Thi thần bí cười cười: “Lại là vị Hỗ tiên sinh kia đưa tới a….”

Chọn tập
Bình luận
× sticky