Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 520: Cho anh quỳ ván giặt cả ngày

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Tô Thi Thi không biết chính mình lúc này đây là có tâm tình rời khỏi mật thất. Cô thề, cùng Bùi Dịch ra ngoài, cô nhất định phải cùng anh hảo hảo tính món nợ này!

“Ít nhất, phải để anh cả ngày quỳ trên ván giặt! Để cho Đồng Đồng ở bên cạnh giám sát anh!” Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Bùi Dịch, anh cũng thật biết giả vờ! Con trâu chọi như anh, anh tự cứu mình đi, sao cũng cần phải đem em tính đi vào!”

Tô Thi Thi thật sự tức đến chỗ.

Cô từ lúc bắt đầu vào đại học, liền  thần tượng một Thiết Kế Sư nội thất! Cô nhớ rõ mình đã từng ở trước mắt Bùi Dịch hoa si qua vị Thiết Kế Sư kia!

Nhưng cô đâu nào sẽ nghĩ tới, người kia chính là Bùi Dịch!

“Khó trách khi đó em khen ngợi người khác anh một chút cũng không tức giận, thì ra là đang trộm vui vẻ ha!”

Tô Thi Thi rất tức giận!

Nếu Bùi Dịch ở trong này, cô nhất định phải phát thật lớn một thùng tính tình.

“Mà lúc này, phát giận cho ai xem.”. Nước mắt không hề báo trước chảy xuống, Tô Thi Thi hấp hấp cái mũi, rất muốn đánh người.

“Đúng là, em không nghĩ muốn dựa theo kịch bản của anh nữa, có bản lĩnh anh tới đánh em!” Tô Thi Thi hung hăng lau khóe mắt ngấn lệ, đi ra mật thất.

Trong cục cảnh sát chỗ phòng giam giữ, Bùi Dịch bỗng nhiên hắt hơi một cái, không hiểu sao có chút chột dạ.

Anh vuốt ve chiếc nhẫn, trong mắt đều là tưởng niệm.

Mới vài ngày như thế, anh liền có chút chịu không nổi rồi. Nếu là – –

Bùi Dịch bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp. Anh cho rằng chính mình có thể chịu được chuyện ngày ngày không có Tô Thi Thi, là anh đánh giá cao chính mình rồi.

Trong thư phòng Thi Dịch, sàn nhà chậm rãi khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.  Tô Thi Thi đem cái bàn đẩy trở về, vỗ vỗ tay, quyết định ra ngoài tiếp tục tìm người hỗ trợ.

Ngày hôm qua tìm những cái bọn quan viên này một đám giở giọng, không có thực chất chịu trợ giúp. Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm một người.

Đang lúc cô nói cho chú Lý muốn đi địa điểm khi đó, chú Lý lần đầu tiên phản đối.

“Bùi tổng dặn dò qua, người nào cũng được, người đó không phải người tốt nhất để lựa chọn.”

Tô Thi Thi nhíu mày ngồi vào bên trong xe, bình tĩnh nói: “Anh ấy là nói tốt nhất, cũng không phải nói không thể. Hiện tại không có tuyển chọn, chỉ có thể đi thử thời vận rồi.”

“Đúng là Hồng gia cái lão hồ ly này, có tiếng gặp lợi vong nghĩa, người đi đến đó lỡ xảy ra chút gì ngoài ý muốn…”

“Chú Lý, Bùi gia còn không có thật sụp đổ, Hồng gia hẳn không lập tức làm ra phán quyết.” Tô Thi Thi khoát tay, ý bảo chú Lý lái xe.

Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh đánh cờ một ngày còn không phân ra thắng bại, Hồng gia liền một ngày hẳn không minh xác lựa chọn hợp tác với ai.

Tô Thi Thi nghĩ không sai, Hồng gia không có giống những người khác như vậy trốn tránh không gặp.

Vẫn như cũ là ở tầng cao nhất trong căn phòng u ám của cái cao ốc kia. Tô Thi Thi lần thứ ba tới nơi này, mỗi một lần đều là tâm trạng khác nhau.

Để cho Tô Thi Thi ngoài ý muốn chính là, Hồng gia đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp vạch trần ý đồ đến đây của cô.

“Thi Thi, theo lý đây là nói tiểu bối các người có khó khăn, ta đâu nên là giúp đỡ chút gì. Nhưng Hồng gia ta không thể sánh bằng nhà khác, ở vào cái vị trí này của ta, lúc này cái gì cũng không làm, đối với các người mới là tốt.”

Hồng gia bưng tách trà tử sa mới pha xong đưa lên ngửi ngửi, nói xong, hớp một ngụm trà, hưởng thụ nheo mắt lại.

Từ góc độ Tô Thi Thi xem, lúc này ông ta giống như là một con mèo. Nhưng này tuyệt đối không phải một con mèo bệnh, là một con dã thú cất giấu móng vuốt.

“Cảm ơn người.” Tô Thi Thi đứng lên, hướng tới ông ta cung kính cúi chào.

Không giúp bạn, cũng không giẫm lên bạn.

Đây là thái độ của Hồng gia. Đối với Tô Thi Thi mà nói, kết quả này coi như tốt.

“Ít nhất không có bỏ đá xuống giếng.” Tô Thi Thi yên lặng an ủi chính mình.

Cô ra cửa thời điểm, Hồng Hưng Nhiên đưa tiễn.

“Tô tiểu thư.” Hồng Hưng Nhiên trước khi Tô Thi Thi một chân bước ra cửa bỗng nhiên mở miệng gọi lại cô, muốn nói lại thôi.

Tô Thi Thi đứng vững, xoay người nhìn anh ta.

Hồng Hưng Nhiên suy nghĩ một hồi, sau cùng vẫn lại là nói: “Núi xanh còn đấy, sợ gì không củi đốt. Bùi Dịch hẳn không dễ dàng ngã xuống. Cô…”

Anh ta dùng ngữ khí an ủi nói: “Có chút trách nhiệm cần cùng nhau gánh vác. Cô có thể làm chút kế tạm ứng phó.”

Hồng Hưng Nhiên nói xong, gật gật đầu, tiện lui về trong phòng bao kia.

Tô Thi Thi sững sờ đứng ở cửa, nhìn cửa gỗ lim sau lưng nhẹ đóng cửa, có chút hoảng hốt.. “Ly hôn?” Tô Thi Thi giật mình lắc đầu.

Hồng Hưng Nhiên nói có lẽ là một cái biện pháp tốt. Nhưng cô cho tới bây giờ không từng nghĩ đến loại ý nghĩ này.

Tô Thi Thi sau khi rời khỏi, tiện  ngồi ở trong xe, để cho chú Lý chẳng có mục đích lái xe nơi nơi đi dạo.

Cô tựa vào ở trên ghế sau, đầu ngón tay nhẹ vỗ về nhẫn trên tay, nhìn ngoài của sổ xe người người xe cộ qua lại, nhìn đến nhớ một người.

“Đi cục cảnh sát.” Tô Thi Thi yên lặng thở dài.

Đúng là cô cực kỳ giận anh, như cô thật sự rất muốn gặp mặt anh. Liền tính chỉ được cách anh gần một chút cũng được.

Nhưng để cho cô thất vọng chính là, liền tính Tần Phong tìm người hỗ trợ, trước mắt cô không gặp được Bùi Dịch.

“Hỗ Sĩ Minh, Xem như anh lợi hại!” Tô Thi Thi không cần nghĩ cũng đều biết, đây là Hỗ Sĩ Minh giở trò quỷ!

“Tôi thân thể có phần không thoải mái, có thể đi phòng khách nghỉ ngơi một hồi sao?” Tô Thi Thi nhìn một vị cảnh sát nhân dân đón tiếp cô nói.

Cảnh sát nhân dân gật đầu. Loại chuyện này bọn họ đương nhiên hẳn không cự tuyệt.

Mấy phút đồng hồ sau, Tô Thi Thi ngồi ở trong phòng khách, cúi đầu ngoạn chơi nhẫn kim cương trong tay, hình như đang lầm bầm lầu bầu.

Mà ngay lúc cô tiến vào phòng khách cùng thời khắc đó,  Bùi Dịch vốn dĩ ngồi dựa vào tường, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng lau lỗ tai, môi mỏng nhếch lên hiện lên quét xuống ánh sáng.

“Cô bé ngốc, em rốt cục đến đây.” Bùi Dịch phát hiện, chính mình vậy mà nghĩ muốn thấy cô như thế.

Lúc này, từ chiếc trên tay anh, vậy mà truyền đến một trận thanh âm nhẹ nhàng. Âm thanh này, chỉ có đem nhẫn để gần sát lỗ tai, mới nghe được đến.

Dù Hỗ Sĩ Minh có thông minh, cũng sẽ không nghĩ đến, nhẫn cưới này của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi tuyệt nhiên là một cái máy truyền tin nhỏ!

Tín hiệu một khi được kết nối, trong phạm vi năm trăm mét đồng thời xuất hiện mà nói, sẽ sản sinh nhiệt lượng. Trong phạm vi 100 mét lại có thể trò chuyện.

Lần trước Tô Thi Thi đến tìm Bùi Dịch, Bùi Dịch có thể thông qua giới chỉ cảm nhận được. Nhưng một lần này, Tô Thi Thi cũng không nói gì thêm, cho nên Bùi tiên sinh bày tỏ cực kỳ thất vọng.

Lúc này, Tô Thi Thi một người ngồi ở trong phòng khách, lầm bầm lầu bầu, đã nói được vài phút rồi.

Bùi Dịch kéo ra ghế dựa, lấy tay chống má, người ngoài từ đầu phát hiện không được anh đang dùng nhãn cưới nghe Tô Thi Thi nói.  Chỉ là nghe nghe nột hồi, Bùi Dịch mi chậm rãi nhíu lại.

“Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp…”

Tô Thi Thi từ lúc tiến vào đến giờ,  cái gì cũng chưa nói, liền mắng đồ khốn kiếp, đã mắng ước chừng 3 phút rồi!

Bùi Dịch trên mặt hiện lên quét xuống vẻ mặt xấu hổ, ngầm cảm thấy may mắn Tô Thi Thi không phải đứng ở trước mặt anh.

“Anh là tên khốn chết tiệt, không chịu trách nhiệm! Tự đại ngông cuồng! Cái đồ gia trưởng tự cao! Lúc trước còn không bằng tìm một người đàn ông bình thường trải qua cuộc đời bình an! Ít nhất nghe lời!” Tô Thi Thi nho nhỏ nói thầm, trên mặt thở phì phì.

“Khụ khụ!” Bùi Dịch nghe không nổi nữa.

Anh mới xa cô hai ngày, cô vợ bé nhỏ này của anh vậy mà cứ như vậy ghét bỏ anh rồi! Buồn cười!

“Bại hoại! Ra không được đúng không? Vậy vừa lúc, em vừa lúc mang theo con đi lưu lạc, vòng quanh trái đất du lịch, hoàn thành nhiều ước mơ! Thừa dịp tuổi trẻ, nên ra ngoài đi một chút!”

Bùi Dịch nháy mắt liền không còn cách nào khác rồi.  Xem ra, tức giận đến không nhẹ.

Anh dùng tay chỉ nhẹ nhàng va chạm chạm lỗ tai, phát hiện chính mình vậy mà một câu cũng không dám nói.

Tô Thi Thi nói chuyện thời điểm, vẫn đều đã làm như rất suy yếu đưa tay chống đôi má. Nhưng nghe xong lại nghe, Bùi Dịch trừ bỏ ho khan một tiếng, vậy mà một câu cũng không nói.

Cô lập tức nước mắt liền như trân châu đứt dây chậc chậc rơi xuống, ủy khuất quất khóc òa lên.

Bùi Dịch roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt sâu xa nhìn cửa phòng giam giữ kia.

Chọn tập
Bình luận