Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 198: Khuynh gia bại sản

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Edit: HuongCyndi

“Ngồi tù?” Đoàn Ngọc Tường nghe luật sư nói xong, sắc mặt nhợt nhạt hẳn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.

Hối hận, oán hận, uất ức, đủ loại cảm xú

c tràn đầy trong trái tim cô ta, chỉ thiếu chút nữa sẽ nổ tung.

Nhưng bất luận cô ta có giải thích thế nào, thì luật sư cũng nói rằng không có cách.

Chuyện cô ta xúi giục Khúc Hồng Mai là thật. Chứng cứ rành rành ngay trước mắt, cô ta có trăm miệng cũng không thể cãi được.

Ngay tại lúc cô ta cho rằng đời mình thế là tiêu rồi, thì luật sư nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói rằng cô ta có thể xoay chuyển tình thế.

“Chỉ cần bồi thường thôi là được rồi sao?” Đoàn Ngọc Tường không dám tin vào chính lỗ tai mình.

“Hỗ phó tổng nói có thể ở đây có hiểu lầm, để cảnh sát điều tra rõ ràng đã.” Luật sư nói.

Đoàn Ngọc Tường lập tức gật đầu: “Không sai, chắc chắn có hiểu lầm ở đây. Chúng tôi căn bản không có trộm phần vật liệu kia, coi như những vật liệu kia là tôi mua đi, bây giờ tôi sẽ theo giá mà bồi thường. Không đúng, tôi bồi thường gấp ba lần giá trị của nó.”

Cô ta không quản được nhiều như vậy. Coi như cảnh sát đã điều tra rõ chuyện này không liên quan tới cô ta, có thể Bùi Dịch và Tô Thi Thi dám hãm hại cô ta, vậy thì khẳng định bọn họ sẽ có đủ chứng cứ.

Bây giờ, bất kể là vì bản thân cô ta hay Đoàn gia, cô ta chỉ có thể nắm cơ hội bồi thường này.

Luật sư nghe xong liền đi làm việc.

Một ngày sau, cuối cùng Đoàn Ngọc Tường cũng có thể rời khỏi đồn cảnh sát. Nhưng số tiền cô ta tích luỹ nhiều năm nhiều như vậy cũng bị đem đi bồi thường sạch sẽ.

Nhìn những con số còn lại trong tài khoản, Đoàn Ngọc Tường chỉ muốn khóc.

“Đoàn… Đoàn tổng giám.” Một giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía trước.

Đoàn Ngọc Tường ngẩng đầu lên thì thấy Khúc Hồng Mai, thì cơn giận liền bùng lên.

Nếu không phải bên cạnh còn có cảnh sát, cô ta hận không thể xông lên đánh chết cái thứ phụ nữ ngu si này.

Dám hại cô ta! Nếu như không phải người phụ nữ này đẩy trách nhiệm sang người cô ta, thì cô ta sẽ thảm như vậy sao?

“Đoàn… Đoàn tổng giám, cô không sao chứ?” Khúc Hồng Mai dè dặt nhìn Đoàn Ngọc Tường.

Cô ta cho rằng lần này mình nhất định sẽ phải ngồi tù, nhưng không ngờ Đoàn Ngọc Tường lại nói giúp mình, nói rằng tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm.

Hơn nữa nghe nói Đoàn Ngọc Tường đã bồi thường tiền, cũng không có nói chuyện của cô ta.

“Khúc tiểu thư, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô lần nào nữa!” Đoàn Ngọc Tường trừng mắt nhìn Khúc Hồng Mai, cắn răng nghiến lợi nói.Vì muốn mau chóng giải quyết chuyện này, nên cô ta không thể không nói đây chỉ là một hiểu lầm. Nếu đã là hiểu lầm, thì Khúc Hồng Mai cũng không sai, cô ta đương nhiên phải bảo lãnh Khúc Hồng Mai ra ngoài.

“Khốn kiếp, nợ này tôi sẽ ghi nhớ!” Đoàn Ngọc Tường tức đến độ suýt hộc máu.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng phải chịu oan uổng đến như vậy!

“Đoàn tổng giám, thật xin lỗi. Trước đó, tôi nói như vậy là đều do… Đều do Tô Thi Thi ép tôi.” Khúc Hồng Mai thấy sắc mặt Đoàn Ngọc Tường không đúng lắm, vội vàng xin tha thứ.

“Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp lại cô!” Đoàn Ngọc Tường liếc cô ta một cái, lạnh mặt bước ra ngoài.

Sắc mặt Khúc Hồng Mai tái nhợt, vội vàng đuổi theo sau.

Bây giờ cô ta hối hận muốn chết, sớm biết Đoàn Ngọc Tường sẽ không sao, thì lúc ấy thì cô ta nhất định sẽ không khai Đoạn Ngọc Tường ra.

Nhưng nếu không khai cô ta ra, thì chắc rằng cô sẽ phải ngồi tù rục xương.

Bất kể cô ta có lựa chọn thế nào đều không thể trọn vẹn đôi đường. Bây giờ, cô ta chỉ mong sao có thể giữ được công việc.

Nhưng cô ta vừa mới đuổi kịp đến cửa đồn cảnh sát, đột nhiên thân thể sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy một chiếc xe Maybach màu đen đang dừng ở xa xa, còn có một người đàn ông lẳng lặng đứng cạnh xe, sắc mặt trong veo lạnh lùng nhìn về phía các cô bên này.

“Chú trẻ?” Đoàn Ngọc Tường thấy Bùi Dịch đột nhiên xuất hiện ở phía trước, kích động đến nỗi choáng váng. Dường như cô ta trở về thời thiếu nữ vậy, muốn tiến lên phía trước nhưng lại không dám, rất sợ toàn bộ trước mắt đều là mơ.

Bùi Dịch mà tới đồn cảnh sát đón cô ta ư? Cô ta đang nằm mơ sao? Chuyện này quá không chân thật rồi!

Bùi Dịch nghe thấy vậy chỉ nhàn nhạt liếc qua Đoàn Ngọc Tường một cái, rồi xoay người trở lại xe.

Trong lòng Đoàn Ngọc Tường rất vui vẻ, bước nhanh tới.

Nhưng cô ta còn chưa đến gần, chiếc Maybach đã khởi động. Chỉ nghe thấy “vút” một tiếng, xe nghênh ngang rời đi, để lại một làn khói.

Đoàn Ngọc Tường đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt còn chưa tắt hẳn, giống như là đang giễu cợt bản thân mình quá ngây thơ.

“Đồ hoa si…” Khúc Hồng Mai đang muốn cười cô ta, thì ánh mắt đột nhiên đông cứng lại.

Chỉ thấy có một chiếc xe màu đen đi tới bên cạnh. Đây không phải là chiếc xe Bentley mà hôm qua cô ta ngồi sao?

Đây chính là xe của Bùi Dịch mà!

“Chú trẻ.” Hốc mắt Đoàn Ngọc Tường ẩm ướt, trong lòng cực kỳ cảm động.

Bùi Dịch thật sự tới đón cô ta!

Mặc dù không để cô ta ngồi cùng một chiếc xe, nhưng vẫn phái xe tới đón cô ta.

Tài xế xuống xe, mở cửa xe giúp cô ta, cung cung kính kính nói: “Đại tiểu thư, mời.”

Đoàn Ngọc Tường lau đi nước mắt, cũng không quay thèm đầu lại liền chui vào xe.Rất nhanh, xe nghênh ngang rời đi, để lại một mình Khúc Hồng Mai sắc mặt đang tái nhợt.

“Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu! Các người hợp sức lại gài bẫy tôi! Tô Thi Thi cô chính là đồ đàn bà thâm đ

ộc, không phải cô ta có thù oán với cô sao? Cô sao

lại hãm hại tôi thành như vậy!” Khúc Hồng Mai tức điên lên.

Ban đầu, cô ta còn tưởng rằng Tô Thi Thi với Đoàn Ngọc Tường không ưa nhau, vì muốn đối phó với Đoàn Ngọc Tường cho nên mới nhân tiện kéo cô ta xuống nước.

Nhưng bây giờ Bùi Dịch lại tự mình tới đón Đoàn Ngọc Tường, hơn nữa ngày hôm qua Tô Thi Thi rõ ràng còn nói với Đoàn Ngọc Tường rằng không cần lo lắng…

“Khốn nạn!” Khúc Hồng Mai tức đến mức hung hăng ném túi xách xuống đất.

Cô ta nhất định không dám trở về côn

g ty Tiệp Khắc, nếu không cũng không biết bọn họ sẽ bỡn cợt thế nào.

Vừa nghĩ tới thất nghiệp, thì trong lòng cô ta lo sợ không thôi.

“Khúc tiểu thư.” Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói lành lạnh.

Khúc Hồng Mai theo bản năng khẽ run rẩy. Giọng nói này lạnh quá.

Cô ta vừa quay đầu, liền bị doạ lảo đảo lùi về sau hai bước, không dám tin nhìn trước mặt.

“Hỗ phó tổng?” Hai ngày trước, cô ta đã gặp qua người đàn ông này ở phòng làm việc, chính là phó tổng của công ty xây dựng Minh Đỉnh.

Anh ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn sợ cô ta bị dạy dỗ chưa đủ sao?

“Khúc tiểu thư.” Hộ Sĩ Minh chậm rãi đi về phía Khúc Hồng Mai, nhẹ nhàng thư thái, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

Khúc Hồng Mai mặt mũi trắng bệch, sợ hãi không ngừng lùi về sau: “Hỗ tổng, ngài… Ngài có chuyện gì sao?”

“Khúc tiểu thư, không biết cô có hứng thú làm việc tại công ty xây dựng Minh Đỉnh không?” Khóe miệng Hỗ Sĩ Minh câu lên nụ cười nhàn nhạt, tùy ý hỏi.

“Ngài nói cái gì?” Khúc Hồng Mai sợ ngây người, một lúc sau mới kịp phản ứng lại rồi vội vàng gật đầu, “Tôi đồng ý!”

Cô ta dĩ nhiên sẽ đồng ý! Thực lực của công ty xây dựng Minh Đỉnh cũng ngang ngửa công ty Tiệp Khắc, cô ta cầu còn chẳng được!

“Rất tốt. Ngày mai tới công ty báo danh.” Hộ Sĩ Minh nói xong xoay người ngồi vào bên trong xe.

“Tô Thi Thi, cô hao tổn tâm trí muốn đuổi người đi, thì tôi nhận vậy. Không biết đến lúc đó cô sẽ có vẻ mặt thế nào đây?” Hỗ Sĩ Minh nhắm mắt lại. Nghĩ đến vẻ mặt lúc Tô Thi Thi biết Khúc Hồng Mai trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.

Lần này bọn họ khiến anh ta mất hết mặt mũi, thì kiểu gì anh ta cũng phải trả đũa!

Trong trang viên Đoàn gia, Tô Thi Thi đang ngồi trên chiếc ghế nằm ngoài ban công trên tầng hai uống trà cùng Ôn Ngọc, đột nhiên thấy một chiếc xe Maybach lạ tiến vào biệt thự của bọn họ.

Tô Thi Thi nhíu mày nhìn Bùi Dịch, người đàn ông này vậy mà lại đổi xe nữa

Cô đứng lên, đột nhiên thấy một chiếc xe Bentley chạy phía sau cách đó không xa, không phải là chiếc xe hôm qua bọn họ vừa mới dùng sao?

“Đoàn Ngọc Tường?” Khi Tô Thi Thi thấy người phụ nữ bước ra từ trong xe, sắc mặt chợt trầm xuống.

“Bảo tôi chờ ở nhà, mình thì chạy đi đón cô ta hả?” Sắc mặt Tô Thi Thi đen thui, cực kỳ không vui rồi.

“Thi Thi, cô không sao chứ?” Ôn Ngọc thấy sắc mặt của Tô Thi Thi có gì đó không đúng, lo lắng hỏi.

Tô Thi Thi hoàn hồn, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không sao, chúng ta tiếp tục uống trà nào.”

Cô nói xong, liền lành lạnh liếc mắt về phía người đàn ông đang đi vào trong biệt thự, bỗng nhiên lại đứng lên.

Cô phải đi đóng cửa lại!

Cô còn chưa vào phòng ngủ, thì đã chợt nghe được biệt thự bên cạnh truyền tới tiếng gầm lên giận dữ.

“Tiện nha đầu, mày còn dám quay về!”

“Tường Tường mau tránh đi, cha con muốn đánh chết con đó!”

A ——

Tô Thi Thi dừng bước chân lại, rất vui vẻ.

“Bùi xấu xa, anh quá âm hiểm đi!”

Cô nghĩ sao Bùi Dịch lại đột nhiên lại đi đón người về chứ! Quả là xấu xa!

Nẳm cả 1 ngày cuối cùng cũng tỉnh rồi

Chọn tập
Bình luận
× sticky