Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 399: Đây là kết cục khiêu khích Bùi tiên sinh

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Két – -” xe một cái đột nhiên thay đổi hướng, chạy lên hướng quốc lộ. Chú Lý đem tốc độ xe giảm xuống chậm một chút, một bên lái xe một bên thỉnh thoảng liếc liếc mắt nhìn người ngồi ở vị trí kế bên tài xế Trạm Dẫn Lan.

Cô gái này không thể nghi ngờ là xinh đẹp, cô cùng Tô Thi Thi một dạng đều có một đôi mắt bồ câu, hình như có lưu quang lưu chuyển, làm cho người ta nhìn một cái liền quên không được. Nhưng cô muốn so với Tô Thi Thi càng xinh đẹp, là một đại mỹ nhân tiêu chuẩn.

“Vẫn lại là thích Tô tiểu thư như vậy, xinh đẹp nhẹ nhành hơn.” Chú Lý âm thầm quan sát một hồi liền mất đi hứng thú, chuyên tâm lái xe.

Ngoài ý muốn chính là, ngồi ở trên ghế sau Đoàn Tĩnh Đồng vậy mà cũng thần kỳ an tĩnh.

Lúc này, Đòan Tĩnh Đồng một trái một phải ôm hai con chó, cướp đoạt được tảng thịt bò ăn xong rồi, trong miệng còn dính dầu mỡ bóng loáng. Tiểu tử kia ánh mắt quay tròn xoay xoay, không biết suy nghĩ cái gì.

Trạm Dẫn Lan ngồi ở trên chỗ, bị không khí bên trong xe quá an tĩnh cũng biến thành có chút xấu hổ hẳn lên, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.

Cô trước kia cũng không biết Đoàn Tĩnh Đồng tồn tại, về nước trước đã đặc biệt hỏi thăm qua tình huống của cậu, là người mười phần Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, đúng là không nghĩ tới giờ phút này cậu vậy mà không có làm khó dễ cô.

Đang nghĩ ngợi, Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên động một phát, nhíu mày nhìn về cô gái phía trước.

Cậu một tay lần mò đầu Đại Cẩu Tử một tay níu chặt lông nao của Tiểu Vịnh, bĩu môi chu mỏ, gọi Trạm Dẫn Lan một tiếng: “Dì Trạm.”

“Dì?” Trạm Dẫn Lan sắc mặt cứng đờ, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền khôi phục lại bình thường, quay đầu cười nhìn Đòan Tĩnh Đồng, “Đồng Đồng kêu ta có việc sao?”

“Dì Trạm, dì trước kia cùng anh trai tôi nói qua tình yêu sao?” Đoàn Tĩnh Đồng vẻ mặt không thể tin được nhìn Trạm Dẫn Lan.

Trạm Dẫn Lan gật đầu, rộng rãi cười nói: “Đúng vậy, lúc mười mấy tuổi, chúng ta là bạn học thời trung học.”

“A….” Đoàn Tĩnh Đồng gật gật đầu, có chút hào hứng, tựa đầu đặt trên cổ Tiểu Vịnh, liền không tiếp tục phản ứng với cô nữa rồi.

Trạm Dẫn Lan tươi cười có chút cứng ngắc, xoay đầu trở về, an tĩnh ngồi ở trên chỗ.

Trong lúc này, bên trong xe cực kỳ an tĩnh.

Chú Lý hỏi Trạm Dẫn Lan khách sạn cô đang ở, liền lái xe đến bên ngoài khách sạn dừng lại.

Lúc Trạm Dẫn Lan xuống xe, Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên tựa đầu vươn đến ngoài xe, hướng về phía cô nói: “Dì Trạm, hoan nghênh dì đến nhà chúng tôi làm khách.”

Tiểu tử kia dừng một chút, cố ý cường điệu nói: “Tôi đang ở nhà của anh, gọi là Thi Dịch, dì nếu là tìm không thấy nơi đó, hỏi thăm một phen liền biết.”

Đoàn Tĩnh Đồng nói xong liền tựa đầu rụt trở về, đong đưa lên cửa sổ xe. Cùng thời khắc đó, chú Lý nổ máy xe, Cayenne lấy tốc độ cực nhanh, quay đầu rời khỏi khách sạn.

“Hừ, đến Thi Dịch đi, xem ta anh trai tôi như thế nào ngược chết cô! Cũng dám đến đây cướp đoạt chị dâu với tôi!” Đoàn Tĩnh Đồng ngồi ở trên vị trí, thở phì phì nhớ lại, đâu nào còn có vẻ mặt ngốc nghếch vừa rồi.

Trạm Dẫn Lan đương nhiên không biết Đoàn Tĩnh Đồng trong lòng suy nghĩ cái gì, trong lòng cô bị tên của tòa phủ đệ kia lầm chấn động.

“Thi Dịch… Bùi Dịch, anh thật sự quên em không còn một mảnh sao?” Trạm Dẫn Lan hốc mắt ửng đỏ, trong lòng rất không là tư vị.

Cô nghĩ đến rất nhiều tình huống gặp lại nhau, nhưng mà tuyệt đối thật không ngờ sẽ giống hôm nay như vậy, nhạt nhẽo, xa lạ, xa cách.

Cùng Bùi Dịch gặp lại, anh lại coi cô như một người bạn bình thường, toàn thân đều đã lộ ra một cảm giác xa cách.

Trạm Dẫn Lan hàm răng khẽ cắn, xoay người hướng tới trong khách sạn đi đến. Trong lòng lại bởi vì mới vừa nghe được cái kia tên, thật lâu không thể tiêu tan.

“Dẫn Lan, về sau anh sẽ cho em một cái nhà, gọi là kêu Dẫn Tâm. Dẫn lòng anh đi về phía trước, như vậy liền không cần sợ anh ở bên ngoài bị hồ ly tinh câu đi mất.”

“A – – chỉ sợ anh đều đã quên chính mình từng nói qua mà thôi?” Trạm Dẫn Lan tự giễu cười cười, ban đầu một tia chờ mong kia bị hiện thực đánh trúng dập nát.

Người yêu cũ đã có người yêu mới, đâu nào còn có thể nhớ rõ cô?

“Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta hiện sẽ là như thế nào?” Trạm Dẫn Lan thì thào hỏi han.

Cô, thật sự không cam lòng.

Trong một chiếc xe khác đang hướng về Thi Dịch bên trong xe Lincoln, lại là một loại không khí hoàn toàn khác.

Tô Thi Thi ngồi ở giữa bà nội cùng Bùi Dịch, lúc này đầu như muốn nổ tung rồi, hận không thể lấy cái động chui vào.

Bùi tiên sinh không biết có phải hay không uống nhầm thuốc, vậy mà chậm rãi nói, cùng bà nội hàn huyên suốt từ khi lên xe đến giờ rồi.

Tô Thi Thi cả người căng thẳng, sợ hai người bọn họ đem hỏa thiêu đến trên người cô.

Đúng là Bùi Dịch cùng bà nội nói chuyện đều là một số chuyện bình thường trong sinh hoạt hằng ngày, ngẫu nhiên sẽ dẫn ra hai ba câu về Tô Thi Thi, nghe cực kỳ bình thường.

“Sao mình lại có một loại không dự cảm tốt lắm.” Tô Thi Thi lặng lẽ lườm Bùi Dịch một cái, lại nhìn nhìn bà nội cô. Thấy bà nội vẻ mặt tươi cười, như là cực kỳ vừa lòng đứa cháu rể Bùi Dịch này.

“Bà nội, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh sinh bốn con chó nhỏ, có một con tính tình ôn hòa. Con nghe nói người trước muốn tìm con chó nhỏ tặng cho bà nội Tôn, trở về con giúp người chuẩn bị một phen, bà ấy sẽ rất thích.” Bùi Dịch nói chuyện thời điểm kia lấy lòng ý tứ hàm xúc đặc biệt rõ ràng.

Tô Thi Thi nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Bùi tiên sinh, người này muốn nịnh bợ thiệt quá rõ ràng thôi!

Phương Ngọc Hoa nghe được tâm tình thật tốt, cười nói: “Vậy thì tốt quá, trở về ta liền gọi điện thoại nói cho bà nội Tôn.”

“Tốt cái gì chứ, hai người đem chó con tặng cho người ta, Đồng Đồng sẽ không khóc đến chết à! Mấy con chó đều là nó quản, người nào cũng không để cho đụng chạm.” Tô Thi Thi đau đầu nói.

“Nó dám!” Bùi Dịch trầm giọng nói, lỗ tai lại có chút đỏ lên.

Anh như thế nào quên mất thằng nhóc kia rồi! Hỗn Thế Tiểu Ma Vương nhà anh tính tình nổi lên, liền ngay cả anh cũng phải đau đầu.

“Đúng rồi, bà nội, chúng ta muốn nhiều chó như vậy cũng vô dụng, đưa cho người trong lòng mới là tốt.” Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, đột nhiên đối với Phương Ngọc Hoa nói, “Chuyện này liền giao cho Bùi Dịch làm, anh ấy nhất định sẽ làm được xinh xắn đẹp đẽ.”

Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh liền đen, cô gái này tuyệt đối là cố ý!

Anh vừa rồi đang nghĩ ngợi muốn đi tìm con chó khác đưa qua. Bị Tô Thi Thi nói như vậy, nhất thời để cho anh rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tô Thi Thi quay đầu, hướng về phía anh khiêu khích chớp chớp nhãn tình.

Muốn nịnh nọt bà nội cô sao, coi anh làm sao giải quyết?

Bùi Dịch bị dáng vẻ ngây thơ của Tô Thi Thi làm buồn cười, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trang.

Anh nghĩ nghĩ nói: “Bà nội, chúng con đang có chuyện nghĩ muốn cùng người thương lượng. Con cùng Thi Thi hiện tại đã đăng ký kết hôn, hôn lễ chúng con tính sang năm thời tiết ấm áp một chút sẽ làm. Chuyện sinh con phải có sớm, năm sau nếu sinh con nghe nói sẽ có điềm xấu…”

“Đúng, chuyện này các con nên nắm chặt. Hiện tại nên sớm sinh con, bằng không kéo dài tới năm sau không tốt lắm.” Phương Ngọc Hoa lập tức nói, sắc mặt đặc biệt nghiêm túc.

Tô Thi Thi trực tiếp lờ mờ rồi, âm thầm hung hăng ngắt đùi Bùi Dịch một cái, hướng về phía anh trừng mắt.

Một chiêu này quá độc ác!

Cô cùng Bùi Dịch đương nhiên không mê tín gì gì đó, nhưng mà bà nội cô lại rất tin mấy chuyện này! Bùi Dịch như vậy vừa nói…

Tô Thi Thi có thể đoán được tương lai này trong vòng mấy tháng, bà nội cô khẳng định mỗi ngày thúc giục cô mau có bảo bảo!

“Đê tiện!” Tô Thi Thi ánh mắt quả thực có thể giết người.

Bùi Dịch nhíu mày, hướng cô cười châm chọc.

Đây là kết cục khiêu khích Bùi tiên sinh.

Tô Thi Thi kêu rên không ngừng, trở lại Thi Dịch sau khi dàn xếp chỗ ở cho bà nội thật tốt, trực tiếp chạy đến thư phòng của Bùi Dịch giánh giết.

Lúc cô đi vào, Bùi Dịch đang ở cạnh cửa sổ ngẩn người. Trên tay anh mang theo một điếu thuốc đang cháy, lúc này đã chạy một đoạn thật dài tàn thuốc.

Tô Thi Thi lòng bỗng nhiên trầm trọng lại, bước chân ngập ngừng, không biết muốn đi qua đó hay không.

Anh, là đang nghĩ đến Trạm Dẫn Lan sao.

Tuy Bùi Dịch lúc trước che dấu rất tốt, nhưng Tô Thi Thi hiểu anh như thế, làm sao có thể nhìn không thấu trong lòng anh rốt cục đang nghĩ gì chứ. Chẳng thế thì trên đường trở về, anh sẽ không nói nhiều như vậy.

Anh, trong lòng cũng rất loạn đi.

Liền giống như cô.

Chọn tập
Bình luận
× sticky