“Hí, nhìn cũng thấy đau.” Ôn Ngọc trốn ở phía sau một hòn nam bộ, vẻ mặt đồng tình nhìn Lý Hinh Nhi.
Lúc này người phụ kia bị hai vệ sĩ người cao ngựa lớn túm tóc cùng cánh tay, như là nhổ cây cải củ một dạng ra sức nhổ. Không biết vệ sĩ có phải cố ý hay không, hai người ta tay một chút cũng không nhẹ, kéo tới Lý Hinh Nhi không ngừng phát ra tiếng rít.
“Không biết Tần Phong nhìn đến mình có tức giận hay không?” Ôn Ngọc vụng trộm chăm chú nhìn Tần Phong đứng ở nơi xa cách cô năm sáu thước, vừa kích động lại là sợ hãi. Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Mình vụng trộm chạy đến như vậy, Tần Phong biết khẳng định sẽ tức giận.”
Cô bỗng nhiên có phần muốn lùi bước, nhưng nhìn đến phía sau, lại nhìn Tần Phong, cảm thấy được chính mình không thể sợ như vậy.
Ngay tại nơi cách cô khoảng hai ba mét, Lý Hinh Nhi ôm lấy tóc của chính mình, khóc đến nước mắt ràn rụa, không biết là sợ quá mức hay vẫn lại là đau.
“Hồng tổng, van cầu anh buông tha tôi! Tôi thật sự không phải cố ý lúc này mới nói cho anh biết, là Tần Phong, là Tần Phong uy hiếp tôi không cho nói. Hồng tổng, a…”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị vệ sĩ Tần Phong dùng lực kéo ra phía sau. Cô ta chỉ cảm thấy da đầu đều nhanh kéo, đau đến mồ hôi lạnh thẳng xuống.
Mà đối mặt toàn bộ chuyện này, Hồng Tinh Huy chỉ là mặt mỉm cười nhìn, giống như là một con mãnh thú đang máu lạnh, mà còn là mãnh thú biến thái.
Mà Tần Phong còn lại là mặt không chút thay đổi nhìn Lý Hinh Nhi, không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Hinh Nhi quay đầu cầu cứu thời điểm, rõ ràng đụng vào trong ánh mắt cười như không cười của Hồng Tinh Huy, sợ tới mức mạnh khẽ run rẩy, giật nảy mình thanh tỉnh rồi.
Cô tao sao lại hồ đồ như thế, Hồng Tinh Huy người như vậy làm sao có thể sẽ bỏ qua cho cô ta! Từ lúc hắn đột nhiên tìm tới cô ta lại đột nhiên vứt bỏ cô ta, rồi lại đến cô ta bị hắn vô cớ phong sát là có thể nhìn ra được, người này từ đầu liền là người điên!
“Không… Tần… Tần tổng, tôi biết sai rồi. Van cầu người cứu cứu tôi… Tôi về sau cũng không dám rồi!” Lý Hinh Nhi quay đầu đi cầu xin Tần Phong.
Cô ta không biết cô ta hiện tại đi cầu xin Tần Phong còn kịp hay không, nhưng cô ta biết, cô ta không cầu mà nói cô ta chết chắc rồi!
Tần Phong ít nhất không có giống Hồng Tinh Huy biến thái như vậy, anh ít nhất vẫn lại là có nhân tính!
Cô ta thật sự cực kỳ hối hận, nhưng trên thế giới này từ đầu liền không có chỗ cho hối hận.
Tần Phong nhìn đến đây, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Nếu Lý Hinh Nhi cường ngạnh tới cùng, anh có lẽ còn có thể bội phục cô ta. Nhưng cái đồ đê tiện này…
“Ở trong mắt cô ta, mình liền không chỉ số thông minh như vậy?” Tần Phong cảm thấy được chính mình bị vũ nhục, hướng tới vệ sĩ của mình liếc mắt ra hiệu.
Nháy mắt tiếp theo, người vệ sĩ kia bỗng nhiên dùng lực một kéo. Mặt khác vị vệ sĩ đang lôi kéo tay Lý Hinh Nhi kia một cái không phòng bị, người bị kéo đi qua một mảng lớn.
Lý Hinh Nhi “A” một tiếng thét chói tai, cả người nghiêng ngả lảo đảo hướng tới phía trước lao đi.
“Tôi không muốn chết, cứu tôi… Cứu…” Ánh mắt cô ta tan rả, đau đến mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán ào ào tuông ra.
Ôn Ngọc trốn ở sau ngọn núi giả kia, cách Lý Hinh Nhi chỉ có vài thước, nhìn đến đây cũng có chút sợ hãi, hướng tới phía mặt sau né tránh.
Cô chỉ là theo quán tính đem mọi chuyện nghĩ theo hướng đơn giản nhất, cũng không phải thật sự không rành thế sự. Cô biết hiện tại toàn bộ là chuyện gì xảy ra, cũng biết Lý Hinh Nhi là gieo gió gặt bảo.
Nhưng cho dù biết, trong lòng cô lại vẫn là có chút khổ sở. Thay Lý Hinh Nhi khổ sở, cũng có chút tự trách.
Nếu không phải bọn họ, Lý Hinh Nhi có lẽ từ đầu liền đều không bị cuốn vào trong chuyện này. Cô ta có lẽ còn có thể tiếp tục làm ca sĩ, có lẽ có một ngày sẽ có thể leo lên giường một người có quyền thế nào đấy.
Khi đó, đều đã không có liên quan gì với bọn họ. Cô cùng Tần Phong đều sẽ không có bất luận cái tâm lý trách nhiệm gì. Nhưng hiện giờ…
Ôn Ngọc ước lượng ba lô, cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm.
Ngay khi cô nghĩ muốn lao ra thời điểm, Lý Hinh Nhi bỗng nhiên hướng tới phía cô nhìn qua.
Lý Hinh Nhi sợ ngây người, cho rằng chính mình có phải ảo giác rồi hay không. Cô ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu hiện tại Ôn Ngọc cái người đơn thuần ngu xuẩn kia ở trong này, cô ta cầu xin Tần Phong, có lẽ Tần Phong sẽ cứu chính mình.
Cô ta ra sức nhắm chặt mắt, lại mở ra. Người phụ nữ đang trốn sau ngọn núi giả kia không phải Ôn Ngọc thì còn là ai!
“Ôn… Hu hu hu…” Cô đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bị vệ sĩ của Tần Phong bụm miệng.
Vệ sĩ của Tần Phong mồ hôi lạnh đều đã xuống đến nơi, rất nhanh hướng phía sau nhìn thoáng qua, lại vội vàng dời đi, trong lòng sốt ruột cực kỳ.
“Bà chủ tại sao lại tới nơi này? Xong rồi, bị ông chủ biết, chúng ta chết chắc rồi!” Vệ sĩ ca ca lúc này tâm lý bóng mờ miễn bàn có bao lớn rồi.
Anh ta không kịp thông báo cho Tần Phong, đột nhiên đem Lý Hinh Nhi hướng vệ sĩ Hồng Tinh Huy bên kia đẩy.
“A!” Lý Hinh Nhi một tiếng kêu sợ hãi, trùng điệp đánh lên người vệ sĩ bên kia.
Người vệ sĩ kia vốn là đang muốn cướp đoạt Lý Hinh Nhi, lúc này một cái không chú ý, dưới chân lảo đảo, ngã về phía sau lùi vài bước, không thể không buông lỏng Lý Hinh Nhi ra.
Vệ sĩ Tần Phong thuận thế đem Lý Hinh Nhi hướng bên cạnh đẩy một cái, đem cô ta đoạt trở về. Toàn bộ hành trình không có buông cánh tay đang bịch miệng Lý Hinh Nhi kia.
Tần Phong nhướng mày, theo bản năng nhìn qua.
Liền cái nhìn này, thấy được cái người phụ nữ trốn ở phía sau hòn non bộ kia.
“Đồ ngốc này!” Tần Phong tâm đều nhanh nhảy ra ngoài, lông mi vặn thành dây, vừa là sốt ruột lại là tức giận.
Cô không phải đang ở nhà à? Làm sao có thể xuất hiện tại nơi này!
“Chết tiệt, mình rõ ràng phái nhiều vệ sĩ như vậy trông chừng cô ấy, cô ấy tới cùng là làm sao chạy đến nơi đây! Những người ngu ngốc dưới chân núi kia vậy mà không một ai phát hiện?”
Tần Phong bị chọc giận muốn bùng nổ, dùng ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái, để cho cô không nên lộn xộn.
Anh không dám nhìn quá lâu, sở làm cho Hồng Tinh Huy chú ý.
“Tần Phong, em ở trong này!” Ôn Ngọc thấy Tần Phong xem chính mình, kích động cực kỳ.
Cô đang lo phải như thế nào đi qua a, Tần Phong phát hiện vừa lúc.
Cô lập tức sửng sốt.
“Ánh mắt đó của anh ấy là cái ý gì! Hừ, quả nhiên tức giận rồi.” Ôn Ngọc buồn bực cực kỳ.
Cô rất không dễ dàng chạy đến nơi đây giúp anh, anh vậy mà không cảm kích!
Cô thở phì phì cởi ba lô xuống, mở khóa kéo ra.
“Về nhà sẽ xử lý em sau!” Tần Phong khóe mắt dư quang lườm đến cái cô gái nhỏ kia vậy mà lại vẫn ngồi chồm hổm ở bên kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tần tổng, anh không có bao nhiêu thời gian. Còn không ra quyết định, cô bé kia tiểu liền muốn hủy đi.” Hồng Tinh Huy mới không tâm tình đi thưởng thức thảm trạng của Lý Hinh Nhi, hắn hiện tại muốn chính là Ôn Ngọc!
Tần Phong quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi nói rồi, tôi không đồng ý.”
“Vậy cũng chỉ có thể hy sinh cô bé kia rồi. Chậc chậc, lại vẫn còn trẻ tuổi như thế, thật sự là đáng tiếc rồi.” Hồng Tinh Huy giống như đáng tiếc nói.
“Mặt người dạ thú!” Ôn Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh nhẹn từ trong ba lô lấy ra một cái lon lớn cỡ bằng bàn tay, kéo ra, đứng lên, một bên hướng tới Hồng Tinh Huy ném một bên lớn tiếng hô một tiếng: “Tần Phong!”
Tần Phong ánh mắt rùng mình, thân thể hành động trước khi đại não làm ra phản ứng, hướng tới Ôn Ngọc chạy tới.
Chỉ nghe hí một tiếng, một cái lon bốc khói lên tự nhiên mà lao tới, trong không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, rơi xuống trên đất trước mặt Hồng Tinh Huy.
“Ôn Ngọc?” Hồng Tinh Huy nghe được âm thanh vừa rồi kia, ánh mắt lập tức liền phát sáng lên, từ đầu liền không không đi lo lắng cái lon trước mặt.
Nhưng hắn vừa muốn hướng tới nơi Ôn Ngọc phát ra âm thanh đi qua, bỗng nhiên bụm miệng, kịch liệt ho khan.
“Chết tiệt, đây là cái quỷ! Sao lại thối tha như thế!”
Hôm nay tui chạy xe một vòng thành phố rồi. Kẹt xe muốn bệnh lun. Mệt chết đi đc. Bỗng nhiên muốn lười quá ????????????????????????????
Thôi mn ngủ ngon. Để mai tính ????????????????????????