Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 492: Hiệp nghị

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Đình chỉ hành động? Bùi Dịch đây là điên rồi sao?” Trong văn phòng tổng giám đốc xây dựng Tiệp Khắc, Tần Phong nghe được lời thư ký Vương nói, lông mi đều phải dựng thẳng lên.

“Bùi tổng để cho chú Lý nói cho chúng ta biết, tôi cũng không biết ngài ấy vì cái gì sẽ đột nhiên làm loại quyết định này.” Thư ký Vương nói.

“Tên tiểu tử kia khẳng định không dám tự mình nói với tôi, cho nên mới để cho chú Lý chuyển đạt thay!” Tần Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy Bùi tổng vì cái gì để cho chúng ta đình chỉ hành động?” Thư ký Vương khó hiểu hỏi.

Bọn họ vì ngày này, đã chuẩn bị thật lâu thật lâu. Rất không dễ dàng Hỗ Sĩ Minh mới có hành động, nhưng Bùi Dịch vậy mà muốn đình chỉ. Anh ta thật sự không nghĩ ra.

“Còn có thể vì cái gì? Vì vợ cậu ấy! Cái tên này đúng chuẩn thê nô mà!” Tần Phong tức giận nói.

Tô Thi Thi bây giờ bị vu oan, liền tính không phải cô làm, nhưng mà thanh danh của cô đã phá hủy. Một Thiết Kế Sư trong cuộc đời đã có chỗ bẩn.

Cái chỗ bẩn này, sẽ cùng với cô cả đời. Đây là tối kỵ của Thiết Kế Sư, không có một Thiết Kế Sư sẽ nguyện ý gánh loại tội danh này.

Bùi Dịch đương nhiên không có khả năng nhìn Tô Thi Thi chịu loại ủy khuất này.

“Đúng là chỉ cần chúng ta bắt Hỗ thị, toàn bộ đều sẽ được phơi bày…”

Tần Phong cắt ngang lời thư ký Vương nói: “Như vậy, thanh danh Tô Thi Thi sớm sẽ phá hủy. Bùi Dịch làm sao có thể để cho Tô Thi Thi chịu loại ủy khuất này.”

Đó chính là một người điên!

“Chúng ta làm sao bây giờ?” Thư ký Vương có chút không rõ ràng lắm.

“Cái gì cũng không làm. Đi, pha cho tôi ấm trà đem đến đây.” Tần Phong ngồi ở ghế làm việc của Bùi Dịch, gõ chân bắt chéo, kêu hô.

Thư ký Vương toát mồ hôi lạnh. Anh như thế nào cảm thấy được vị Tần tổng nàyso với tổng giám đốc nhà anh ta lại vẫn điên hơn nha!

“Đợi một chút.” Tần Phong bỗng nhiên khoát tay áo, đứng lên nói, “Tôi còn phải trước đi cục cảnh sát nhìn xem cái tiểu yêu tinh chuyên gây chuyện kia.”

“Tần tổng, nếu để cho Bùi tổng biết người gọi phu nhân như vậy, khẳng định sẽ nổi giận.”

Tần Phong:…

Được rồi, anh quả thật không dám để cho Bùi Dịch biết, càng không thể để cho Ôn tiểu thư nhà anh biết, chẳng thế thì chết chắc rồi.

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc xây dựng Minh Đỉnh.

“Xin đợi đại giá.” Hỗ Sĩ Minh nhìn Bùi Dịch, cười như không cười nói.

“Làm phiền.” Bùi Dịch biểu hiện hết sức khách khí, tự nhiên hướng bên trong, ở trên ghế sofa ngồi xuống.

Thư ký bưng trà tiến vào, lặng lẽ đánh giá một phen Bùi Dịch, lại lặng yên không một tiếng động thối lui ra ngoài.

Hỗ Sĩ Minh ngồi vào trên sofa đối diện Bùi Dịch, bưng lên ấm tử sa, thay anh rót một chén trà.

“Vừa đến chè trà Long Tĩnh, nếm thử xem.”

Bùi Dịch cầm cốc trà lên, nhẹ nhàng khẽ ngửi, nhấp một ngụm, mày dần dần giãn ra: “Trà ngon.”

“Thi Thi pha trà cũng rất ngon, đáng tiếc hôm nay cô ấy không thể tới.” Hỗ Sĩ Minh giống như vô ý nói.

Quả nhiên, Bùi Dịch mặt bá liền trầm tiếp xuống.

Anh vốn là khinh thường Hỗ Sĩ Minh trước mặt giả vờ giả vịt, rõ ràng hận không thể bóp chết anh, lại muốn giả vờ làm như cái chuyện gì đều không có, thật là bực tức.

“Khó có được nhìn đến Bùi tổng cùng đường, thật sự là một điều thú vị trong cuộc đời.” Hỗ Sĩ Minh uống ngụm trà, thích ý nói.

“Nói điều kiện đi.” Bùi Dịch đặt Cốc trà xuống, lạnh giọng nói.

“Tô Thi Thi cùng của cải của anh, chọn một cái.” Hỗ Sĩ Minh trên mặt tươi cười thu vào, mặt không chút thay đổi nói.

“Hừ, Hỗ tổng khẩu vị thực không nhỏ.” Bùi Dịch cười lạnh, “Anh cho là dùng chuyện này có thể nuốt hết của cải của tôi, không sợ no chết?”

“Tôi biết anh còn có con bài chưa lật. Xây dựng Tiệp Khắc cùng với những cái khách sạn ở Bắc Kinh này, chẳng qua là anh bày ra một chút mà thôi. Nhưng thì đã sao, ăn hay không được, là chuyện của tôi.” Hỗ Sĩ Minh không sao cả nói.

Bùi Dịch yên lặng ngó hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi hai cái đều lấy. Anh bây giờ còn không làm gì được tôi, chọn điều kiện đối với anh có lợi đi.”

Hai người bọn họ đều đã lòng dạ biết rõ. Muốn đánh hạ đối phương, chỉ có thể dựa vào từng bước tấn công. Thận trọng, một bước đều không sai được.

Trước đây mỗi lần so chiêu, nhìn như mỗi một lần đều là Hỗ Sĩ Minh thua. Nhưng trên thực tế, chẳng qua là hắn thăm dò mà thôi.

Vì, không phải là một lần vồ đến như vậy.

“Bùi Dịch, tôi cực kỳ muốn biết, anh tới cùng có bao nhiêu yêu Tô Thi Thi.” Hỗ Sĩ Minh nói xong, từ dưới bàn trà lấy ra một cái máy ghi âm, phóng tới trên mặt bàn trà.

“Anh biết rõ tôi muốn anh làm như thế nào.” Hỗ Sĩ Minh khiêu khích nhìn thoáng qua Bùi Dịch.

Bùi Dịch đôi mắt thâm trầm, quả đấm xiết chặt.

Từ khi quyết định đến chỗ hẹn một khắc kia, anh liền biết, chuyện này tránh không được. Quả nhiên như thế.

“Hỗ Sĩ Minh, bây giờ, anh thắng rồi.” Bùi Dịch cầm lấy máy ghi âm, đè xuống kiện ghi âm.

Hỗ Sĩ Minh muốn vài thứ, anh hiện tại, vô pháp cự tuyệt.

Không có ai biết, Hỗ Sĩ Minh để cho Bùi Dịch hứa cái gì. Cũng không có người biết, hai người cuối cùng đã nói với nhau cái gì.

Bùi Dịch chỉ ở trong văn phòng Hỗ Sĩ Minh nán lại 10 phút liền rời đi. Hỗ Sĩ Minh tự mình đưa tới cửa, hai người khách kh, giống như là bạn bè thân quen một dạng.

Bùi Dịch sau khi rời khỏi, cũng không có lập tức đi cục cảnh sát, mà là trở về Đoàn gia một chuyến.

Lúc trước, khi đang trên đường đi gặp Hỗ Sĩ Minh, Nhậm Tiếu Vi cũng đã gọi cho anh n cú điện thoại.

Để cho Bùi Dịch ngoài ý muốn chính là, mẹ anh vậy mà chờ ở chỗ gác cổng, cũng không có ở chủ trạch.

“Tiểu Dịch, như thế nào bây giờ mới đến đây?” Nhậm Tiếu Vi vừa thấy xe Bùi Dịch đến, liền đi tới.

Bà nhìn nhìn bên cạnh, mở cửa xe đi vào ngồi, đối với chú Lý nói: “Ông trước tiên đi xuống, tôi cùng Tiểu Dịch nói mấy câu.”

Chú Lý nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, đạt được cho phép mới xuống xe.

“Làm sao vậy?” Bùi Dịch quay đầu nhìn mẹ của mình, trong mắt hiện lên quét xuống kinh ngạc.

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt thật không tốt, ánh mắt che kín tơ máu, đáy mắt cũng có nồng đậm vành mắt đen, hiển nhiên là tối hôm qua ngủ không ngon.

“Con có phải đi tìm Hỗ Sĩ Minh rồi hay không?” Nhậm Tiếu Vi trầm giọng hỏi.

Bùi Dịch không có giấu diếm: “Mới từ hắn nơi đó đến đây.”

“Con đứa nhỏ này!” Nhậm Tiếu Vi thực vội, cũng rất tức giận, “Mẹ không phải nói qua cho con, không cần cùng Hỗ gia đối nghịch, con vì cái gì không nghe?”

Bùi Dịch nhíu mày: “Mẹ nên là biết vì cái gì cùng Hỗ gia đối nghịch. Năm đó cha chết, Hỗ gia cũng có phần!”

“Cha con chết cũng đều đã chết, convì cái gì phải muốn biến thành tất cả mọi người không an tĩnh?” Nhậm Tiếu Vi vừa nghe con trai nhắc đến chuyện chồng mình qua đời, cảm xúc lập tức kích động lên.

“Con liền chỉ mong sao mọi người sống không yên phải hay không? Mẹ năm đó vì con gả cho Đoàn Kế Hùng, bị ít nhiều ủy khuất? Con vì cái gì liền không vì mẹ cùng Đồng Đồng suy xét một phen, không cần luôn để cho chúng ta khó xử?”

“Khó xử?” Bùi Dịch tính tình cũng có chút không nhịn nổi nữa, mặt trầm xuống nói, “Cũng bởi vì người cùng Hỗ Khải Văn là quen biết cũ, con liền phải kiên dè Hỗ gia?”

“Con… Con biết rồi hả?” Nhậm Tiếu Vi tim đập điên cuồng, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện này hẳn là giấu diếm không xong con mình rồi.

Bà đơn giản thừa nhận: “Không sai, mẹ cùng Hỗ Khải Văn rất nhiều năm trước liền quen biết. Nhưng đây là hai chuyện khác nhau. Mẹ không cho con cùng Hỗ gia đối nghịch, cũng là vì tốt cho con. Bây giờ, chuyện của Tô Thi Thi mẹ không phát biểu ý kiến, mẹ biết con nhất định sẽ cứu cô ta. Mẹ không ngăn cản con, nhưng mà con tuyệt đối không thể cùng Hỗ gia xảy ra xung đột.”

“Mẹ, hiện tại là Hỗ gia không buông tha con.” Bùi Dịch mệt mỏi nói.

Anh thật sự không nghĩ ra, mẹ của anh suy nghĩ cái gì.

Nào biết, Nhậm Tiếu Vi vừa nghe, đột nhiên hưng phấn mà nói: “Hẳn không. Con chỉ cần làm theo lời mẹ bảo, Hỗ gia tuyệt đối không sẽ khó dễ con.”

Bùi Dịch trong lòng căng thẳng, cảm thấy được mẹ anh gần đây biểu hiện rất kỳ quái: “Người có phải có chuyện gì gạt con hay không?”

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cứng đờ: “Mẹ có thể có chuyện gì gạt con? Mẹ chỉ là không muốn thấy con gặp chuyện không may mà thôi.”

Bùi Dịch nhìn mẹ anh trán đầy mồ hôi, tâm càng ngày càng trầm.

Xem ra, có một số việc, anh nên là hảo hảo điều tra rồi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky