Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 547: Không cam lòng

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Bùi Dịch, anh nghe em giải… Giải thích!” Trạm Dẫn Lan sợ ngây người, lắp ba lắp bắp nghĩ muốn muốn nói cho anh, cô ta cũng không phải tới nhục nhã anh.

Bùi Dịch trấn an hướng Tô Thi Thi gật gật đầu, ánh mắt bình dời, rơi vào trên người Trạm Dẫn Lan, thật sự nói: “Dẫn Lan, cám ơn cô.”

“Nhưng mà, đừng đến tiêu hao hảo cảm của tôi từng đối với cô. Cho đôi bên chừa chút hồi ức đi.”

Âm thanh trầm trầm, đến sau cùng đã không mang theo một tia cảm tình.

Đoạn tình cảm thời niên thiếu kia, nên là được trân quý thật sự đối đãi. Đáng tiếc, hiện giờ chung quy là vật còn người mất.

Trạm Dẫn Lan mặt liền trắng, ngơ ngác nhìn Bùi Dịch, nước mắt liền chảy xuống.

Tô Thi Thi nhìn đến đây, trong lòng cũng rất không là tư vị. Bọn họ mỗi người đều có quá khứ, bọn họ chưa từng tham dự vào. Nhưng hiện giờ nhìn dáng vẻ của Bùi Dịch, cô biết anh rất khổ sở.

“Bùi Dịch, rõ ràng là anh thay đổi. Em vẫn là như trước, anh yêu người khác, là anh thay đổi!” Trạm Dẫn Lan che miệng, khóc không ra tiếng.

“Trạm Dẫn Lan, Thi Thi nói rất đúng, tôi không hề nợ cô cái gì.” Bùi Dịch lạnh lừng nói.

Từ lúc anh nghe được Trạm Dẫn Lan vừa rồi nói những lời kia khi đó, anh liền biết chính mình không thể tiếp tục mềm lòng rồi. Chẳng thế thì, tất cả mọi người sẽ tổn thương.

Trạm Dẫn Lan khóc lắc đầu: “Đúng, khi đó em tuy là bị bức đi, nhưng quả thật là bản thân em chủ động rời khỏi anh. Em thiếu chút nữa bị làm nhục, xảy ra tai nạn xe cộ thiếu chút nữa đã chết, em đã chịu báo ứng rồi, các người còn muốn em như thế nào?”

“Chẳng lẽ em xuất thân không tốt liền xứng đáng bị mẹ anh ghét bỏ sao? Em nghĩ muốn để cho chính mình trở nên thật tài giỏi mới dám đến gặp anh thế cho nên bên cạnh anh có người phụ nữ này, chẳng lẽ là em sai sao? Bùi Dịch, anh đã nói muốn vĩnh viễn đối tốt với em, là anh thay đổi!”

Trạm Dẫn Lan vừa nói một bên khóc, nghĩ muốn tiến lên cách Bùi Dịch gần một chút, nhưng vừa mới giật giật chân, Bùi Dịch liền xoay người hướng tới Tô Thi Thi đi qua rồi.

Sự chờ mong trong mắt cô ta triệt để bị tắt, vô lực buông xuống.

“Anh đưa em ra ngoài phơi nắng.” Bùi Dịch nắm lấy tay Tô Thi Thi, ôn nhu nói.

Ánh mắt anh rất sạch sẽ, cực kỳ thuần túy, lộ ra lo lắng.

Tô Thi Thi im lặng lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, triệt để tiêu tan rồi.

“Bùi Dịch!” Trạm Dẫn Lan thét chói tai, không thể tin.

Nhưng Bùi Dịch coi cô ta như là trong suốt một dạng, nắm tay Tô Thi Thi, rời khỏi văn phòng.

“Bùi Dịch…” Trạm Dẫn Lan nước mắt khóc thành dòng, bổ nhào rơi thẳng xuống, “Anh không thể đối với em như vậy! Em làm nhiều chuyện như vậy đều đã là vì anh, anh làm sao có thể đối với em như vậy!”

Vì giúp anh, cô ta đi cầu xin mẹ nuôi để cho cô ta tới thu mua Sunshine, như vậy cô ta là có thể cho anh một số tiền lớn. Đợi cho tình cảnh của bọn họ dịu đi sẽ đem Sunshine đưa lại cho bọn họ.

“Ha ha, là tôi tự mình đa tình!” Trạm Dẫn Lan vừa khóc vừa cười, đau đến không thể hô hấp.

Cô ta sẽ mãi không hiểu được, có người bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Trong mấy năm nay, cô ta đã là “người chết”, mà anh cũng đã đem trách nhiệm cấp cho người khác.

Cô ta lại càng sẽ mãi không hiểu được, nếu là Tô Thi Thi, cô vĩnh viễn sẽ không hoài nghi năng lực của anh, cô sẽ bên anh cùng nhau điên, vì anh trả giá toàn bộ.

Chuỗi khách sạn, nhà ăn, thậm chí là Hợp Hán Kiến Nghiệp, đều là Bùi Dịch để lại cho Tô Thi Thi. Cô nói bỏ liền bỏ, không chút do dự.

Nhưng Sunshine là giới hạn cuối cùng của bọn họ. Tô Thi Thi đã sớm cho để lại cho Bùi Dịch đường lui, chỉ là người ngòai vĩnh viễn không rõ mà thôi.

Bùi Dịch biết, cho nên anh hẳn không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp Tô Thi Thi. Cho dù, anh đã từng cho rằng chính mình nợ Trạm Dẫn Lan.

Một trận gió thổi tới, cửa nhẹ nhàng đóng lại, phát xuất ra một tiếng cạch trầm đục.

Trạm Dẫn Lan rốt cuộc khống chế không nổi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối vùi đầu ở giữa đùi, lớn tiếng khóc lên.

“Em thật sự không cam lòng!” Trạm Dẫn Lan gắt gao nắm chặt phần chân, khóc không thành tiếng.

Từ lúc 15 tuổi gặp được Bùi Dịch, trong mắt cô ta đời này cũng chỉ còn lại có Bùi Dịch. Cô ta không tin chính mình vất vả cố gắng lâu như vậy, đến sau cùng là công dã tràng!

“Dace nói rất đúng, mình còn chưa đủ cường thế!” Trạm Dẫn Lan hung hăng xoa xoa nước mắt, trong mắt hiện lên quét xuống cứng cỏi.

Cô ta chính là suy nghĩ vì Bùi Dịch quá nhiều, cho nên nhiều cơ hội như vậy đặt tại trước mặt lại không công bỏ qua.

“Hỗ Sĩ Minh, anh nói đúng.” Trạm Dẫn Lan nhớ tới ban đầu lúc Bùi Dịch vừa bị bắt tiến vào ngục giam cô đi tìm Hỗ Sĩ Minh lời hắn nói khi đó.

“Trong cuộc đời này của anh, lúc anh ở đáy vực sâu cũng chỉ có em có thể cùng anh đi qua!” Trạm Dẫn Lan chống cái bàn đứng lên, trong lòng đã có quyết định.

Năm đó, cô ta gặp được Bùi Dịch lúc còn niên thiếu, bên cạnh anh cùng anh vượt qua những ngày đen tối nhất trong cuộc sống. Hiện giờ, cô vẫn như cũ có thể!

Gian ngoài, chỗ khu nghỉ ngơi kê một cái sofa bằng vải bố, Tô Thi Thi ru rú tại trong lòng Bùi Dịch, đón ánh nắng ấm áp, vừa nói chuyện một bên ngây ngô cười.

“Anh nói xem, em phân tích đúng không?” Tô Thi Thi quay đầu, trông mong nhìn Bùi Dịch, một vẻ mặt mong ngóng anh khẩn trương khen ngợi biểu hiện của em đi.

Bùi Dịch sắc mặt có phần đen, gõ nhẹ lên cái trán của cô, tức giận nói: “Em cực kỳ thực hiểu biết cô ấy ha.”

“Hừ, đâu nào có thể hiểu biết bằng anh chứ. Có vẻ, anh đã từng đối với cô ta có hảo cảm như thế, lại còn có lưu nhiều hồi ức như vậy.” Tô Thi Thi chua loét nói.

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, ngầm bực không thôi.

Liền biết vừa rồi nói những lời này sẽ trêu chọc đến lông mao của cái người phụ nữ keo kiệt này. Đều nói phụ nữ có thai  lòng cũng nhỏ hơn, thật đúng là không sai mà!

“Đó là lừa cô ấy thôi, anh kỳ thật đã sớm quên, hiện tại trong đầu toàn bộ đều là em.” Bùi Dịch nghiêm trang tung ra đường mật.

“Hừ!” Tô Thi Thi hừ hừ hai tiếng, biết rõ anh nói chính là lời ngon tiếng ngọt dụ cô, nhưng khóe miệng vẫn lại là nhịn không được cong lên.

Cô vẫn lại là chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh nói xem em vừa rồi phân tích có đúng hay không? Em cảm thấy được cô ta còn có thể tiếp tục tới đối tốt với anh!”

Bùi Dịch đau đầu không thôi: “Em vừa rồi đã nói với cô ấy cực kỳ rõ ràng, anh nhận không nỗi lòng tốt của cô ấy.”

“Em có nói được như thế có dễ hiểu chưa? Nhưng nghe cô ta sau cùng kêu được tuyệt vọng như thế, không giống như là nghe không hiểu?” Tô Thi Thi lúng ta lúng túng nói.

Bùi Dịch đau đầu cực kỳ: “Đừng nhắc đến cô ấy nữa, sẽ ảnh hưởng đến giáo dục con cái.”

Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt, mà lại không phản bác được.

“Bất quá, cô ta đối với anh vẫn lại là không tệ.” Một lúc sau, Tô Thi Thi nhịn không được nói.

Bùi Dịch khóe mắt giật giật, bà xã đại nhân một khi đã nói ra mấy lời này, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nhưng Tô Thi Thi lại nói được nghiêm trang.

Cô có vẻ đăm chiêu nói: “Nhưng em vẫn là không thích cô ta. Cô ta cảm thấy được cô ta đối tốt với anh, anh phải hồi báo cô ta, em rất khinh thường người như thế. Huống chi, lúc ấy cô ta đúng là liên hợp Hỗ Sĩ Minh cùng chỉnh chúng ta. Em thực sự cảm tạ cô ta năm đó vứt bỏ anh!”

Bùi Dịch mặt đen.

Cái gì kêu vứt bỏ!

Bây giờ, thật đúng là để cho Tô Thi Thi đoán đúng rồi.

Trạm Dẫn Lan cũng không có buông tha, vài ngày sau mỗi ngày đều đã tới Sunshine hướng cô nói ra “Đề nghị”, để cho Tô Thi Thi không khỏi phiền nhiễu.

Cô ta tới thời gian đều là thừa dịp Bùi Dịch không có ở đây, Tô Thi Thi chỉ cần cô ta không cùng Bùi Dịch gặp mặt, coi cô ta như là trong suốt.

Bên ngoài, lã bắt đầu truyền ra tin tức về chuyện Sunshine cũng bị thu mua, trong lúc này càng thêm không người nào nguyện ý tìm đến Sunshine hợp tác.

Nhóm người công nhân một người lại một người ra đi, Tô Thi Thi cũng có chút phiền não rồi.

Rốt cục, lúc Trạm Dẫn Lan lại một lần tới cửa đe dọa dụ dỗ, Tô Thi Thi còn chưa nói cái gì, Bùi Dịch nhịn không được rồi.

“Trạm tiểu thư đi lên, nói tôi không có ở đây!” Tô Thi Thi kéo cánh tay Bùi Dịch, nói với thư ký xong liền đi.

Cô mới vừa mới nhìn đến Trạm Dẫn Lan đã tiến vào Cao ốc, phỏng chừng đã ở trong thang máy rồi. Bọn họ vào một cái cái thang máy khác.

Cô không thấy được, Bùi Dịch thừa dịp cô lúc không chú ý, gửi cho thư ký một cái tin nhắn.

“Trạm tiểu thư đi lên, liền nói cho cô ta chỗ chúng tôi đến.”

Thư ký liều chết gửi lại một cái tin nhắn: “Bùi tổng, xin hỏi các người đi nơi nào?”

Bùi Dịch mặt trầm xuống, gửi qua hai chữ: “Bệnh viện thành phố.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky