Edit: HuongCyndi
“Chấn Ba, ông bình tĩnh lại một chút! Chuyện này thật không liên quan tới Tường Tường, chỉ là hiểu lầm mà thôi!” Phương Thanh Hoa cản Đoàn Chấn Ba lại, gấp đến độ toát cả mồ hôi lạnh.
“Đồ đàn bà vô dụng này, cút ngay cho tôi! Hôm nay, tôi muốn đánh chết tiện nha đầu này, để cho nó hiểu chuyện tốt mình đã gây ra!” Đoàn Chấn Ba nói xong liền cầm cái roi trong tay hung hăng quất xuống đất một cái.
“Vút” một tiếng, Phương Thanh Hoa bị doạ sợ liền vội vàng tránh sang bên cạnh.
Trên người bà ta vẫn còn mấy vết roi bị đánh chưa biến mất từ mấy ngày trước, thật sợ.
“Mẹ!” Đoàn Ngọc Tường còn đang trong vui sướng vì được Bùi Dịch “sủng ái” liền phục hồi lại tinh thần, vừa xuống xe đã thấy tình cảnh này, thì sợ hết hồn.
“Cha, người hãy nghe con giải thích, chuyện kia là…” Đoàn Ngọc Tường muốn nói là do Tô Thi Thi và Bùi Dịch làm, nhưng cô vừa liếc mắt đã thấy bóng lưng cao ngất của Bùi Dịch, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong, vội vàng nói:
“Là một nhân viên trong công ty con làm, thật sự không liên quan đến con, là con gánh trách nhiệm thay cô ta.”
“Mày còn dám cãi!” Đoàn Chấn Ba vọt tới trước mặt Đoàn Ngọc Tường, cầm roi lên hung hăng quất lên lưng cô ta.
“Á!” Đoàn Ngọc Tường thét lên một tiếng chói tai, trên người lập tức xuất hiện một vệt roi vụt đỏ rực, đau đến nỗi cả người cô ta đều run rẩy.
Thì ra dùng roi đánh đau đến thế!
“Cha, con biết lỗi rồi!” Đoàn Ngọc Tường không hề nghĩ ngợi, phịch một tiếng liền quỳ xuống đất, biết điều mà nhận sai.
Cô ta có muốn giải thích với cha mình, nhưng lúc này ông ta còn đang bực bội, bất luận cô ta có giải thích thế nào thì cũng đều không có tác dụng.
Trước kia cô ta đã thấy Tô Thi Thi bị roi đánh nhiều rồi, nên biết phải ứng phó ra sao.
Quả nhiên, cô ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ xong, Đoàn Chấn Ba rõ ràng còn đang tức giận đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn đánh cô ta thêm hai roi rồi mới dừng lại.
Đoàn Ngọc Tường còn chưa kịp thở phào một hơi, thì có một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ.
Xe cửa vừa mở ra, khi cô ta nhìn thấy người từ bên trong bước xuống, cả người như chìm xuống vực sâu.
“Ông nội…” Sắc mặt Đoàn Ngọc Tường trắng bệch kêu lên.
“Tao không có đứa cháu gái làm mất mặt Đoàn gia như mày!” Đoạn Kế Hùng chống gậy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường, “Đoàn gia đã đoạn tuyệt quan hệ với mày rồi, ai cho phép mày về hả?”
Ông ta nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn đứa con trai của mình: “Không phải đã nói với mày không cho phép nó bước vào cửa Đoàn gia nữa sao, chuyện này mày xử lí sao đây?”
“Con…” Đoàn Chấn Ba tức giận. Cũng không phải do ông ta để cho tiện nha đầu này trở về.
Phương Thanh Hoa ở bên cạnh, vội vàng nói: “Là Bùi Dịch đưa Tường Tường trở về!”“Bùi Dịch?” Sắc mặt Đoạn Kế Hùng chợt trầm xuống. Không biết Bùi Dịch lại muốn làm cái gì nữa! Còn ngại chuyện lần này ồn ào chưa đủ lớn sao?
Mặc dù ông ta ở trong nhà tĩnh dưỡng, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết những chuyện xảy ra bên ngoài.
Chuyện lần này Bùi Dịch và Tô Thi Thi không tránh khỏi có liên quan, nguyên nhân trong đó không cần nhiều lời ông ta cũng đoán được mấy phần. Chỉ là ông ta hận Đoàn Ngọc Tường này quá ngu xuẩn lại dễ dàng bị bọn nó hạ gục như vậy!
“Tường Tường, mày đừng trách ông nội đây nhẫn tâm. Chính mày gây ra họa thì hãy tự mình gánh vác. Mày khiến cho Hỗ gia mất mặt, bây giờ Hỗ lão gia cũng đã hỏi đến chuyện này, Đoàn gia sẽ không chứa mày được rồi.” Đoạn Kế Hùng lạnh giọng nói.
“Ông nội, con… Con bảo đảm sau này sẽ không không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Cầu xin ông tha thứ cho con lần này.” Đoàn Ngọc Tường không dám tiếp tục thanh minh nữa, quỳ xuống đất một mực cầu xin tha thứ.
“Chấn Ba, năng lực của Tường Tường ông cũng biết rõ. Nói sao thì con bé cũng là con gái ruột của ông mà!” Phương Thanh Hoa cũng quỳ xuống đất đi cầu xin Đoàn Chấn Ba, nháy mắt về phía ông ta.
Trong lòng Đoàn Chấn Ba thoáng lạnh lẽo, chau mày, sự tức giận trong lòng lại bùng lên, nhưng lại không thể làm gì được.
Vợ ông ta ngược lại nhắc nhở ông ta rằng, bây giờ người ông có thể tin được vốn cũng không nhiều, nếu như cũng đẩy đứa con gái ruột của mình ra ngoài nốt…
“Chấn Ba, mày còn do dự cái gì nữa?” Đoạn Kế Hùng thấy con trai không bày tỏ thái độ gì, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Xem ra tao phải cân nhắc mày có phù hợp gánh vác Đoàn thị không lần nữa. Tao sẽ để Diêu phó tổng trợ giúp mày, tránh để mày khiến toàn bộ Đoàn thị lỗ sạch. Nếu không tao cũng chẳng có mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông!”
“Cha!” Sắc mặt Đoàn Chấn Ba tái nhợt, đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người.
Thì ra đây mới là mục đích thực sự của con cáo già này. Muốn đoạn tuyệt quan hệ với con gái ông ta chỉ là cái cớ mà thôi, lão già này chính là muốn tước đi quyền lực của ông ta, đuổi ông ta khỏi Đoàn thị.
Sự tức giận trong lòng Đoàn Chấn Ba lại tăng lên, dứt khoát đánh liều nói: “Dù sao thì Tường Tường cũng là con gái ruột của con, bây giờ Ngọc Lộ đã đi rồi, con không thể cũng đuổi nó ra ngoài nốt được. Cha, trước hết người không cần lo lắng chuyện này, con sẽ xử lý tốt.”
“Mày… Được rồi, một đám đủ lông đủ cánh rồi, muốn làm gì cũng được! Được rồi, tao mặc kệ, xem mày xử lí ra sao!” Đoàn Kế Hùng thở phì phò trợn mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người ngồi vào trong xe.
Tài xế rất nhanh đã lái xe về nhà chính.
Mục đích của ông ta tới đây chẳng qua là muốn tìm lý do để tước đi quyền lực từ đứa con trai bất tài của mình, bây giờ mục đích của ông ta đã đạt được. Bây giờ có đuổi Đoàn Ngọc Tường khỏi Đoàn gia hay không, ông ta cũng không quá quan tâm.
“Nha đầu vô liêm sỉ!” Chờ lão già kia vừa đi, Đoàn Chấn Ba nhặt cái roi trên mặt đất lên hung hăng đánh lên người Đoàn Ngọc Tường, “Đều tại mày, hại lão tử bây giờ bị động như vậy, tao đánh chết mày!”
Đoàn Ngọc Tường vừa kêu vừa khóc, ôm lấy thân thể co lại trên đất, trong lòng vô cùng hối hận.
Cô ta không nên trở về!
Tại sao cô ta phải trở về cái nhà vô tình này chứ? Ở bên ngoài còn tốt hơn so với ở đây!
“Bùi Dịch, anh là cố ý!” Lúc này Đoàn Ngọc Tường mới nghĩ ra, Bùi Dịch đi đón cô ta trở về căn bản không phải vì giúp cô ta, mà là muốn khiến bọn họ nổi lên xung đột, muốn cho cô ta chịu khổ mà thôi!
“Tôi hận anh!” Đoàn Ngọc Tường cắn răng, trong lòng điên cuồng gào thét.
Vụ náo nhiệt dần dần vãn đi, trên ban công của biệt thự thứ hai, Tô Thi Thi tựa đầu sang một bên, trong lòng tràn ngập bi ai.
Đây chính là Đoàn gia, vì lợi ích có thể hy sinh tất cả.
Xem ra người ông nội này của cô quyết tâm phải để lại Đoàn thị cho đứa con trai nhỏ mới mười tuổi của mình.
“Để cô phải chê cười rồi.” Tô Thi Thi quay đầu nhìn Ôn Ngọc vừa bị dọa sợ đến ngây người.
“Tôi… Không… Cái gì cơ.” Ôn Ngọc rụt cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị doạ sợ có chút tái nhợt, sợ hãi nhìn Tô Thi Thi, “Người nhà cô thật là đáng sợ.”
Tô Thi Thi bừng tỉnh cười một tiếng: “Đúng nha, so với mãnh thú còn đáng sợ hơn.”
“Thi Thi à, thật xin lỗi.” Ôn Ngọc cảm thấy hình như mình đã nói sai.
Tô Thi Thi cười cười nhéo một cái vào má cô ấy: “Sao cô lại đáng yêu thế chứ? Cũng không phải là cô làm sai chuyện gì, thì sao mỗi lần đều nói xin lỗi chứ.”
“A, đau!” Mặt Ôn Ngọc hơi đỏ bừng lên, không giận mà còn cười vui vẻ.
Tô Thi Thi cười thật lớn, không nhịn được còn muốn chọc cô ấy cười một chút.
“Tô Thi Thi.” Từ cửa đột nhiên truyền tới một giọng nam lạnh đến thấu xương.
Bùi Dịch đứng cách đó không xa nhìn tay Tô Thi Thi đang sờ lên mặt Ôn Ngọc, ánh mắt âm trầm.
Tô Thi Thi hừ một tiếng, đen mặt tựa đầu sang một bên.
Đừng tưởng rằng vừa rồi anh cho cô xem một vở kịch cô thì chuyện gì cô cũng xem như không có. Không phải anh tự mình đi đón Đoàn Ngọc Tường sao?
Hừ! Tô Thi Thi thừa nhận mình nhỏ mọn, dù sao cô chính là không vui đó.
Bùi Dịch híp đôi mắt nguy hiểm lại, ánh mắt nhàn nhạt quét người Ôn Ngọc đang đứng cạnh Tô Thi Thi.
Khó trách vừa rồi Tô Thi Thi đột nhiên gọi điện thoại tới nói anh hẹn Tần Phong đến, thì ra là nhà đang có khách.
Anh thoáng nhìn qua đồng hồ đeo tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, thời gian vừa lúc.
Quả nhiên, không quá một phút sau, trong sân đã truyền tới tiếng động cơ chạy của chiếc xe thể thao quen thuộc.
“Tần Phong tới rồi?” Mắt Tô Thi Thi sáng lên, vội vàng đi ra ngoài ban công nhìn.
Bùi Dịch nhân cơ hội đó liền tiến lên trước một bước bắt lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực.
Cả nhà cuối tuần vui vẻ