Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 484: Đây là lễ phục sao?

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Tô Thi Thi tâm tình có chút trầm trọng.

Nhìn bộ lễ phục trước mắt đính đầy trân châu, đầu óc có chút mê mang

“Bùi Dịch, anh có thể giải thích cho em một phen xem đây là gì không?” Tô Thi Thi chỉ chỉ lễ phục trên giường, khóe miệng rụt rụt, tức giận đến thiếu chút nữa châm chọc.

“Tác phẩm của bậc thầy? Anh để cho nhà thiết kế bậc thầy thiết kế bộ trang phục như vậy, vị bậc thầy kia không có ý kiến gì sao? Anh đây là bảo người ta tự đập bể bảng hiệu của chính mình đó!”

Tô Thi Thi tức giận đến thiếu chút nữa đều đã đánh người rồi.

Cô lúc trước đề nghị muốn xem trước lễ phục nhìn đến bộ dạng Bùi Dịch che che dấu dấu liền biết chuyện không tốt mà, quả nhiên, ngay lúc cô nhìn đến lễ phục, thiếu chút nữa tức chết.

Cái cày từ đầu liền không được coi là lễ phục, đây là trang phụ cho phụ Trung Đông bao kín từ đầu đến chân!

Có ai nhìn thấy qua ai mặc lễ phục dạ hội có mang khăn trùm đầu?

“Đây là thiết kế mới nhất…” Bùi tiên sinh lúc này miệng đột nhiên biến ngu dốt một dạng, thật cẩn thận giải thích.

Sau đó – –

Bùi phu nhân tức điên rồi.

Cầm lấy lễ phục, chạy đến bên ngoài, kêu hô Tiểu Ưu cùng thím Vương, ba người phụ nữ tụ cùng một chỗ, bận rộn hơn nửa đêm.

Bùi Dịch vẫn không có đi ngủ, nhưng cũng không dám đi gọi Tô Thi Thi, đợi cho đến 1 giờ, mới nghe được tiếng bước chân.

Bùi Dịch lập tức từ trên giường ngồi dậy, sợ dọa đến Tô Thi Thi, đặc biệt mở một cái đèn ở đầu giường.

Tô Thi Thi ôm lễ phục đã sửa chữa xong, vừa đi vừa ngáp, nhất thời không phát hiện Bùi Dịch ngồi ở đầu giường.

Bùi Dịch không dám gọi cô, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.

Đột nhiên, Tô Thi Thi ngẩng đầu, sợ tới mức hét rầm lêm.

“Là anh.” Bùi Dịch lập tức đứng lên.

“Anh… Anh…” Tô Thi Thi vỗ bộ ngực, tức giận đến không muốn nói nữa rồi.

Hơn nửa đêm không ngủ ngồi ở trên giường, đây là dọa người hay vẫn lại là dọa quỷ đây!

“Vợ yêu à, anh biết sai rồi.” Bùi Dịch đi qua, chủ động giúp Tô Thi Thi lấy lễ phục.

Tô Thi Thi cầm quần áo ôm vào lòng căng thẳng, cảnh giác nhìn anh: “Em cảnh cáo trước, em sửa lại có hơi hở, nhưng không cho anh xé!”

Bùi Dịch sắc mặt ửng đỏ, yên lặng dời đi ánh mắt.

Vợ yêu của anh thật quá thông minh, thật sự không tốt lắm. Anh vừa rồi rõ ràng biểu hiện yếu ớt như thế vô tội như thế, vẫn lại là bị Tô Thi Thi nhìn thấu.

Tô Thi Thi khẩn trương đem lễ phục đi vào phòng cất quần áo, trở về thời điểm, phát hiện Bùi Dịch đã nằm ở trên giường.

Cô mới vừa nằm xuống, Bùi tiên sinh liền đè ép qua rồi.

“Bùi Dịch, em ngày mai muốn mặc lễ phục, không cho anh ở trên thân em lưu dấu!” Tô Thi Thi thét chói tai.

“Anh không ngại để cho em kêu được càng lớn tiếng một chút. Thím Vương bọn họ mệt mỏi cả đêm, hẳn là ngủ thật sự trầm.” Bùi Dịch khẽ cắn vành tai Tô Thi Thi, cười như không cười nói.

“Anh… Ưm… Không cần cắn…” Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.

Cô liền biết, Bùi Dịch này lòng dạ hẹp hòi, không chừng muốn trả thù cô vừa rồi mắng anh đây mà!

Bùi Dịch buổi tối hứng thú rất cao, thời gian này bận quá, vội vàng đến thời gian hai người cùng một chỗ cũng tương đối ít. Lúc này, anh liền giống như tên nhóc mười bảy mười tám tuổi, đem Tô Thi Thi xem như một khối cỏ xanh tươi mới, vừa mạnh mẽ gặm.

Tô Thi Thi sau cùng kêu hô đến cổ họng đều đã khàn, cũng bất chấp trên người bị anh để lại ít nhiều ấn chữ, tức giận ở trên bả vai anh để lại vài cái dấu răng thâm sâu.

Ngày hôm sau cô tỉnh lại thời điểm, phát hiện Bùi Dịch đã sớm trốn rồi.

“Sắc ma!” Tô Thi Thi đập mạnh lên nệm, cúi đầu nhìn xem ngực chính mình hồng hồng dấu vết, sắc mặt bạo hồng.

Xong đời, tối hôm qua bộ lễ phục kia cổ áo phần sửa lại thấp hơn, cái dạng này như thế nào mặc nó đi ra ngoài!

“Anh nhất định là cố ý!” Tô Thi Thi đâu nào nghĩ không ra, Bùi Dịch liền là cố ý!

Tô Thi Thi thở phì phì đi vào phòng thay quần áo, nghĩ muốn chọn một bộ lễ phục khác. Chỉ là khi cô đi tới thời điểm, nhìn đến một bộ lễ phục hồng nhạt đặt ở chỗ dễ bị trông thấy.

“Đây là…” Tô Thi Thi đi qua cầm lên vừa thấy, trong lòng ấm áp, trên mặt không tự giác hiện ra một nụ cười tươi tắn.

“Sớm nói cho em biết chuẩn bị hai bộ thì tốt rồi.” Tô Thi Thi bật cười.

Bộ lễ phục này so với lúc trước kia bộ đồ đính đầy trân châu kia tao nhã hơn, tuy cũng có vẻ kín đáo, nhưng hoàn toàn là hai thái cực. Tô Thi Thi nhìn một phen, phát hiện vậy mà đều là từ một nhà thiết kế tạo ra.

Buổi tối, hai người cùng đi tham gia tiệc chúc mừng tại khách sạn cao cấp Thất Tinh, Tô Thi Thi nhịn không được hỏi.

“Anh có phải ngay từ đầu tính toán thử thời vận hay không, nếu thật sự em mặc bộ lễ phục như cái màn che, anh liền thắng thế rồi hả?”

Bùi Dịch nhìn không chớp mắt, ngồi được đặc biệt ngay ngắn, làm như không có nghe đến Tô Thi Thi nói.

Tô Thi Thi hừ một tiếng: “Có nhiều chỗ, không chỉ có phụ nữ bao quấn khăn trùm đầu, đàn ông cũng là có thể bao quấn. Anh yên tâm, em nhất định tìm một bộ đẹp mắt nhất trở về cho anh!”

Bùi Dịch tiếp tục ngậm miệng.

Chuyện này có phải chính là nói cái gì mà tự tác nghiệt không thể sống hay không? Nhưng mà nhìn đến cô gái nhỏ của mình cũng không bởi vì bữa tiệc hôm nay mà khẩn trương, anh cảm thấy được làm cái gì cũng đều đáng giá.

Tô Thi Thi thấy Bùi Dịch không nói lời nào, vốn đang nghĩ muốn chọc anh vài câu, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trong lòng rất không là tư vị.

“Anh có phải cảm thấy được, em có vẻ yếu ớt hay không?” Tô Thi Thi rầu rĩ hỏi han.

Bùi Dịch lập tức có phản ứng, ôn nhu nói: “Không có.”

Anh có chút khó xử, lại có chút ý tứ không tốt lắm: “Anh là sợ chính mình so với em càng khẩn trương.”

Bữa tiệc hôm nay, sẽ xảy ra chuyện gì bọn họ người nào cũng không biết. Bùi Dịch đang muốn để cho Tô Thi Thi dời đi lực chú ý, cũng là muốn làm cho chính anh giảm sức ép.

Bên trong xe trầm mặc tiếp xuống, hai người đều đã không nói gì.

Đến chỗ cần đến, sắp xuống xe thời điểm, Tô Thi Thi bỗng nhiên cầm tay Bùi Dịch, nặng nề mà nắm một phen.

Toàn bộ đều không nói.

“Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân.” Đứa bé giữ cửa đi đến mở cửa xe, Tô Thi Thi kéo tay Bùi Dịch, cùng nhau đi vào bữa tiệc.

Cửa có rất nhiều phóng viên đang đợi, vừa thấy hai người bọn họ đến liền vây quanh lại, không ngừng chụp ảnh hỏi đủ loại vấn đề.

Đèn flash chói mắt liên tục chớp lóe khiến người ta không mở mắt ra được, Tô Thi Thi thẳng lưng, cố gắng xem nhẹ căng thẳng cùng cảm giác không thoải mái, toàn bộ hành trình đều vẫn duy trì mỉm cười.

Đây là cô cùng Bùi Dịch từ sau khi kết hôn lần đầu tiên hiên ngang xuất hiện ở trước mặt công chúng như vậy. Mà bây giờ Lễ Chúc Mừng qua không lâu sau, hôn lễ của bọn họ cũng đến gần.

“Không phải sợ.” Bùi Dịch nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.

Tô Thi Thi khẽ gật đầu, trong lòng có chút xấu hổ.

Cô không phải sợ hãi, mà bị phóng viên cùng đèn flash làm cho đau đầu. Nếu không phải đang nắm tay Bùi Dịch, cô phỏng chừng thực đã bị đoàn phóng viên điên cuồng chen lách đến ngất đi.

Nơi tổ chức yến hội ở tầng cao nhất, bọn họ sau khi vào thang máy VIP mới cắt đuôi được đám phóng viên. Vốn tưởng rằng đến sảnh yến hội có thể an tĩnh một chút, nhưng vừa mới ra khỏi thang máy, liền bị một đám phóng viên vây quanh rồi.

Nơi này phóng viên vậy mà so với dưới lầu vẫn còn nhiều hơn!

Tô Thi Thi trong lòng kinh ngạc cực kỳ.

Đây là đem toàn bộ phóng viên ở Bắc Kinh đều đã kêu đến sao?

Tô Thi Thi nhìn về phía Bùi Dịch, tưởng rằng anh sắp xếp, đã thấy Bùi Dịch hơi nhíu mày, cũng không vui vẻ gì lắm.

Tô Thi Thi trong lòng mạnh trầm xuống.

Không phải Bùi Dịch, vậy rất có khả năng liền là Hỗ Sĩ Minh an bài.

Hắn gọi nhiều phóng viên như vậy đến đây, đây là muốn gây sự sao?

Cái chương này làm mất 3.4 ngày gì đó mới xong ????????????????????????

Chọn tập
Bình luận