Trong hành lang im ắng, tĩnh lặng đến mức giống như có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của đối phương.
Tô Thi Thi toàn thân cứng ngắc, cúi đầu, cũng không dám nhìn Bùi Dịch.
“Quá mất mặt rồi!”
Cô vừa rồi nhất định giống người đàn bà chanh chua! Tô Thi Thi rất muốn che đậy mặt, hận không thể lấy cái động chui vào dưới nền đất.
Bỗng nhiên, Bùi Dịch nhẹ nhàng nâng mặt cô.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, trong đầu rất nhanh suy tư về việc muốn cầu xin tha thứ hay không. Nháy mắt tiếp theo, cô liền ngây ngẩn cả người.
Bùi Dịch ngón tay thon dài theo gương mặt trượt đến cái trán của cô, đem tóc buông rơi tán loạn trên mặt cô nhẹ nhàng vén tới sau tai.
Ngón tay dịu dàng ôn nhu, nhẹ nhàng ma xát gương mặt cô, đem vết bẩn trên mặt cọ đến biến mất.
Tô Thi Thi ngơ ngác nâng đầu, đến suy nghĩ đều đã quên rồi., các bạn có gì thắc mắc có thể inbox trực tiếp để được giải đáp. Anh không tức giận sao?
Bùi Dịch ngón tay vuốt ve đôi má Tô Thi Thi, thần thái thật sự, mắt trong mắt cũng không có tức giận. Tuy nhiên, anh xoay người, kéo tay Tô Thi Thi, liền như vậy đi ra bên ngoài.
Tô Thi Thi tòan thân ấm áp, chỉ cảm thấy đáy lòng ở một chỗ nào đó như là bị rót vào một ly trà sữa nóng, lại ngọt vừa ấm.
Trong phòng khách, Tần Phong nhìn bên ngoài hai người đang đi xa kia, trầm thấp nguyền rủa một tiếng: “Chết tiệt!”
Bọn họ cứ như vậy đi rồi, bỏ lại cái cục diện rối rắm này cho anh!
“Ai nha, này không phải Hỗ tổng sao? Tôi vừa rồi còn nghĩ là tên lưu manh, làm sao có thể là anh ha?” Tần Phong vừa quay đầu nhìn đến Hỗ Sĩ Minh, lập tức liền thay đổi một bộ mặt khác, đi qua, khoa trương trừng mắt nhìn Hỗ Sĩ Minh.
“Anh không bị đánh cho tàn phế sao? Nếu không tôi giúp anh kêu xe cứu thương?”
Hỗ Sĩ Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đứng thẳng thân thể sửa sang lại quần áo, lạnh giọng nói: “Tần tổng khi nào thì cận thị rồi hả? Hiện tại mới nhận ra tôi?”
“Tôi vừa rồi mới nhận ra là anh, bằng không, tôi cũng không có khả năng động thủ nha?” Tần Phong cười nói.
Loại chuyện này, đánh chết cũng không thể nhận!
Anh cười đến va chạm khóe miệng bị thương, đau đến trơn mắt. Anh chỉ hận vừa rồi đánh được không đủ ngoan độc. Đánh không chết tên đáng ghét này nha!
Hỗ Sĩ Minh tự nhiên biết anh đang nói láo, nhưng bay giờ hắn phản bác lại thắng nổi sao, chuyện này thiệt thòi nhất định hắn ăn chắc rồi!
Hắn nhìn mắt bên ngoài, Tô Thi Thi đã đi, liền nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Hỗ tổng, tôi xem anh bị thương không nhẹ, thật sự không cần kêu xe cứu thương?” Tần Phong cố ý đem “Xe cứu thương” hai lần nói được đặc biệt nặng nề, “Chẳng thế thì anh hiện tại bộ dạng này ra ngoài hình tượng không tốt lắm.”
Hỗ Sĩ Minh tây trang áo khoác nhiều nếp nhăn, vạt áo vài chỗ đã bị xé rách rồi. Tóc cũng lộn xộn, nửa bên mặt đều đã sưng lên. Trên thân hắn phỏng chừng đã sớm cục xanh cục tím, vừa rồi Tần Phong cùng Tô Thi Thi không thiếu ở trên người hắn tung chiêu.
Hỗ Sĩ Minh nghe lời được Tần Phong nói, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi không sao.”
“Một khi đã như vậy, vậy thì đi thôi.” Tần Phong lập tức tiếp lời, sau đó hướng về phía Ôn Ngọc đang ngây ngốc đứng ở một bên vẫy tay, “Bảo bối, chúng ta đi trở về.”
Hỗ Sĩ Minh mặt khoảnh khắc liền đen., các bạn có gì thắc mắc có thể inbox trực tiếp để được giải đáp. Hắn hiện tại cái dạng này có thể ra ngoài sao?!
“Hỗ tổng như thế nào không đi? Không dám đi ra ngoài? Vậy cũng được, đến trong cục cảnh sát ức hiếp hai cô gái nhu nhược yếu đuối, loại chuyện này truyền ra ngoài quả thật không tốt lắm.” Tần Phong nói xong liền ôm lấy Ôn Ngọc đi ra bên ngoài.
“Tần Phong, chuyện này cứ như vậy đi sao? Vừa rồi hắn thiếu chút nữa đẩy em thật đó.” Ôn Ngọc đúng lúc nói.
Hỗ Sĩ Minh quả đấm cầm xiết chặt đến nỗi nghe được tiếng khớp xương va vào nhau
Đây là uy hiếp trắng trợn! Hắn quyết định tin tưởng, hắn nếu là hiện tại không đi ra ngoài, hai người này nhất định hướng trên đầu hắn phun nước bẩn!
Nghĩ tới khả năng gây sóng gió của Tần Phong kia, Hỗ Sĩ Minh liền đau đầu.
Một cái là bị người ra ngoài vây xem, một cái là bị Tần Phong nói xấu…
“Đáng chết!” Hỗ Sĩ Minh căm giận trừng mắt nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, nâng bước đi ra ngoài.
“Tô Thi Thi, coi như là cho em xả giận rồi.” Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn bây giờ quần áo bị Tô Thi Thi xé rách bươm, lòng của người phụ nữ kia nhỏ như vậy, khẳng định hẳn không bỏ qua. Hắn đem tư thế phóng thấp một chút, ít nhất cũng có thể để cho Tô Thi Thi bớt giận.
“Hỗ Sĩ Minh, mày cũng thật quá tiền đồ.” Hỗ Sĩ Minh vừa đi, một bên trong lòng cười khổ.
Chỉ là còn chưa đi đến cửa cục, thật xa liền nghe đến động tĩnh bên ngoài.
“Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân, nghe nói chuyện lần này không có quan hệ gì với các người phải không?”
“Xin hỏi hai vị có tính toán gì không? Sẽ truy cứu trách nhiệm đối với Đổng tiểu thư sao?”
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch vừa xuất hiện tại cửa cục cảnh sát, đã bị phóng viên vây quanh rồi.
Tô Thi Thi lúc trước đang bị Bùi Dịch cảm động, vốn là muốn khóc, lúc này bỗng nhiên bị một trận đèn flash chiếu lên, nhất thời kích thích cô “Lệ nóng doanh tròng”.
Trong mắt cô nén lệ, mũi hồng hồng, bị phóng viên truy vấn, theo bản năng hướng bên cạnh Bùi Dịch nhích lại gần.
Như vậy, giống như là bị rất lớn ủy khuất, làm cho người ta không khỏi đau lòng thương cảm.
Bùi Dịch đúng lúc ôm lấy cô, lấy tay chặn tầm mắt của cô, che chở cô đi về phía trước đi.
Đồng thời lúc này, thư ký Vương mang theo vệ sĩ chạy tới chặn phóng viên.
Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi thần tốc ngồi vào trong xe.
Hỗ Sĩ Minh đi theo hai người Tần Phong ở phía sau đi ra thời điểm, vừa hay nhìn thấy Bùi Dịch nửa ôm Tô Thi Thi ngồi vào trong xe.
“Tần tiên sinh, Hỗ tổng!” Các phóng viên mắt sắc, lập tức liền thấy được hai người này, lập tức dời đi mục tiêu hướng tới bọn họ chạy tới.
“Tần tổng, Hỗ tổng, mặt của các người làm sao vậy?”
“Các người đánh nhau sao?”
“Xin hỏi hai vị vì cái gì đánh nhau?”
Yêu nhau giết nhau…, các bạn có gì thắc mắc có thể inbox trực tiếp để được giải đáp. Các phóng viên trong đầu bỗng nhiên toát ra một cái từ như vậy, tràng diện lập tức trở nên cực kỳ quỷ dị.
Tần Phong cùng Hỗ Sĩ Minh nhìn đến ánh mắt của các phóng viên nhìn mình, mặt đều đen rồi.
“Xin hỏi… Hai vị có phải hay không thật sự đang qua lại… Vậy vị Ôn tiểu thư này…” Một vị phóng viên hơn hai mươi tuổi tăng thêm can đảm hỏi.
“Tần Phong, các người…” Ôn Ngọc mở to một đôi vô tội, kỳ quái nhìn Tần Phong, “Anh không phải nói cho em biết, anh không thích đàn ông sao?”
“Này là bọn họ hiểu lầm, bảo bối, anh chỉ thích em.” Tần Phong lập tức ôm Ôn Ngọc hung hăng hôn một cái, lập tức đối với Hỗ Sĩ Minh nói, “Anh đừng lại quấn tôi rồi.”
“Bảo Bối, chúng ta đi.” Tần Phong kéo Ôn Ngọc liền đi.
“Tần Phong, anh muốn chết!” Hỗ Sĩ Minh sắc mặt đã không thể dùng khó xem để hình dung, tức giận đến đỉnh đầu đều nhanh bốc hơi nước rồi.
“Hỗ tổng, xin hỏi người… Là tương tư đơn phương sao? Vậy người trước nói thích Tô tiểu thư…”
“Cút!” Hỗ Sĩ Minh gầm thét.
Những phóng viên này không chỉ ánh mắt có vấn đề, đầu óc cũng có vấn đề!
Bọn họ tới cùng đâu nào nhìn ra đây hắn thích đàn ông! Hắn giống người thích đàn ông sao?!!
Hỗ Sĩ Minh bị phóng viên cuốn lấy thời điểm, Lincoln màu bạc còn không có rời đi.
Tô Thi Thi từ trong cửa sổ mặt không chút thay đổi nhìn Hỗ Sĩ Minh, nhìn đến mặt hắn bị đánh giống đầu heo, không thể không buồn cười.
“Hỗ Sĩ Minh, món nợ này tôi nhớ kỹ!” Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Bên trong xe cực kỳ an tĩnh. Bùi Dịch từ khi vừa mới xuất hiện bắt đầu, vẫn đều không có nói chuyện nhiều.
“Bùi Dịch…” Tô Thi Thi há to mồm, rất muốn hỏi anh đáp ứng Hỗ Sĩ Minh cái gì.
Đúng là nói đến bên miệng, lại phát hiện cô không có dũng khí hỏi ra miệng.
“Tô Thi Thi.” Lúc này, Bùi Dịch bỗng nhiên nói chuyện.
Anh nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí lạnh nhạt, thần thái lạnh nhạt, nhưng nói ra mà nói lại một chút cũng không lạnh nhạt.
“Hắn vừa rồi mò mẫn em chỗ nào rồi hả?”