Ánh mặt trời chói mắt rọi thẳng vào trong phòng, Hỗ Sĩ Minh nằm ở trên giường, thần trí còn không phải cực kỳ tỉnh táo, theo bản năng vươn tay ngăn chặn lại tầm mắt.
“Chết tiệt, những người giúp việc này bây giờ làm việc kiểu gì không biết, vậy mà không kéo rèm cửa sổ!” Hỗ Sĩ Minh cau mày, say rượu tỉnh dậy bị đau đầu đến nỗi khiến tâm tình anh cáu kình, xốc lên chăn xuống giường.
Bỗng nhiên, ánh mắt của anh liếc đến khăn trải giường, thân thể liền mạnh cứng lại rồi.
Trên khăn trải giường, một chỗ loang lỗ đỏ sậm hết sức chói mắt. Ký ức tối hôm qua như nước lũ vỡ đê tràn vào ùn ùn kéo tới, mặt anh nhất thời đen đậm như mực.
“Cái người phụ nữ chết tiệt!” Anh nhìn quanh một phen bốn phía, phát hiện chính mình không giống như là đang ở trong phòng khách sạn, ngược lại như là – – đang ở khuê phòng của một cô gái?
Phòng ngủ hồng sắc, tràn ngập sắc thái mộng ảo, vừa thấy liền biết là phòng con gái.
Đây là nhà cô gái tên Phương Thất Tịch tối hôm qua sao?
Hỗ Sĩ Minh trong lòng đanh lại, đối với anh mà nói, chuyện như vậy gặp lại vẫn ít sao? Nhưng dám đem chủ ý đánh tới trên người anh, cô gái kia thật sự là thật to gan!
Anh thấy trên ghế dài cuối giường đặt một cái áo ngủ nam, cầm lên khoác lên ở trên người, đẩy cửa đi ra phòng ngủ.
Lúc này anh mới phát hiện, đây là một căn nhà trọ. Bên ngoài phòng ngủ đó là phòng khách đồng dạng mang phong cách thiếu nữ. Trên ghế sofa bằng vải bố màu hồng, ngồi một cô gái tóc dài tới eo, đúng là Phương Thất Tịch tối hôm qua dẫn anh đi.
Phương Thất Tịch cũng thấy được Hỗ Sĩ Minh, hơi cúi thấp đầu, dường như có chút sợ Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh trong mắt lãnh ý lóe ra.
Hiện tại mới biết được sợ hãi, có phải đã muộn hay không?
Anh thẳng tắp hướng tới cô đi qua, hơi thở trên người càng ngày càng lạnh, nhưng khi anh đi đến trước mặt cô đang muốn làm khó dễ thời điểm, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Trên gương mặt cô gái lóe sáng quét xuống đỏ ửng, khuôn mặt mang theo thẹn thùng, nhưng càng còn nhiều là sợ hãi, mà trong sự sợ hãi này lại lộ ra một cỗ khí thế quật cường thấy chết không sờn.
Cô thật cẩn thận nhìn Hỗ Sĩ Minh, giọng nói rất nhỏ: “Ngày hôm qua có chuyện em lừa anh.”
Hỗ Sĩ Minh lãnh nghiêm mặt, không nói được một lời nhìn cô.
“Em không họ Phương.” Cô dừng một chút, thanh âm càng nhỏ thêm đi một chút, “Em, họ Hồng.”
“Hồng?” Hỗ Sĩ Minh trong lòng rùng mình, trong đầu hào quang chớp lóe, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô lập tức lợi hại hẳn lên, “Người Hồng gia?”
Hồng Thất Tịch gật gật đầu, thật cẩn thận nói: “Em là con gái nhà họ Hồng.”
Hỗ Sĩ Minh mặt liền tái rồi.
Trên cái thế giới này nếu có phụ nữ anh không mong muốn nhất đụng chạm nhất, đó đại khái chính là người nhà họ Hồng. Anh cùng Hồng gia vốn là không chết không ngừng, bây giờ lại bị con gái nhà Hồng ám toán rồi!
“Cô!” Anh thật sự nghĩ muốn bóp chết cô.
Vừa rồi anh vẫn còn đang suy nghĩ, anh không muốn biết mục đích cô gái này tiếp cận chính mình, cho cô một khoản tiền đuổi đi là được.
Nhưng cô thực ra là con gái nhà họ Hồng!
“Mục đích của cô.” Hỗ Sĩ Minh chẳng muốn nghĩ, trực tiếp hỏi cô.
Hồng Thất Tịch cúi đầu, không hé răng.
Hỗ Sĩ Minh cũng sẽ không lại bị đáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô lừa gạt. Dám lừa gạt tìm cách trèo lên giường của anh, anh mới không tin cô gái này sẽ đơn giản như vậy!
“Xem ra cô cẩn thận tìm hiểu kỹ về tôi.” Hỗ Sĩ Minh nói chính là câu khẳng định.
Tối hôm qua mỗi một chi tiết lược qua, đầu óc thông minh của anh đã sớm phân tích mọi chuyện rõ ràng. Con gái nhà họ Hồng đương nhiên sẽ không đến Ám Nhữ đi làm, cho nên, cô xuất hiện tại Ám Nhữ chỉ có thể là cố ý.
Nếu là cố ý, lại vừa lúc gặp phải anh, vậy đã nói lên, cô liền là hướng về phía anh đi.
“Có thể đem yêu thích cùng suy nghĩ trong lòng tôi phân tích rõ ràng như thế, tiểu nha đầu, cô thực không đơn giản!” Hỗ Sĩ Minh thanh âm lạnh thấu xương, như một con thú dữ mới vừa tỉnh ngủ, tùy thời đều có thể mở ra mồm to như chậu máu.
Hồng Thất Tịch yên lặng thở dài. Cô biết anh nhất định sẽ tức giận, sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nghĩ nghĩ, đem lời giải thích đến miệng nuốt trở vào.
Hỗ Sĩ Minh là ai? Nếu mà giải thích đối với anh hữu dụng, như thế liền sẽ không đến Hồng gia bọn họ đều sợ anh rồi.
Cô quả thật đặc biệt nghiên cứu qua anh, biết anh nếu trở lại Bắc Kinh gặp vợ chồng Tô Thi Thi mà nói, lấy tính cách của anh khả năng sẽ làm chút gì đó.
Cho nên, cô nghĩ muốn thử vận may, trước tiên xin vào làm ở Ám Nhữ. Hơn nữa phái người theo sát hành tung của anh. Cho nên, Hỗ Sĩ Minh ở trong thôn Thành Thôn xuất hiện thời điểm cô liền nhận được tin tức rồi.
Tiếp sau Hỗ Sĩ Minh làm toàn bộ những chuyện kia cũng cùng cô dự liệu một dạng. Anh đi náo loạn Bùi gia, rồi sau đó đến Ám Nhữ.
Toàn bộ, đúng là trong dự liệu của cô.
Hỗ Sĩ Minh ghét nhất bị chính là loại phụ nữ không nói một tiếng lại không sợ chết. Mà người phụ nữ trước mắt này, hiển nhiên chính là điển hình trong đó.
“Dẹp bỏ tính toán của cô đi, tôi với cô không có khả năng.” Hỗ Sĩ Minh chẳng muốn đi so đo tâm tư của cô, cũng không để ý chính mình mặc là áo ngủ, xoay người liền đi ra cửa.
“Hỗ Sĩ Minh!” Hồng Thất Tịch bỗng nhiên giương mắt kêu anh một tiếng.
Hỗ Sĩ Minh nghĩ nghĩ, vẫn lại là dừng lại quay đầu nhìn về phía cô.
Hồng Thất Tịch cắn môi, làm đấu tranh tư tưởng một phen, sau cùng vẫn lại là nói: “Em… Em là con gái của Hồng lão tam. Cha em sắp xếp hôn sự cho tôi gả vào một lão già giàu có, em không thích.”
Hồng lão tam?
Trong đầu Hỗ Sĩ Minh giống như có cái gì hiện lên, còn không có nghĩ rõ ràng, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Hai tiếng bắt đầu coi như ôn hòa, nhưng ngay sau đó, bịch một tiếng, giống như là có người đang đạp cửa. Ngay sau đó, liền nghe oành một tiếng vang thật lớn, cửa cứ như vậy thẳng tắp từ bên ngoài ngã ầm xuống vào trông nhà, nện đến trên mặt đất.
May mắn Hỗ Sĩ Minh phản ứng nhanh, bằng không đã bị cửa đè trên mặt đất rồi.
“Hỗ Sĩ Minh?” Cửa truyền đến thanh âm vừa mừng vừa sợ.
Hỗ Sĩ Minh nghe đến âm thanh này trong nháy mắt, thân thể đột nhiên liền cứng lại rồi. Trong đầu ầm một tiếng, trống rỗng.
Quên ngôn ngữ, quên suy nghĩ.
Khi cách nhiều năm như vậy, anh không nghĩ tới bọn họ lại dưới tình huống như vậy mặt đối mặt.
Có bao nhiêu năm, không trực tiếp giáp mặt nói với cô một câu. Có bao nhiêu năm, không có cách nào khác đứng ở trước mặt cô hảo hảo mà nhìn cô.
Mà hiện giờ, anh rốt cục có cơ hội đứng ở trước mặt cô. Nhưng lại mất đi dũng khí đường đường chính chính.
Cho dù chết, anh cũng không nghĩ muốn lấy tình huống như vậy cùng Tô Thi Thi gặp mặt.
Tô Thi Thi kinh ngạc sửng sốt một phen, lập tức phản ứng lại, bối rối nghĩ muốn lui về, đồng thời buồn bực trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Cô đã nói hảo hảo gõ cửa, Bùi Dịch vậy mà trực tiếp đá cửa làm hỏng. Xem đi xem đi, nhiều xấu hổ a.
“Được rồi, tất cả vào đi, chạy cái gì mà chạy.” Hỗ Sĩ Minh rất nhanh liền điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, xoay người một bên đi vào trong vừa nói, “Là nha đầu này gọi các người đến đây?”
Anh là loại người tính tình hồ ly, làm sao lại vẫn không rõ tình huống trước? Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch xuất hiện sao mà khéo hợp như vậy, không phải là vì có người cố ý thông báo cho bọn họ thì còn có thể có cái nguyên nhân gì?
Chẳng thế thì Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch liền tính tra được anh cùng một cô gái qua đêm, cũng sẽ không cứ như vậy xông tới. Cùng phụ nữ ngủ một đêm, đối với anh mà nói, cũng sẽ không chết.
Anh lạnh lùng liếc mắt Hồng Thất Tịch từ trên ghế sofa đứng lên một cái, trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.
Tiểu nha đầu này, lá gan thực không nhỏ!
“Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân.” Hồng Thất Tịch không dám nhìn Hỗ Sĩ Minh, chỉ mềm dẻo dịu dàng hướng phía sau anh nhìn thoáng qua.
Tô Thi Thi gật gật đầu, cùng Bùi Dịch nhìn thoáng qua, hai người trong lòng hiểu rõ.
Trước bọn họ liền suy xét qua rất nhiều loại tình huống, cái tình huống mà trước mắt này, hiển nhiên là loại tình huống tệ nhất mà bọn họ dự liệu.
Hỗ Sĩ Minh bị Hồng Thất Tịch gài bẫy rồi.
“Nếu tất cả mọi người hiễu rõ, nói tính toán của các người đi.” Bùi Dịch lôi kéo Tô Thi Thi đi vào, chọn một cái ghế sofa ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn hai vị đương sự.
Tô Thi Thi đoan chính ngồi, sắc mặt so với vừa rồi nghiêm túc rất nhiều, đối với Hồng Thất Tịch nói: “Hồng tiểu thư, cô lo lắng như vậy kêu chúng tôi đến đây, là muốn ép Hỗ Sĩ Minh cưới cô?”
Cô nói chữ “ép” chữ thời điểm, giọng nói không tự giác tăng thêm vài phần, hơn một tia tức giận.
Cô tuy không có lập trường để nói cái gì, nhưng vẫn lại là không sao hiểu đau lòng cho Hỗ Sĩ Minh.