Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 282: Em hôn lén anh là sao ?

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Edit: Mít

Beta: Ryeo

Người đàn ông vai rộng hông hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, nện bước trầm ổn, động tác đi lại mang theo một cỗ khí thế.

Tô Thi Thi nhìn người đàn ông từ từ đi về phía mình, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi hanh, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt.

“Bùi tiên sinh, bình tĩnh!” Tô Thi Thi cười gượng, ánh mắt hỗn loạn, suy nghĩ không thể chạy trốn.

“Tô tiểu thư, em đang lo lắng?” Bùi Dịch nheo lại hai mắt, như cười như không nhìn chằm chằm Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi vốn là chẳng lo lắng lắm, nhưng bị anh nói, cô cảm thấy được trên người mồ hôi đều đã rớt xuống rồi.

“Anh… anh vừa rồi nói em đào hoa là có ý gì?” Tô Thi Thi vắt hết óc nói sang chuyện khác.

Bùi Dịch đâu nào nhìn không thấu ý đồ của cô, nhưng đáng ngạc nhiên hơn là anh lại chiều theo lời của cô trả lời nói: “Hiện tại tất cả truyền thông đều đã viết báo chuyện em bị Hỗ Sĩ Minh cầu chuyện hợp tác.”

“Ách…” Tô Thi Thi sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi tiểu Hồng tiếp điện thoại nói muốn hợp tác kia, mắt từ từ trợn to, “Cho nên những phóng viên này là anh cố ý tìm tới?”

“Không sai, có quảng cáo miễn phí, không lợi dụng là đồ ngốc.” Bùi Dịch đi đến bên cạnh cô kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thoải mái thừa nhận.

Tô Thi Thi mi mắt giật giật, chậm rãi hướng Bùi Dịch dựng thẳng lên một ngón tay cái: “Gian thương!”

Nhưng mà cô sao muốn cười như vậy nha!

“Sớm biết vậy vừa rồi liền đu đến đó một chút nhìn sắc mặt Hỗ điên khùng, nhất định cực kỳ đặc sắc.” Tô Thi Thi nói thầm.

“Hửm?” Bùi Dịch tự nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên quét xuống tia nguy hiểm.

Tô Thi Thi lập tức đứng thẳng thân thể, nghiêm trang nói: “Em tuyệt đối không có ý gì với anh ta!”

Cô nói chưa dứt lời, vừa nói, Bùi Dịch sắc mặt càng tối rồi.

Tô Thi Thi ngậm miệng lại.

Thôi, cô vẫn nên duy trì trầm mặc.

Do dự hai giây, cô vẫn lại là nhịn không được lặng lẽ đến gần Bùi Dịch, lôi kéo tay anh: “Cảm ơn.”

Không hề nghi ngờ, trận nước tai họa buổi sáng kia là Bùi Dịch làm. Với kỹ thuật máy tính của anh, muốn xâm nhập vào hệ thống an ninh của Cao ốc công ty cô căn bản không phải vấn đề.

Rồi sau đó là sự có mặt của phóng viên, cùng với hậu quả tạo thành…

Tô Thi Thi khom lưng ôm lấy cổ Bùi Dịch, rầu rĩ nói: “Anh không cần vì em đi đắc tội với anh ta, mâu thuẫn của hai người đã rất nhiều.”

Cô không phải kẻ ngốc, cô biết Bùi Dịch làm như vậy tạo nhiều phiền toái cho anh như thế nào. Cô cũng không cần anh làm như vậy.

“Không sao.” Bùi Dịch dơ tay kéo Tô Thi Thi ngồi trên chân mình, ôm lấy cô, nhàn nhạt nói, “Nhớ kỹ, chúng ta không cần nhẫn nhịn với anh ta.”

“Ách…” Tô Thi Thi im lặng rồi.

Bùi tiên sinh, anh thực tự tin!

Bùi Dịch ngay sau đó lại nói thêm: “Anh chỉ là muốn cho anh ta biết, khiêu khích người khác tất phải trả giá thật nhiều. Vừa lúc có thể cho em quảng cáo hình ảnh miễn phí, sao lại không làm?”

Đúng vậy ha, được tổng giám đốc Xây dựng Minh Đỉnh tự mình mời hợp tác, hiện tại Tô Thi Thi cùng với công ty cô xem như triệt để nổi tiếng.

“Bùi tiên sinh, anh thừa nhận anh là đang ghen đi!” Tô Thi Thi cười cong mắt, đột nhiên ôm cổ Bùi Dịch, cúi đầu nặng nề mà hôn lên mặt anh.

Đang muốn phản bác Bùi Dịch bị hành động của cô làm chợt ngẩn ra, ngồi yên ở chỗ nửa ngày mới phản ứng kịp, nhất bả nhéo Tô Thi Thi, cúi đầu hôn môi cô.

“Cô bé ngốc, lại hôn lén anh, ý là sao đây?”

“Không!” Tô Thi Thi luống cuống, nơi này đúng là văn phòng!

Cô vội vã đẩy Bùi Dịch ra, đứng lên ấp úng nói: “Anh đã nói muốn bồi đền em phí trang trí lại phòng làm việc!”

Bùi Dịch híp mắt đứng lên, gật đầu nói: “Vừa lúc em muốn trang hoàng lại phòng làm việc, giờ hẳn không có chỗ làm việc…”

“Em đi văn phòng của Ngọc là được, dù sao trước cũng cùng cô ấy xài chung văn phòng.” Tô Thi Thi vội vàng cắt ngang lời Bùi Dịch đang nói.

“Ôn tiểu thư công việc bận rộn, em đi quấy rầy cô ấy không tốt. Anh sẽ đến chào hỏi Tần Phong, em đi nơi đó mượn một thời gian.” Bùi Dịch chỉnh áo khoác tây trang, nghiêm trang nói.

Quả nhiên…

Tô Thi Thi liền biết anh đề nghị như vậy, anh thường xuyên đến gặp Tần Phong, chẳng phải là vẫn nhìn thấy anh?

Cô chu mỏ: “Sao anh không để em tới công ty địa ngục luôn đi?”

“Cô bé ngốc, anh nói rồi, em phải biết rằng, làm vừa lòng anh, anh cái gì cũng cho em.” Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm mắt Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi sắp bại trận, nhưng vẫn lại là kiên trì: “Hiện tại công ty còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, có rất nhiều công việc phải cùng sư huynh em và Ngọc thương lượng, đi đến chỗ Tần Phong quá bất tiện rồi.”

Bùi Dịch có vẻ đăm chiêu: “Tốt lắm, Tần Phong trước đây có để lại bên chỗ em một phòng làm việc.”

Tô Thi Thi vỗ đầu một cái: “Em sao lại quên đã để lại một phòng làm việc cho anh ấy chứ. Không sai, em có thể đến văn phòng làm việc của anh ấy. Anh giúp em nói với anh ấy một tiếng, để cho anh ấy đến làm đi, dù sao cũng chỉ là tạm giữ chức.”

Nói như vậy, Tần Phong là từ đầu không cần đến chỗ này làm, nhưng mà Tô Thi Thi biết Tần Phong muốn bắt lấy toàn bộ cơ hội có thể cùng Ôn Ngọc tiếp xúc, cho nên không có khả năng không đến.

“Được.” Bùi Dịch gật đầu đáp ứng.

“Anh không phản đối?” Lần này đến phiên Tô Thi Thi kinh ngạc rồi.

Sao đột nhiên anh lại dễ nói chuyện như vậy?

Tô Thi Thi cảnh giác nhìn Bùi Dịch, nhưng Bùi Dịch biểu tình nhàn nhạt, nhất điểm đều nhìn không ra điều gì khác thường.

Tô Thi Thi cũng không để ý nhiều, đi theo Bùi Dịch cùng tan làm.

Ngày hôm sau, thời điểm cô đến công ty đi làm, đang muốn đi vào cửa lớn Cao ốc, nơi xa truyền đến một giọng nói quen thuộc lại xa lạ.

“Tô Thi Thi.”

Tô Thi Thi đang đi bộ bỗng nhiên, mày theo bản năng nhíu lại, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến.

Cách hơn mười thước, có một người phụ nữ đi tới chỗ Tô Thi Thi.

Cô ta mặc một bộ váy màu xám thâm, trên chân đi giày cao gót 10 phân, tiếng bước chân cộp cộp từ xa lại gần. Chỉ là đến trước mặt, Tô Thi Thi nhìn đến bộ dạng của cô ta khi đó, đáy mắt kinh ngạc.

“Đoàn Ngọc Tường?” Tô Thi Thi thiếu chút nữa không nhận ra Đoàn Ngọc Tường. Lúc này mới vài ngày không gặp, sao cô ta lại tiều tụy như vậy?

Lúc này Đoàn Ngọc Tường tóc tai tán loạn xõa ở trên vai, trên mặt trang điểm đậm, vẫn không lấn át được tinh thần tiều tụy của cô ta. Còn có trên người cô ta lúc này là cái váy Dior từ năm ngoái, cũng sớm đã lỗi thời, lúc này nhiều nếp nhăn ở trên, nhìn sao lại thê lương đến vậy.

Đoàn Ngọc Tường chống lại ánh mắt Tô Thi Thi, càng thêm xấu hổ thẹn thùng, hận không thể lấy cái lỗ nào chui vào.

Cô ta âm thầm bóp bóp nắm tay. Nếu không phải không còn cách nào, cô ta sẽ không tìm đến Tô Thi Thi.

“Tôi tìm cô có việc, tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút đi.” Đoàn Ngọc Tường lãnh đạm nói.

Tô Thi Thi đôi mi thanh tú nhíu lại, lãnh đạm mở miệng: “Thật ngại quá, tôi không thời gian cũng không có hứng thú.”

Cô không cần nghe cô ta ra lệnh.

“Cô…” Đoàn Ngọc Tường không nghĩ tới Tô Thi Thi lại lạnh lùng như vậy, sắc mặt lại lạnh vài phần.

Cô ta phiền muộn nhăn mày nhăn trán: ” Nói mấy câu thôi, cô nhất định tuyệt tình như vậy sao?”

Tô Thi Thi bị chọc giận nở nụ cười, quay đầu đem cô ta trên dưới đánh giá một lần, hỏi: “Tôi có nghĩa vụ nói chuyện với cô sao? Xin hỏi cô là lấy thân phận gì, tư cách gì tới để tôi phải nói chuyện với cô? Tôi bận rộn nhiều việc.”

Tô Thi Thi nói xong liền hướng tới Cao ốc đi đến.

Nếu Đoàn Ngọc Tường thái độ tốt một chút mà nói, cô không ngại nói với cô ta mấy câu, nhưng thái độ của cô ta, vừa thấy khiến cho người ta bực bội.

“Cô đừng đi!” Đoàn Ngọc Tường thấy Tô Thi Thi thật sự đi, bước lên phía trước giữ chặt tay cô.

Tô Thi Thi dừng bước, ánh mắt rơi vào cái tay đang lôi kéo trên tay mình.

Đoàn Ngọc Tường bị ánh mắt của cô đảo qua, nhất thời giống bị kim đâm một dạng, cuống quít buông lỏng tay ra.

Nhưng suy nghĩ đến động tác của chính mình, trong lòng lại ngầm bực, sắc mặt càng kém rồi.

“Mình sợ cô ta làm cái gì?” Đoàn Ngọc Tường tức giận bất bình.

Cô không thể không thừa nhận, cô thật sự có chút sợ Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi nhìn người phụ nữ trước mặt này, dáng vẻ mâu thuẫn, nhàn nhạt nói: “Nói đi, có chuyện gì?”

Đoàn Ngọc Tường nhìn bốn phía, âm thầm cắn môi, cũng không còn cách nào, đành phải nói thẳng: “Tôi tới tìm cô, là muốn cô đi gặp cha.”

Ánh mắt Tô Thi Thi hơi lạnh.

Trong miệng cô ta “cha” là chỉ Đoàn Chấn Ba?

A – –

Cái này buồn cười rồi.

Bọn họ lại đang có âm mưu gì?

Chọn tập
Bình luận
× sticky