“Em nghĩ muốn người một nhà bình an cùng một chỗ, như vậy có sai sao?” Bên trong xe, Tô Thi Thi cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào.
Không ai biết thời gian này cô đã trải qua như thế nào. Cô ở mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tinh thần vẫn khẩn trương cao độ.
Bùi Dịch nếu không ra, Tô Thi Thi thật sự không biết chính mình có thể chống đỡ tới khi nào.
“Cô bé ngốc.” Bùi Dịch đau lòng ôm cô vào trong ngực, ở trên trán cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, hơi hơi thở dài, “Làm một người đàn ông, không thể để cho người nhà giàu có, là thất bại…”
Tô Thi Thi vươn ra ngón tay điểm trên môi anh, ôn nhu nói: “Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình. Chúng ta Phú Quý qua, cũng nghèo khổ qua. Chúng ta rất nhỏ liền mất đi sự ấm áp của gia đình, chúng ta đều biết, người một nhà cùng một chỗ so với cái gì cũng đều không quan trọng bằng.”
“Bùi Dịch, không cần khắt khe như thế, khe khắt chính mình, em sẽ đau lòng.” Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch, nước mắt vô thanh rơi xuống.
Anh sẽ không biết cô có bao nhiêu đau lòng vì anh. Anh đúng là để lại tài sản đủ cho bọn họ sống sung túc mấy đời, nhưng chính anh thì sao? Anh sắp sửa phải sống trong tù nửa năm, trên hồ sơ của anh sẽ vĩnh viễn để lại một chỗ bẩn, cùng với anh đi theo nửa đời người!
“Bùi Dịch, anh chưa làm qua, vì cái gì muốn gánh vác? Cha anh đã chết, vì trả lại sự trong sạch cho ông ấy, thật sự cần hy sinh những cái này sao?” Tô Thi Thi hít vào một hơi, trầm giọng nói xong.
“Em không hiểu những cái đạo lý lớn này, em chỉ biết là, người còn sống mới đúng là quan trọng nhất. Em chính là muốn chỉnh Hỗ Sĩ Minh, chỉnh đến trả lại trong sạch cho anh mới thôi!”
Chuyện cũ đã qua, người còn sống mới đúng là quan trọng nhất. Tô Thi Thi không phải thánh nhân, cô quản không được nhiều như vậy.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô lòng dạ tiểu nhân cũng được. Cô chỉ là nghĩ muốn bảo vệ chồng của chính mình.
“Ngốc.” Bùi Dịch gắt gao ôm Tô Thi Thi, hốc mắt có chút ướt át.
Từ lúc anh tận mắt thấy cha anh bị người ta hại chết ngày đó bắt đầu, mục tiêu lớn nhất cuộc đời này của anh chính là muốn tra rõ chân tướng. Nhưng mục tiêu này, lại gặp được Tô Thi Thi về sau, mọi chuyện liền thay đổi.
Anh biết rõ cái gì gọi là nhà, cái gì kêu người nhà, cái gì kêu hạnh phúc. Nhạt nhẽo, ấm áp. Anh một mực xoắn xuýt, cân bằng cái gì đáng chờ đợi, cái gì nên là buông bỏ.
“Bùi Dịch.” Tô Thi Thi ngẩng đầu, hai con mắt lấp lánh nhìn anh, muốn nói lại thôi.
“Cái kia, anh có trách em hay không. Em đem toàn bộ của cải của anh ném đi hết, anh cũng vĩnh viễn đều tra không được…”
“Ngậm miệng!” Bùi Dịch cúi đầu gắt gao che môi của cô lại, không cho cô nói ra!
Anh sợ chính mình nhịn không được thật sự trách móc cô.
Tô Thi Thi nhắm mắt lại, hai tay chặt chẽ ôm lấy cổ của anh, tăng thêm cái hôn này.
“Đồ ngốc.” Tô Thi Thi tại cánh môi anh thì thầm.
Cô biết kế hoạch của Bùi Dịch. Anh nghĩ muốn tìm đường sống trong chỗ chết, mượn chuyện ngồi tù lần này, để cho Hỗ gia triệt để bị kéo vào tới, đồng thời mất cảm giác đối phương.
Tô Thi Thi biết Bùi Dịch nhất định làm tốt một bộ phương án đầy đủ, không tiếc dùng danh dự chính mình làm mồi dụ, từng bước một dụ Hỗ gia đi vào bẫy.
Nhưng cô chờ không kịp. Cô không thể chịu đựng được Bùi Dịch như vậy hư hại chính mình. Cô hiện tại cùng Hỗ gia đồng quy vu tận, tương đương là hoàn toàn phá kế hoạch Bùi Dịch.
“Vợ yêu à, cám ơn em.” Bùi Dịch che ở bên tai Tô Thi Thi, nhẹ nhàng nói.
Thôi. Chẳng qua còn biện pháp khác. Anh tới cùng không nỡ trách cô, cũng không có lá gan trách cô.
Nghe nói, phụ nữ có thai tính tình lớn. Anh đã đã lĩnh giáo rồi.
Bentley chạy trên đường cao tốc, phía sau đám phóng viên đuổi theo cũng đã bị nhóm người cảnh sát giao thông ngăn lại. Toàn bộ, giống như lại dần dần về bình tĩnh.
Nhưng rất nhanh toàn bộ Bắc Kinh mọi người biết, một hồi Phong Bạo đang muốn tiến đến.
Hỗ Sĩ Minh mới vừa ngồi trên xe tính toán về công ty, Vương Thạc nhận cú điện thoại, quay đầu nhìn hắn thời điểm sợ tới mức đến nói đều sẽ không nói.
“Hỗ… Hỗ tổng…” Vương Thạc nghiêng đầu, hận không thể cổ vặn gãy mình đi.
“Nói!” Hỗ Sĩ Minh nhíu mày.
“Tần… Tần Phong thu mua 30% cổ phần công ty Xây dựng Minh Đỉnh.” Vương Thạc thở cũng không dám thở mạnh.
Hỗ Sĩ Minh mạnh ngồi thẳng thân thể, ánh mắt như hai thanh đao một dạng bắn qua: “Cậu lặp lại lần nữa!”
Vương Thạc cúi đầu xem xét tin tức một phen, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt theo trán rơi xuống, lắp bắp nói: “Tần gia điên rồi. Bọn họ đây là muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!”
Hỗ Sĩ Minh lấy tốc độ nhanh nhất mở máy tính bên cạnh ra, click xem tin tức mới nhất, sắc mặt đen như mực nước đậm đặc một dạng.
“Bùi Dịch, đây là chiêu của anh?” Hỗ Sĩ Minh lãnh nghiêm mặt, rất nhanh gõ bàn phím, tuyên bố mệnh lệnh.
Thực nghĩ hắn nuôi mọi người là ngồi không sao?!
“Bọn họ tới cùng muốn làm cái gì?” Vương Thạc nghĩ mãi không xong, “Tô Thi Thi trăm phương nghìn kế mới cứu Bùi Dịch ra ngoài, hiện tại trừ bỏ Sunshine đã cái gì đều không có. Hiện tại Tần gia cũng bị kéo vào, bọn họ chẳng lẽ thật sự không tính toán Đông Sơn tái khởi rồi hả?”
“Hừ, bọn họ cho rằng như vậy có thể phá hủy Hỗ gia? Quả thực ngu ngốc, nằm mơ giữa ban ngày!” Hỗ Sĩ Minh cười lạnh.
Nhưng không biết như thế nào, tâm mạnh của hắn nhảy một phen, hoảng hốt chớp lóe mà thôi.
“Không đúng! Bùi Dịch tuyệt đối hẳn không làm chuyện ngốc như thế!” Hỗ Sĩ Minh kiểm tra một chút, phát hiện các sản nghiệp nhỏ khác của chính mình cũng có chịu đả kích tương tự
Bùi Dịch bọn họ làm như vậy, quả thật là muốn liều mạng!
“Anh ta không có khả năng không biết, như vậy từ đầu đả kích không tới Hỗ gia.” Hỗ Sĩ Minh lãnh yên trở lại, bắt đầu thần tốc suy nghĩ mục đích bọn họ vì cái gì làm như vậy.
Đúng lúc này, Hỗ Sĩ Minh di động vang lên.
“Sao lại thế này? Làm sao có thể có người ở trắng trợn thu mua cổ phần công ty Hỗ thị?” Hỗ Tấn Hoa tại đầu bên kia điện thoại nổi trận lôi đình, “Sĩ Minh, con đang làm cái gì quỷ?”
“Thu mua cổ phần công ty Hỗ thị?” Hỗ Sĩ Minh tim lỡ một nhịp, vừa rồi cái loại cảm giác hoảng hốt này coi như bỗng nhiên chiếm được nghiệm chứng, rất nhanh nói, “Đợi lát nữa về mới nói với người.”
Hỗ Sĩ Minh nói xong liền cúp điện thoại, ngón tay như bay một dạng gõ trên bàn phím. 2 phút sau, sắc mặt hắn xanh mét, tức giận đến một quyền nện ở trên Laptop.
Chỉ nghe oành một tiếng, máy tính lập tức báo hỏng.
Vương Thạc cũng thấy được tin tức mới nhất, cả người đều đã u mê.
“Hợp Hán Kiến Nghiệp? Một trong ba tập đoàn kiến trúc lớn nhất toàn cầu, đang thu mua cổ phần công ty Hỗ thị?” Vương Thạc sắc mặt trắng bệch, cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh.
“Điều đó không có khả năng là thật. Chúng ta cùng Hợp Hán nước giếng không phạm nước sông, bọn họ làm sao có thể sẽ dùng loại phương thức như muốn tự sát này đả kích chúng ta?”
“Tra! Tra rõ ràng, Hợp Hán cùng Bùi Dịch có liên quan gì không!” Hỗ Sĩ Minh gầm thét.
Một cái Tần gia, nhân cơ hội muốn lao vào tóm lấy công ty nhỏ của hắn, hiện tại lại tới một Hợp Hán Kiến Nghiệp!
“Các người thực nghĩ Hỗ gia là ngồi không!” Hỗ Sĩ Minh trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.
Thực lực của hắn, cũng không chỉ như bên ngoài Hỗ gia!
“Hỗ tổng, tra được rồi!” Vương Thạc hô, nhưng trong giọng nói lộ ra run rẩy, nói chuyện đều là run run, “Hợp Hán Kiến Nghiệp pháp nhân là… Là Đức An!”
“Đức An?” Hỗ Sĩ Minh trong đầu bỗng nhiên loé lên một Thiết Kế Sư tuổi trẻ một đầu tóc bạc chói mắt. Cái người kia đã từng giúp đỡ Bùi Dịch thông qua công ty Phi Tầm bắt công trình thôn Thành Trung vị suất ca ngoại quốc đó!
“Hỗ tổng, thật sự xin lỗi. Tôi thật sự không đem hắn cùng Bùi Dịch bọn họ có liên quan với nhau, tôi có lỗi với người!” Vương Thạc mồ hôi lạnh trên trán như mưa rơi xuống, lắp bắp giải thích.
Phía trước bọn họ vẫn đem mục tiêu đặt ở Âu châu, đâu nào sẽ nghĩ đến Hợp Hán Kiến Nghiệp ở M quốc có liên quan.
Hỗ Sĩ Minh gắt gao nắm chặt quả đấm, trong lòng cái loại cảm giác xấu này càng ngày càng mãnh liệt.
“Xem biểu hiện của Tô Thi Thi, này không giống như là chiêu của Bùi Dịch ngược lại giống như là của cô ấy. Chết tiệt, là chúng ta sơ suất rồi!” Hỗ Sĩ Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đức An là người của Bùi Dịch bọn họ, như thế Hợp Hán Kiến Nghiệp hành động đã cực kỳ rõ ràng.
Nhưng rất nhanh, một chuyện thực để cho Hỗ Sĩ Minh tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết.
“Hợp Hán Kiến đã thuộc danh nghĩa Tô Thi Thi. Mà còn cách làm hiện tại của bọn họ, từ đầu liền là đả thương địch thủ diệt 100 tự tổn 8000! Đây là muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!” Vương Thạc run rẩy nói.
“Ngậm miệng!” Hỗ Sĩ Minh gầm thét.
Hắn xem không rõ sao? Còn ở đó lắm miệng!