Edit:
Beta: Gấu
Đêm nay Tô Thi Thi ngủ cực không an ổn, một hồi bị chó rượt, một hồi từ trên cây ngã xuống, rồi lại động đất.
Sau đó, một lần nữa, cô lại bị một con chó đè trên mặt đất.
Thời điểm tỉnh lại, Tô Thi Thi toàn thân mồ hôi lạnh.
Cô hướng bên cạnh vừa thấy, phát hiện trên giường đã không có ai, Bùi Dịch đã thức dậy rồi.
“Cầm thú!” Tô Thi Thi rủa thầm một tiếng, chua xót thân thể đau đớn từ trên giường đứng lên, từng bước một gian nan hướng phòng tắm di chuyển.
Lúc này trong thư phòng, quản gia đang cung kính đứng ở bàn công tác bên cạnh, báo cáo khảo sát.
“Cây bạch quả bên trong đã mốc meo, tạm thời còn chưa tra ra cụ thể nguyên nhân. Nhưng mà đã mời chuyên gia đến xem qua, nói này không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành, nên là gặp chuyện không may có chút tuổi đời rồi.”
“Tôi biết rồi.” Bùi Dịch mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt gật đầu nói, “Tiếp tục điều tra, đồng thời giúp tôi điều tra việc năm đó Phương lão phu nhân rời khỏi Đoàn gia.”
Phương lão phu nhân? Đó không phải là vợ của Đoàn Kế Hùng, bà nội của Tô Thi Thi?
Quản gia lập tức gật đầu nó “Tôi biết rõ, lập cho người đi thăm dò.”
“Chuyện này không được để người khác biết.” Bùi Dịch nói xong khoát tay, để cho ông đi ra ngoài.
Chờ sau khi ông rời đi, Bùi Dịch đứng lên gọi điện thoại cho Tần Phong.
“Sự kiện kia có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.” Bùi Dịch nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Tần Phong có cơ hội nói chuyện.
Nói đùa, tên kia gần đây giống hệt như Đường Tăng, vẫn lải nhải không để yên. Nghe anh dong dài, chi bằng anh đi ăn sáng cùng Tô Thi Thi.
Chỉ là anh trở lại phòng vừa thấy, phát hiện Tô Thi Thi đã thức dậy, trong phòng không người. Đến dưới lầu, lại hay Tô Thi Thi đã đi làm rồi.
Lá gan càng ngày càng to rồi! Bùi Dịch sắc mặt lập tức tối đen.
Dám trốn!
Khóe miệng anh cong lên… một cái, vươn tay đến túi áo lấy điện thoại.
Bên này Tô Thi Thi vừa đi tới cửa, mắt thấy cửa trang viên mở ra, vừa muốn bước ra, nhưng cửa chậm rãi đóng lại.
“Sao lại đóng? Tôi còn chưa ra ngoài mà.” Tô Thi Thi quay đầu nhìn phòng an ninh.
“Tô tiểu thư, Bùi tiên sinh mời người trở về.” Đội trưởng Bảo an đi tới, cung kính nói Tô Thi Thi.
“Tôi…” Tô Thi Thi tức giận xiết chặt quả đấm, rất không dễ dàng thừa dịp Bùi Dịch không chú ý chạy đi, không nghĩ tới như thế liền bị phát hiện rồi. Cô thở dài quay đầu hướng biệt thự đi.
Thời điểm trở vào, phát hiện Bùi Dịch đang ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy anh đứng lên, hướng cô đi tới.
“Anh, anh muốn làm gì?” Tô Thi Thi không tự giác lui về sau một bước, hẳn không là vì cô buổi sáng không đợi anh mà đi trước, người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi muốn trả thù cô?
Nhớ tới chuyện tối hôm qua ở hành lang, Tô Thi Thi kìm lòng không đậu mặt đỏ lên.
Chết tiệt, cô hiện tại thắt lưng vẫn còn đau…
“Em suy nghĩ cái gì?” Bùi Dịch để mặt sát vào Tô Thi Thi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, mi mắt nheo lại.
“Tôi chỉ là muốn gọi em quay lại ăn bữa sáng mà thôi.” Bùi Dịch nói xong kéo Tô Thi Thi đi, xoay người hướng nhà ăn đi đến.
“Tôi…” Tô Thi Thi á khẩu không trả lời được, là cô suy nghĩ nhiều sao? Rõ ràng ánh mắt vừa rồi làm cho người ta hiểu lầm!
“Kỳ thật bản thân tôi có thể đi, mua bữa sáng gần công ty ăn là được.” Tô Thi Thi nho nhỏ nói thì thầm.
“Bên ngoài không an toàn bằng ở nhà.” Bùi Dịch nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, “Hay em muốn tôi cho người đưa đến công ty cho em?”
“Không cần không cần, trong nhà ăn là được rồi.” Tô Thi Thi vội vàng chạy tới ngồi vào bàn ăn, cúi đầu bắt đầu ăn.
Cô tuyệt đối tin tưởng Bùi Dịch nói được, làm được.
Cùng lúc đó, bên biệt thư ̣Đoàn gia, Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa sáng sớm ngồi ở trong phòng khách, hai người thần sắc đều không tốt lắm.
“Tôi đã nói chuyện này điềm xấu.” Phương Thanh Hoa nói.
“Ngậm miệng!” Đoàn Chấn Ba nhíu mày nói, “Nếu như để cho cha nghe được, nhất định liền giáo huấn bà.”
“Tôi không phải nói cây bạch quả áp đảo nhà cửa, điềm xấu, mà là nói…” Phương Thanh Hoa nói xong nhìn bốn phía, đè thấp thanh âm nói, “Ông chẳng lẽ quên năm đó lời thầy Phong Thủy nói rồi hả?”
“Bà là nói…” Đoàn Chấn Ba sắc mặt trầm xuống.
Năm đó mẹ ông 60 tuổi thời điểm cùng cha ông ly hôn, nguyên nhân liền là vì cây bạch quả từ từ héo úa, nói Phương lão thái thái cùng Đoàn gia phong thuỷ không hợp, cho nên mới bị buộc ly hôn.
Tuy nhiên khi đó lão gia tử ở bên ngoài vẫn có phụ nữ, nhưng là dù sao trong nhà lại vẫn có một người vợ hợp pháp. Nhưng từ khi cây bạch quả càng ngày càng khô vàng, lão gia tử mới thật sự nổi lên ý nghĩ muốn ly hôn.
Hơn sáu mươi tuổi ly hôn, tại Thượng Lưu Xã Hội lý cũng dẫn tới không nhỏ xôn xao, nhưng là vì tài vận Đoàn gia, lão gia vẫn cứ quyết đuổi vợ mình.
“Chuyện này đã qua, bà nhắc lại làm gì?” Đoàn Chấn Ba nhíu mày nói.
Ông không quá tin tưởng mấy chuyện tâm linh này, mà còn ông cũng tin tưởng năm đó lão gia chủ yếu là nghĩ muốn ly hôn, cho nên mới tìm một cái cớ như vậy.
Phương Thanh Hoa có chút sốt ruột nói “Loại chuyện này thà rằng tin là có, không thể tin là không. Ông xem vốn trong nhà cũng chưa xảy ra chuyện gì, từ khi Tô Thi Thi đến đây, gây ra ít nhiều nhiễu loạn? Cây bạch quả vốn đang rất tốt, nó vừa trở về chưa đầy vài ngày gục rồi. Tôi là suy nghĩ Tô Thi Thi là lão thái thái nuôi lớn, có thể hay không vậy…”
“Ý của bà là nói…” Đoàn Chấn Ba mi mắt nheo lại.
Ông mặc kệ chuyện này thực giả ra sao, nhưng là nếu có thể đẩy chuyện này cho Tô Thi Thi, khiến nha đầu kia rời khỏi nơi này, đối với ông mà nói không phải một chuyện tốt sao.
“Chấn Ba, tôi cảm thấy được chúng ta vẫn lại là đi nói cho cha một tiếng, đến lúc đó quyết định sao, là chuyện của cha. Chúng ta cũng tận hiếu tận tâm rồi, ông nói có phải hay không?” Phương Thanh Hoa dừng một chút, lại thật cẩn thận nói.
“Ngày hôm qua Hà gia lại gọi điện thoại để cho Ngọc Lộ trở về, cha còn không biết chuyện của Ngọc Lộ, tôi chỉ sợ Tô Thi Thi cùng chúng ta không có quan hệ tốt, lại ở cùng một khuôn viên, đến lúc đó lắm miệng…”
“Được, bà theo tôi cùng đi.” Đoàn Chấn Ba nghĩ nghĩ nói. Mặc kệ như thế nào, dù sao chuyện này đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi, không có hại, cớ sao mà không làm?
Phương Thanh Hoa trong lòng vui vẻ. Hừ, Tô Thi Thi vậy mà còn muốn cùng bà đấu!
Đều nhờ cây bạch quả!
Phương Thanh Hoa trong mắt ánh sáng lạnh chớp lóe, nhưng lập tức liền điều chỉnh tốt tâm trạng, không cho tâm tư của bản thân tiết lộ nửa phần.
Nếu để Đoàn Chấn Ba biết̉ chuyện kia, đối với bà ta cũng không có lợi.
“Cha…” Mới vừa xuống lầu Đoàn Ngọc Tường nghe được cha mẹ vừa rồi đối thoại, thấy bọn họ muốn đi tìm lão gia tử, há to mồm, nghĩ muốn ngăn cản bọn họ.
Nhưng mới mở miệng, cô đột nhiên lại đổi chủ ý. Chờ bọn họ rời đi, nghĩ nghĩ đi sang biệt thự kế bên.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đang ăn cơm, quản gia đi đến, thông báo “Tiên sinh, Đoàn đại tiểu thư nói có việc tìm ngài.”
Bùi Dịch bỏ thìa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi rụt cổ “Anh đừng nhìn tôi, tôi cùng cô không quen, cô ấy là tới tìm anh.”
Không biết có phải hay không cô ảo giác, cô cảm thấy được ánh mắt Đoàn Ngọc Tường nhìn Bùi Dịch có chút kỳ quái.
Bùi Dịch nhìn đến dáng điệu tiểu nữ nhân không được tự nhiên, ánh mắt tối sầm, đối với quản gia nói “Để cho cô ta vào.”
Bên ngoài rất nhanh liền có tiếng bước chân truyền đến, Đoàn Ngọc Tường tiến vào phát hiện Tô Thi Thi cũng ở đây, sửng sốt một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục.
“Chú trẻ.” Cô đi tới mở miệng có chút không được tự nhiên, Bùi Dịch so cô lớn hơn vài tuổi mà thôi, gọi anh là chủ trẻ thật sự rất không quen.
Nhất là kêunhư thế, cảm giác cùng anh cách rất xa rất xa.
“Có lời cứ nói.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói, đến nhìn cũng không nhìn cô ta liếc mắt một cái.
Đoàn Ngọc Tường cắn môi, trong giọng nói có chút sốt ruột “Chú trẻ, con tới liền là nghĩ muốn nói cho chú một tiếng, hôm nay trang viên thảo luận nổi lên một chút lời đồn ác ý, nói cây bạch quả đột nhiên ngã vào phòng ốc là điềm xấu. Chú cũng biết ông nội tín những thứ này, khả năng có thể gây bất lợi cho Tô tiểu thư.”
Tô Thi Thi tay nắm thìa căng thẳng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô không tìm phiền toái, phiền toái trái lại chính mình đã tìm tới cửa.
Đang nói, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, quản gia chào đón đưa người hầu Hồng Cầm của Nhậm TIếu Vi đi tới.
“Bùi thiếu gia, phu nhân mời Tô tiểu thư đi gặp mặt.”
Tô Thi Thi cầm lấy khăn ăn chùi miệng, nghiêng đầu rất nhanh lườm Bùi Dịch một cái.
Chỉ thấy Bùi Dịch nhàn nhạt nhíu mày, đứng lên, đối với Hồng Cầm gật gật đầu.
Hồng Cầm có chút khó xử nhìn Bùi Dịch: “Phu nhân nói Tô tiểu thư một mình đi qua.”
“Vậy sao?” Bùi Dịch nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói nhưng là chân thật đáng tin, “Người phụ nữ của tôi sao có thể để người khác dẫn đi, bà trở về đi, tôi sẽ đưa cô ấy qua đó.”
“Tôi có thể từ chối không?” Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi, sớm biết rằng cô vừa rồi chết sống không trở lại rồi.
“Từ chối không có hiệu quả.” Bùi Dịch lôi kéo Tô Thi Thi, trực tiếp đi ra phía ngoài
Đoàn Ngọc Tường nhìn hai người cùng cô nhìn thoáng qua, trên mặt nụ cười gượng.
Bùi Dịch lôi kéo Tô Thi Thi đến bên ngoài, tiện buông lỏng tay cô ra “Chờ tôi một chút.”
“Này…” Tô Thi Thi lại vẫn chưa kịp nói chuyện, Bùi Dịch liền hướng phía ngoài đi tới.
Đoàn Ngọc Tường đi tới, nhìn thấy Tô Thi Thi một người ở bên ngoài, sắc mặt trầm trầm, hướng tới cô đi qua.