Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 160: Chừa chút khí lực

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Edit: KalyVng

Beta: Twinsyl

“Thi Thi, cô đừng đau lòng.”

Ôn Ngọc ở đầu bên kia điện thoại còn chưa nói xong, liền khóc lên.

Tô Thi Thi như lọt vào trong sương mù, nghe cô ấy khóc tâm đều nát, vội hỏi: “Cô đừng vội. Nói cho tôi biết tới cùng là xảy ra việc gì.”

Ôn Ngọc thút tha thút thít, khóc hồi lâu cũng chưa nói ra một câu nào.

Tô Thi Thi gấp gáp vô cùng, quay đầu nhìn Bùi Dịch ở phía sau hỏi: “Tần Phong có phải hay không khi dễ Ngọc rồi hả?”

“Xảy ra chuyện gì?” Bùi Dịch nhướng mày, liếc cô một cái, cầm điện thoại trực tiếp bấm số Tần Phong.

“Không có… Không liên quan đến… Tần tiên sinh.” Ôn Ngọc nghe được Tô Thi Thi nói, một bên khóc thút thít vừa nói.

“Tới cùng xảy ra chuyện gì? Cô vừa rồi nói cái gì tôi không cần thương tâm? Là chuyện của tôi sao?” Tô Thi Thi dằn lại tính tình hỏi.

Ôn Ngọc vốn lá gan nhỏ, hiện tại nhất định là đã xảy ra cái gì trọng đại, dọa cô ấy thành cái dạng này.

“Tôi… Cái kia… Cô không biết sao?” Ôn Ngọc muốn nói, nhưng cẩn thận suy nghĩ, Tô Thi Thi giống như không biết chuyện gì. Ôn Ngọc do dự muốn hay không nói cho cô biết.

Tô Thi Thi càng nghe càng nóng vội, cô hít sâu một hơi, nói: “Bà cô của tôi, tôi van cô, trước tiên là nói tại sao khóc được chưa?”

3 phút sau…

Tô Thi Thi im lặng nhìn trời.

Đây là sao vậy!

Ôn Ngọc khóc là vì cho rằng Tô Thi Thi bị Bùi Dịch bỏ rơi.

Bọn họ lúc trước ở trong quán coffee xảy ra chuyện, vừa lúc bị phóng viên chụp lén. Lúc ấy Tô Thi Thi bị áo khoác của anh che đầu, nhìn không ra là ai, chỉ nhìn đến Bùi Dịch thật cẩn thận che chở cô rời đi.

Khó trách lúc trước Bùi Dịch dùng áo của mình che mặt Tô Thi Thi, hẳn là sớm biết bên ngoài có phóng viên.

Các phóng viên không biết người kia là Tô Thi Thi, thêm mắm thêm muối nói Bùi Dịch có tình yêu mới. Ôn Ngọc nhìn đến liền nóng nảy.

Tô Thi Thi khuyên can mãi đem chuyện này giải thích rõ ràng, khuyên thật lâu, Ôn Ngọc mới ngừng khóc.

Một khác, Bùi Dịch cũng vừa nói chuyện điện thoại xong.

“Anh không nói với anh ta cái gì chứ?” Tô Thi Thi nhìn chằm chằm di động Bùi Dịch, thật cẩn thận hỏi han.

Bùi Dịch liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Trễ rồi, Tần Phong đã qua tìm Ôn tiểu thư.”

Tô Thi Thi khóe miệng rút gân co giật. Cô có phải hay không lại làm chuyện sai rồi hả?

“Hẳn sẽ không gặp chuyện không may đi?” Tô Thi Thi nhỏ giọng nói, “Ngọc giống như đối Tần Phong hiểu lầm rất nhiều, vừa rồi đều đã thiếu chút nữa gọi anh ta là biến thái, anh ta như vậy đi qua có thể hay không dọa đến cô ấy?””Tô tiểu thư, em vẫn lại là trước hết nghĩ cho chính mình đi.”

Bùi Dịch nói xong lành lạnh lườm người phía sau cô một cái, nơi đó Tống Trọng Hạo chính là đang ôm một đống bản vẽ, sốt ruột vội vàng hoảng hốt chạy tới.

“Sư muội, các người đi cũng không bảo tôi? Tôi thiếu chút nữa liền bị bỏ rơi!”

Tô Thi Thi xấu hổ cười nói: “Sư huynh, nơi này lạ nước lạ cái, anh nên theo sát. Hai ta đều không mang theo hộ chiếu, giống như giai cáp vô sản một dạng, bỏ đi liền thảm rồi.”

“Nói đúng. Sư muội, em rể nhìn giống như tính tình không tốt lắm, em chớ chọc cậu ấy. Nếu lỡ cậu ta dưới cơn giận dữ ném chúng ta ở đây liền xong rồi.”

Phía trước có người đang buồn bực nghe đến hai chữ “Em rể”, tức giận trong lòng nhất thời liền giảm xuống.

Trong số mấy trăm cái bóng đèn, chỉ có người này nhìn tựa hồ cũng thuận mắt rất nhiều.

Chỉ là loại này cảm giác tốt không duy trì tới một giờ, lúc tới khách sạn nhận phòng, Bùi Dịch quả thực nghĩ muốn bóp chết cái tên Sư huynh này!

Tống Trọng Hạo cầm lấy cánh tay Tô Thi Thi chết sống không chịu buông: “Sư muội, em phải giúp anh giải quyết vấn đề, em cũng không thể bỏ mặc anh.”

Tô Thi Thi không biết giải thích làm sao: “Sư huynh, chúng ta chỉ là cách nhau cái vách phòng thôi. Hiện tại là hai giờ sáng rồi, chúng ta ngày mai nói tiếp được không?”

Tô Thi Thi vừa nói vừa ngáp, thật sự mệt chết cô rồi.

“Không được, anh ngủ không được!” Tống Trọng Hạo lắc đầu, khuyên không được Tô Thi Thi, muốn lôi kéo Bùi Dịch đứng ở một bên nhờ giúp đỡ.

Tô Thi Thi tim đạp liên hồi, vội vàng chắn trước mắt Bùi Dịch.

Cô muốn điên rồi. Không thấy được Bùi Dịch sắc mặt đã khó coi lắm rồi sao?

Cô trái lại không sợ Bùi Dịch phát giận. Cô chỉ sợ anh không phát giận, mà âm thầm xử lí thì thật đáng sợ.

Cô đúng là tận mắt thấy qua Tần Phong bị anh chỉnh có bao nhiêu thảm!

“Tống tiên sinh nghĩ muốn cùng chúng tôi ở chung phòng?” Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn Tống Trọng Hạo.

Tống Trọng Hạo liều mạng gật đầu.

“Tốt lắm, chúng ta cùng chung phòng, phòng này đủ lớn.” Bùi Dịch nói xong, ôm bả vai Tô Thi Thi, hướng phòng đi đến.

Tô Thi Thi trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Bùi Dịch.

Không phải, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Bùi Dịch cúi đầu lành lạnh liếc nhìn cô một cái: “Tô tiểu thư không phải nên khen ngợi tôi dễ gần sao?”

Dễ gần…

Là lòng dạ hiểm độc thì có!

Tô Thi Thi nhìn phòng Tổng Thống tráng lệ, bước chân càng ngày càng chậm, cảm thấy được sắp gặp chuyện không may.Nhưng sư huynh đơn thuần của cô, đã ngây thơ theo sát tiến vào.

Vào trong phòng, Bùi Dịch buông Tô Thi Thi ra, quay đầu đối với Tống Trọng Hạo nói: “Tôi với Thi có việc bận rộn. Chờ em ấy xong việc, trở ra cùng anh thảo luận.”

“Oke! Em rể, cậu thật sự là quá tốt rồi!” Tống Trọng Hạo cảm kích gần như muốn khóc.

“Đợi một chút… Chúng ta không bận…” Tô Thi Thi còn chưa nói xong, đã bị Bùi Dịch kéo vào bên trong phòng ngủ.

“Ầm.”

Cửa phòng ngủ bị đóng, Tô Thi Thi sợ tới mức khẽ run rẩy, cảnh giác nhìn Bùi Dịch: “Anh làm gì?”

Bùi Dịch đem áo khoác tùy ý vứt trên mặt đất, vừa đi vừa cởi cúc áo sơmi.

Tư thái bừa bãi lại tao nhã thong thả như một con báo, chính đang chậm rãi hướng đến con mồi.

Tô Thi Thi nuốt nước bọt, thân thể không ngừng lui về sau: “Anh đừng làm càn, sư huynh còn đang ở bên ngoài…”

Cô nói đến một nửa, trong đầu đột nhiên một ánh sáng chớp lóe, mắt trừng lớn.

“Anh hẳn không phải muốn…”

“Em nói xem?” Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.

Dám quấy rầy anh cùng vợ ở chung, chán sống rồi!

“Này, anh đừng xằng bậy!”

“A, Bùi Dịch, anh như vậy hơi quá đáng!”

“Ưm…”

Phản kháng không bao lâu lại biến thành tiếng kêu trầm thấp, người đàn ông này mỗi lần chỉ biết dùng duy nhất chiêu này!

Tô Thi Thi cầu nguyện nơi này cách âm hiệu quả một chút.

Cô mới nghĩ, bên ngoài liền truyền đến Tống Trọng Hạo kêu la: “Sư muội, em nhớ chừa chút khí lực ra đây cùng anh thảo luận bản thiết kế!”

Chừa chút khí lực…

Tô Thi Thi muốn khóc.

“Bùi Dịch, anh là đồ cầm thú!” Tô Thi Thi tức giận đến cắn người đàn ông trên người mình.

Chỉ là đau đớn đối với anh không là gì, Tô Thi Thi rất nhanh liền ngay cả khí lực kêu to đều không có.

Tống Trọng Hạo đáng thương tội nghiệp bên ngoài nghe xong cả đêm, mãi đến gần sáng, sư muội anh cũng chưa xong việc.

Tô Thi Thi thức dậy, Bùi Dịch đã rời giường đi họp. Cô mở cửa phòng ngủ ra vừa thấy, thiếu chút nữa đã giật mình.

“Sư huynh, anh có khỏe không?”

Chỉ thấy sư huynh cô ngồi ở trên ghế sofa, hai vành mắt đen, ánh mắt yếu ớt nhìn cô. Bộ dạng giống như là oán phụ.

“Sư muội, em cuối cùng cũng xong việc, nhanh nhìn xem bản vẽ của anh, cái cổng vòm này lại vẫn có chút không thích hợp.” Tống Trọng Hạo vô lực nói.

“A…, tốt.”

Tô Thi Thi vội vàng chạy tới, người chuyên nghiệp giốnh như sư huynh cô như thế, cô thật sự là lần đầu tiên gặp.

Thảo luận một chút, cả buổi sáng đều trôi qua. Tô Thi Thi đã đói bụng, nhưng nhìn đến sư huynh cô vành mắt đậm đen, cô yên lặng nuốt trở vào.

Rất không dễ dàng đem vấn đề cổng vòm giải quyết, Tô Thi Thi nghĩ sẽ đi ăn cơm, nhưng sư huynh cô ngay sau đó lại ném ra một vấn đề khác.

Tô Thi Thi gần như muốn khóc: “Sư huynh, thiết kế trang trí trần nhà đã cực kỳ hoàn mỹ rồi.”

“Không được, anh cuối cùng cảm thấy cồn thiếu chút gì.”

Tô Thi Thi phải ăn rồi mới tính tiếp được. Cô thừa dịp Tống Trọng Hạo không chú ý, vụng trộm chạy ra ngoài.

Không ra ngoài, cô tuyệt đối sẽ đói đến choáng quáng.

“Sư muội, em muốn đi đâu?” Tô Thi Thi vừa mới mở cửa, phía sau liền truyền đến thanh âm ai oán cuả sư huynh cô

Ngay sau đó, bên ngoài lại truyền đến một giọng nam.:,

“Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

Hỗ điên khùng?

Sắc mặt Tô Thi Thi cứng đờ, cho rằng chính mình nghe lầm, còn không phản ứng kịp, bên trái lại truyền đến một thanh âm.

“Tô Thi Thi, em đang làm cái gì?”

Bùi Dịch?

Sao anh lại đột nhiên trở lại?

Xong rồi, có phải là trùng hợp hay ngẫu nhiên!

Tui mới ngủ dậy. Ăn cái đã. Rồi ngủ tiếp đây pipi mọi người

Chọn tập
Bình luận
× sticky