Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 208: Cầu hôn đến nghiện

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Từ ngày đó ở trong khách sạn sau khi Bùi Dịch cầu hôn, chuyện này tựa hồ thành việc bọn họ làm hằng ngày.

Bùi Dịch mỗi lần sau khi nhìn thấy Tiểu Vịnh, quay đầu sẽ hỏi Tô Thi Thi khi nào mới chịu sinh con.

Tô Thi Thi lúc đầu còn có thể mặt hồng tim đập, sau đó thành mặt không chút thay đổi, đến cuối cùng đã triệt để vô cảm.

“Trả thù! Này nhất định là trả thù!” Tô Thi Thi căm giận chỉnh lý văn kiện trên bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi hô.

Buổi sáng hôm nay lúc cô chuẩn bị đi làm, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh đang ở trong sân tản bộ.

Bùi Dịch nhìn đến Tiểu Vịnh, lại hỏi cô khi nào mới chịu sinh con.

Tô Thi Thi lúc này nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, xoay người muốn ngồi vào trong xe. Nhưng Đại Cẩu Tử đột nhiên nằm úp sấp trên bụng Tiểu Vịnh, dùng đầu cọ vào bụng nó.

“Đến chó cũng cười nhạo mình!” Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại đám người Tiểu Ưu nhìn thấy cô liền cười trộm, bọn họ sắp bị chết cười rồi.

“Đàn ông âm hiểm!” Tô Thi Thi cực kỳ bực mình.

Không phải là khi đó tại sân bay cô không cẩn thận lôi kéo Ôn Ngọc chạy mất thôi sao? Sao lại ghi hận lâu như vậy?

Chuyện này đã qua đi hơn hai mươi ngày, mà người đàn ông kia lại vẫn cùng cô đọ sức!

“Thi Thi, cô không sao chứ?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.

Tô Thi Thi hoàn hồn, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Ôn Ngọc: “Cô nói xem, đàn ông sao lại keo kiệt như vậy?”

Ôn Ngọc sửng sốt: “Cô nói Bùi tổng sao?”

Tô Thi Thi nhíu mày: “Chẳng thế thì ai?”

“Anh ấy có phải hay không bị Tần Phong lây bệnh rồi hả?” Ôn Ngọc mở to cặp mắt ngập nước, vẻ mặt khờ dại hỏi.

Tô Thi Thi sửng sốt, lập tức chạy đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô hỏi: “Nói, cô cùng Tần Phong thế nào rồi hả?”

Ôn Ngọc mặt chải quét một phen liền đỏ, cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt của cô, ấp úng nói: “Không, không có gì.”

“Vậy – – sao?” Tô Thi Thi kéo âm ra thật dài, cảm thấy được trong khoảng thời gian gần đây Ôn Ngọc cùng Tần Phong có biến.

Nhưng Ôn Ngọc không biết có phải gần son thì đỏ, học xấu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bùi tổng lại cầu hôn với cô đúng hay không?”

Cô không đề cập tới thì không sao, nhắc tới Tô Thi Thi sắc mặt lập tức liền suy sụp thêm vài phần: “Cái kia tính là cầu hôn sao?”

Mỗi ngày hỏi cô khi nào thì sinh con cho anh, nếu cái này cũng coi như cầu hôn mà nói, cô thật sự… Có chút thất vọng!

“Thi Thi, kỳ thật Bùi tổng thật sự đối với cô vô cùng tốt. Cô cũng thích người ta như vậy, tại sao lại không chịu kết hôn?” Ôn Ngọc hỏi.

Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, tại sao cô không đồng ý chứ?

Mấy ngày nay có đôi khi cô cũng đang tự hỏi chính mình tại sao, trong lòng lại vẫn là có chút mâu thuẫn.

Ôn Ngọc nói: “Tất cả mọi người nhìn thấy, khi đó tại Đài Truyền Hình, Bùi tổng trước mặt toàn bộ người thế giới cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý. Chúng tôi còn tưởng rằng các người lập tức sẽ cử hành hôn lễ.”

Ôn Ngọc nghe được Bùi Dịch thời gian này mỗi ngày đều cầu hôn Thi Thi quả thật có chút ngạc nhiên, cô vẫn cho rằng Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi cũng sớm đã đi đến một bước kia rồi.

“Tôi…” Tô Thi Thi hơi há mồm.

Nguyên do trong đó, cô không biết nên nói sao nữa.

Lần đó, bọn họ chỉ là ở trước mặt truyền thông giả vờ giả vịt, chọc tức người của Đoàn gia mà thôi. (Có mình cô nghĩ vậy thôi, chứ anh ko có nghĩ vậy nha ????????????????????)

Mà mục đích làm những chuyện đó, Tô Thi Thi không hề nghĩ muốn đâm lao phải theo lao.

Ở trong tình yêu, cô thủy chung là nhất kiến chung tình, không muốn có quá nhiều chuyện rắc rối xung quanh như vậy.

Đúng là thời gian này Bùi Dịch hữu ý vô ý cầu hôn, lại khiến trong lòng cô ẩn ẩn có chút bất an.

Cô biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên Bùi Dịch mới muốn vội vã cùng cô kết hôn. Quả nhiên, anh lại sợ cô có áp lực, cho nên mới dùng phương pháp như vậy.

Người đàn ông kia luôn luôn thật cẩn thận chăm sóc quan tâm đến tự tôn của cô, mặc dù có lúc cũng làm cho người ta tức giận đến nghiến răng, nhưng ở một mặt khác lại có phương thức làm lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tô Thi Thi che mặt, có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết, nhưng cảm thấy được trong lòng bất an, mà còn…”

Cô đã hết hôn một lần, không nên lại ôm ấp quá nhiều ảo tưởng. Đúng là cô cùng Hà Chí Tường một lần hôn nhân kia, thật sự không có nhiều lãng mạn như vậy.

Không có cùng nhau đi dạo phố, không có cùng nhau nhớ chuyện xưa, thậm chí không nhận được đóa hoa nào, càng không cần phải nói cầu hôn lãng mạn, cùng với hôn lễ long trọng.

Khi đó mẹ con Hà gia yêu tiền như mạng kia vì tiết kiệm tiền, chỉ là để cho hai người đi đăng ký kết hôn, sau đó gọi bà nội cô đến ăn cơm liền kết thúc.

Khi đó, Tô Thi Thi thông cảm Hà Chí Tường, cũng không có quá nhiều yêu cầu.

Chỉ là sau này tới mới hiểu được, kia chẳng qua là một vở kịch lừa gạt. Mẹ con Hà gia sợ là chỉ muốn cô sinh con, nên mới chẳng quan tâm đến những thứ khác.

Tô Thi Thi từ trong hồi ức suy nghĩ đến hiện tại, nói với Ôn Ngọc: “Ngọc, cô biết không? Tôi vốn dĩ đối với tình yêu không ảo tưởng nhiều như vậy, đúng là, Bùi Dịch khiến tôi trở nên càng ngày càng nảy sinh lòng tham rồi…”

Cô cũng sẽ giống thiếu nữ một dạng, đối với tình yêu khát khao, cũng sẽ nhớ lại tình yêu của bọn họ,quá trình có thể hoàn mỹ vô khuyết.

Mà quan trọng hơn là, mẹ của Bùi Dịch không thích cô, cô không muốn anh khó xử.

“Cô nói xem, đàn ông thật sự có thể tin được không?” Ôn Ngọc chống má nhìn ngoài cửa sổ, có vẻ đăm chiêu hỏi han.

“Ôi, thiếu nữ hoài xuân a…, cô còn nói cô cùng Tần Phong không có gì.” Tô Thi Thi cười trêu nói.

“Ai nha, cô sao lại đổ lên người tôi rồi hả?” Ôn Ngọc mặt đỏ bừng, xấu hổ đến hận không thể xuyên nhập vào dưới bàn.

Tô Thi Thi sợ như thế này sẽ lại dọa Ngọc khóc, đành phải kéo đề tài nói chuyện khác.

Công trình sân vận động cùng mấy đội thi công ngày đêm làm không nghỉ, đã sắp làm xong rồi.

Tô Thi Thi bớt thời giờ đi thăm dò nhìn một phen, nói một chút chú ý chi tiết quan trọng, đến giờ tiện trực tiếp trở về trang viên.

Đầu thu chạng vạng, trời chiều phía tây trầm, ánh mặt trời tràn khắp trong trang viên, trên đường hai bên trồng hoa hồng đang đua nở cực kỳ bắt mắt.

Tô Thi Thi đặc biệt xuống xe đi dạo, bước chậm lại, ở dưới gốc cây, cảm thụ được khí trời mùa thu.

Cuộc sống luôn luôn bận rộn, rất ít khi có cảm giác dừng lại như vậy, chậm rãi cảm thụ được bên người vô cùng hoàn mỹ.

Tô Thi Thi bởi vì Bùi Dịch viện cớ, không phải tiếp tục đến nhà chính luyện yô-ga, nhưng cô không bỏ dở việc luyện yô-ga.

Mà thời gian này, không biết có phải hay không bởi vì luyện yô-ga, tâm tình của cô bất tri bất giác ôn hòa rất nhiều. Giống như dừng lại vậy, cẩn thận cảm thụ thời gian trôi đi cũng chậm chậm tăng nhiều rồi.

“Tô tiểu thư…” Lúc Tô Thi Thi sắp đi đến cửa biệt thự, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói khẽ gọi.

“Lưu Dĩnh Tuệ?” Tô Thi Thi nhíu mày, cô gần đây hầu như không thấy được vị Lưu tiểu thư này rồi.

“Tô tiểu thư, có thể nói với cô mấy câu không?” Lưu Dĩnh Tuệ là từ sau một khu vườn hoa nhỏ đi tới, đứng ở chỗ cách cô bốn năm mét, hướng Tô Thi Thi vẫy tay.

“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi gì liền đi.

Lưu Dĩnh Tuệ có chút sốt ruột nói: “Cô đến đây một chút có được không? Tôi cùng cô nói mấy câu được chứ”

Cô ta nói xong ánh mắt có chút lo lắng nhìn nhìn bốn phía, giống như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.

Tô Thi Thi nhướng mày, nhưng vẫn đi tới, tới gần mới phát hiện Lưu Dĩnh Tuệ sắc mặt thật không tốt.

Vành mắt đen đậm, sắc mặt tái nhợt, như là thời gian rất lâu không nghỉ ngơi tốt rồi.

Bụng dưới của cô ta đã nổi lên, đã nhìn ra được là người có thai, hai tay nhẹ nhàng mà đặt ở trước bụng. Nhìn thấy Tô Thi Thi đi tới, hướng về phía cô cảm kích cười cười.

“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Tô Thi Thi trong lòng có chút phức tạp, không biết dùng cái tâm tính gì đối mặt với vị Tiểu Tam của cha ruột mình nữa.

Nói như vậy người phụ nữ mang thai không phải là giống cô ta đều tiều tụy như vậy chứ? (Tình hình là bà Thi sợ có bầu rồi ????????????????????)

“Tôi…” Lưu Dĩnh Tuệ nhìn nhìn bốn phía, thấy không có ai, đột nhiên giữ chặt cánh tay Tô Thi Thi, một bộ dáng như sắp khóc đến nơi nói, “Tô tiểu thư, tôi có thể đi tới chỗ cô ở được không?”

Tô Thi Thi thân thể cứng đờ. Cô có nghe lầm hay không?

Cả nhà sáng hảo.????????????????????

Ai đọc 207 cho tí góp ý nè để bạn rút kinh nghiệm ????????????????????????

Chọn tập
Bình luận
× sticky