Nhàn nhạt thanh âm, lộ ra nồng đậm lo lắng. Tần Phong cực kỳ thật sự nhìn Bùi Dịch, trong giọng nói là chưa từng có quá nghiem túc.
“Bùi Dịch, cậu nghĩ rõ ràng không? Cô ấy thật sự thích hợp kết hôn sao? Cậu cũng không phải không biết, cô ấy là con gái của Đoàn gia. Mặc kệ như thế nào, trong thân thể cô ấy cũng đang chảy dòng máu Đoàn gia.”
Bùi Dịch nhíu mày, nói: “Điểm ấy không cần hoài nghi. Cô ấy so với tôi càng hận Đoàn gia.”
“Cho dù như vậy. Chẳng lẽ cô ấy thật là người cậu muốn kết hôn duy nhất? Bùi Dịch, cậu cũng không phải không biết, cậu nếu thật sự quyết định chọn cô ấy làm vợ, đời này liền là cô ấy, đúng là cậu thật sự hỏi qua chính mình, cậu thật sự thích cô ấy?”
Tần Phong mải miết nói.
Mấy năm nay,nữ nhân bên người Bùi Dịch không ít, nhưng đều đã chỉ là gặp dịp thì chơi. Từ khi sau chuyện kia, Bùi Dịch bất luậnliền không có để tâm quáđối cái gì một nữ nhân.
“Cậu để cho cô ấy ở lại bên cạnh cậu, là thật bởi vì cô ấy làm hư cái di động kia sao, muốn để cho cô ấy thay cậu bổ khuyết đoạn trí nhớ kia, hay lại vẫn là vì cô ấy có phần giống Dẫn Lan?”
Dẫn Lan…
Đã bao nhiêu năm không có nghe nói qua tên này. Giờ phút này, lại lần một lần hai đột nhiên xuất hiện bên tai, giống như một quả bom nổ vang trong đầu Bùi Dịch.
Bùi Dịch vốn dĩ cho rằng chính mình đã quên, nhưng mãi đến khi cái tên này bị nhắc tới, anh mới phát hiện cái tên này đã sớm khắc vào nội tâm, vừa nhắc tới sẽ dẫn tới hiệu ứngbươm buớm.
Bùi Dịch nắm tay lại thành quả đấm, mày cũng nhíu chặt lại: “Cô ấy cùng Dẫn Lan tuyệt không giống.”
“Hai người họ bộ dáng quả thật không giống. Nhưng là tính cách? Cảnh ngộ? Trước kia Dẫn Lan không phải là giống Tô Thi Thi hiện tại một dạng, thích một người, khả dĩ trả giá toàn bộ! Tô Thi Thi đối với chồng trước của mình lúc đó chẳng phải…”
“Tôi nói, Tô Thi Thi cùng Dẫn Lan bất đồng! Hai người họ tính cách một chút cũng không giống!” Bùi Dịch quát khẽ nói.
Lý do này không biết là nói Tần Phong nghe hay vẫn lại là nói cho chính mình nghe.
Anh một cái vẻ như nói cho chính mình, Tô Thi Thi cùng Trạm Dẫn Lan là hoàn toàn khác nhau.
Trạm Dẫn Lan kia đã chết! Tô Thi Thi là hoàn toàn là một người khác.
“Bùi Dịch, tôi không phản đối cậu thích Tô Thi Thi, trái lại, làm bằng hữu, tôi rất mong muốn nhìn thấy cậu có thể lần nữa bắt đầu một đoạn cảm tình. Nhưng là nếu thật sự chỉ là coi Tô Thi Thi bổ khuyết chỗ trống trong lòng kia, tôi hi vọng cậu suy nghĩ kĩ.”
Tần Phong nói xong, trong mắt hơn một chút mê mang: “Thi Thi là đứa bé ngoan, từ nhỏ cũng rất khổ. Cậu không biết cô ấy trước đây chịu quá nhiều thiếu ủy khuất, cô ấy nên là đạt được hạnh phúc.”
Tuy nhiên Tô Thi Thi không nhớ rõ Tần Phong, nhưng là Tần Phong lại vẫn nhớ rất rõ vị muội muội Đoàn gianày.
Nếu khi đó không phải Tô Thi Thi cha mẹ ly dị, như vậy anh ta hiện tại có khả năng đã cùng Tô Thi Thi đám hỏi rồi.
Trong trí nhớ cô có chút nhút nhát, là một tiểu cô nương hiểu chuyện luôn có gắng chịu đựng, bây gời đã trưởng thành trở thành một cô nương dũng cảm rồi.
Bùi Dịch sau khi cùng Tần Phong nói chuyện liền chìm vào một suy nghĩ, anh tựa vào trên ghế, nhíu mày đóng chặt mắt.
“Bùi Dịch, không cần vì chính mình mất cảm giác mà thương tổn chính mình cùng người khác.” Đây là Tần Phong cuối cùng mà nói ra trước khi xuống xe.
Bùi Dịch một quyền đánh xuống chiếc ghế, trong lòng bực bội càng dâng lên.
Anh thật sự chỉ coi Tô Thi Thi là vật thay thế sao?
Ngay cả chính anh cũng không biết.
“Lái xe.” Bùi Dịch bỗng nhiên đối với lái xe nói.
Lái xe sửng sốt, nhưng vẫn lại là thần tốc khởi động xe.
Ngay sau đó, chiếc xe màu đen kia nghênh ngang chạy di mất.
Bên trong sân bay, Tô Thi Thi đứng ở cửa đón khách kiển chân cố gắn tìm kiếm, rốt cục nhìn thấy Tống Trọng Hạo.
“Thi Thi!” Là Tống Trọng Hạo nhìn thấy được trước Tô Thi Thi, chạy vội thẳng đến chỗ Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi liền quay đầu, nhìn đến một người đàn ông mặc đồ tông màu xám giống một đầu gấu ngựa một dạng, thẳng tắp hướng chính mình xông đi tới.
Cô theo bản năng tránh sang bên cạnh, Tống Trọng Hạo không nghĩ tới cô sẽ né tránh, nhất thời hãm không được xe, hướng tới phía sau người Tô Thi Thi vọt tới.
“A!”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi!” Tống Trọng Hạo nhìn người trong lòng bị anh ta ôm ấp được thiếu chút nữa sợ đến nỗi rơi làm rớt con đang bế trên tay, là ra một cái vẻ vô cùng không phải.
Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm.
“Tống… Tống Trọng Hạo, chỉ là thời gian 2 năm, anh làm sao liền trưởng thành như vậy rồi hả?” Tô Thi Thi nói xong làm một cái động tác hình.vòng tròn
Hai năm trước, Tống Trọng Hạo đi ra nước ngoài vẫn là một người dáng gầy gầy như mấy cậu thiếu niên trong truyện tranh. Nhưng là hai năm sau, vậy mà biến thành – – ông chú to béo?
Lúc này Tống Trọng Hạo, quả thực liền là giống như một con gấu xám khổng lồ. Coi dáng người căng phồng của anh ta, sợ là nặng hơn 200kg rồi.
Không hiểu sao anh ta vừa rồi có thể chạy như vậy!
Tống Trọng Hạo rất không dễ dàng xin lỗi cô gái kia, nghe được Tô Thi Thi nói như vậy, rõ ràng sửng sốt một phen, lập tức “A…” một tiếng.
“Hình như là có phần nóng.” Tống Trọng Hạo thì thầm một tiếng, rồi mới ở tại chỗ, bắt đầu – – cỡi quần áo!
Hết áo khoác này đến áo khoác khác, y phục trên người từng cái cỡi ra, Tô Thi Thi trực tiếp xem đến choáng váng.
“Anh… Mau để cho tôi nhìn xem, có phải hay không đầu bị choáng váng rồi?” Tô Thi Thi khóe miệng giật giật đi mò mẫn đầu Tống Trọng Hạo.
Tống Trọng Hạo buồn bực né tránh: “Để làm chi, đầu óc anh lại không bệnh.”
“Đầu óc không bệnh, anh mặc qua gần 10 bộ y phục đi máy bay?” Tô Thi Thi triệt để hết chỗ nói rồi.
Khó trách nhìn anh ta sao lại béo như vậy, vậy mà mặc qua nhiều y phụcnhư vậy!
Cô nói béo như vậy làm sao còn có thể chạy nhưthế chứ, còn có thể thiếu chút nữa đem tiểu cô nương nhà người ta ôm ấp sợ đến suýt ngất, hóa ra là bởi vì mặc quá nhiều y phục.
Tống Trọng Hạo ôm lại một đống lớn y phục, đi tới hai bước, chânrun lẩy bẩy, cầm trên tay y phục hướng trên tay Tô Thi Thi nhét: “Em chờ anh một chút. Mặc quần nhiều khó chịulắm, anh đi buồng vệ sinh cởi mấy cái.”
Mấy cái…
Tô Thi Thi nhìn Tống Trọng Hạo chân béo to, khóe miệng rút gân lấy ra.
Anh ta mặc nhiều quần như vậy mà có thể chạy nhanh thật làm không dễ dàng mà!
Nhìn thấy những người bên cạnh đều đã đang nhìn chính mình cười trộm, Tô Thi Thi vội vàng lấy y phục chặn mặt.
Thật sự quá dọa người rồi!
Nếu để cho người khác biết người mặc hơn 10 bộ quần áo đi máy bay quốc tế lại là khoang thượng lưu, chính là kiến trúc sư gần đây danh tiếng cực kỳ cực kỳ nổi tiếng trong giới Thiết Kế Sư, phỏng chừng sẽ ngất xỉuđi?
Tống Trọng Hạo cao hơn Tô Thi Thi 2 lớp, cũng là thiết kế chuyên nghiệp. Năm đó lúc Tống Trọng Hạo xuất ngoại là muốn mời Tô Thi Thi cùng đi, nhưng Tô Thi Thi vì Hà Chí Tường…
“Nghĩ tới cái này làm gì nữa chứ.” Tô Thi Thi cấp vội vã lắc lắc đầu, đem vẻ u sầu trong đầu đuổi đi hết.
Lúc Tống Trọng Hạo đi ra, chỉ thấy Tô Thi Thi đã cực kỳ thân thiết mà đem quần áo của anh ta xếp gọn gàng ngăn nắp lại.
Chỉ là như vậy một chồng lớn y phục nhưng không có chỗ chứa.
Tô Thi Thi không nói gì nhìn Tống Trọng Hạo: “Anh hẳn lại không lấy hành lý đi?”
Tống Trọng Hạo vô tội chỉ chỉ y phục trên tay Tô Thi Thi: “Cái này không phải sao?”
Tô Thi Thi triệt để bái phục: “Sư huynh, anh là đang thực hành chủ nghĩa tiết kiệm đi, nhưng cũng không cần tiết kiệm đến nước này đi?”
Tống Trọng Hạo càng thêm vô tội: “Trợ lý của anh muốn ngày mai mới đến, những cái này không thể giúp anh được”
Tô Thi Thi nghĩ muốn mắt trợn trắng: “Vậy anh để làm chi không cho cô ta đem y phục của anh đóng gói ngài mai đem đến?”
Tống Trọng Hạo chu mỏ: “Còn không phải con gái các người quá phiền toái. Cô ta mua một đống lớn đồ vật, này không, 10 bộ y phục của ta không có chỗ chứa.”
Lúc này, Tô Thi Thi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, tinh tế lật lại những bộ y phục kia xem thử.
Quả nhiên, cô ở trên quần áo thấy được các loại kí tên, mi mắt lập tức liền phát sáng lên, ôm y phục không chịu buông tay: “Những thứ này thuộc về tôi rồi!”
Cô nói Tống Trọng Hạo sao lại phí công như vậy muốn mặc quần áo trở về, những thứ này đều có chữ ký của các minh tinh kí trên y phục.
Mỗi cô gái đều thích sưu tập đồ vật của minh tinh, Tô Thi Thi thích nhất liền là loại này kí tên lên y phục.
Tống Trọng Hạo buồn bực nhìn cô: “Em đây là cướp cạn giữa ban ngày đấy!” 8☆8☆. $.
Tô Thi Thi ôm y phục lui về sau một bước: “Vừa rồi cùng anh đứng đó cởi y phục thật mắt hết mặt mũi rồi, anh dù sao cũng phải bồi thường cho em đi?”
“Càng ngày càng dọa người được rồi?” Tống trọng hạo nói thầm. Nhưng lại không có tiếp tục muốn đem y phục cầm lại tới.
Những thứ này y phục vốn là là vì Tô Thi Thi mới mang về, anh vừa rồi cũng bất quá là trêu chọc nha đầu kia.
Tay anh vươn qua khoát lên vai Tô Thi Thi, một bộ dáng đói đến choáng váng: “Đi, mời anh đi ăn mì vịt. Anh vì ăn cái này, đã đói bụng cả ngày rồi.”
Tô Thi Thi thật sự hết chỗ nói rồi, hai người đi trước mua một cái vali nhỏ để y phục, rồi mới đi bên ngoài tìm Bùi Dịch.
Tô Thi Thi lúc này mới nhớ tới, cô muốn giới thiệu Bùi Dịchcùng Tống Trọng hạo như thế nào đây?
Chỉ là đến bên ngoài, lại phát hiện, xe Bùi Dịch không thấy nữa.