Edit: Thu Trúc
Beta: Ryeo
“Hỗ phó tổng?” Tô Thi Thi hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
Cái tên phó tổng này không phải chỉ là chức vị hữu danh vô thực sao, tại sao lại chạy đến xây dựng Tiệp Khắc của bọn họ làm gì chứ? Lại còn muốn bàn công việc với cô?
“Cô không sao chứ?” Đổng Tiêu Tiêu sau khi nói cái tin tin tức này với Tô Thi Thi, lo lắng nhìn cô.
Chưa ai biết thân thế thật sự của vị Hỗ phó tổng này, nghe nói vô cùng đào hoa. Trước kia, Tô Thi Thi cùng anh ta có quá nhiều xích mích, hiện tại lại thường xuyên tìm tới cửa, cô thật lo lắng Tô Thi Thi sẽ bị anh ta ức hiếp.
“Tôi không sao, anh ta hiện tại ở đâu?” Tô Thi Thi hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi.
“Tại phòng họp số 2, anh ta tới một mình.” Đổng Tiêu Tiêu nói xong vẫn lo lắng hỏi lại, “Nếu không tôi và cô cùng nhau qua đi.”
“Không sao đâu. Trong phòng họp có nhiều người, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Thi Thi không muốn kéo Đổng Tiêu Tiêu vào cùng. Ngẩng đầu nhìn vào văn phòng tổ một, nhỏ giọng nói:“ Chuyện này trước không nói cho Ngọc, miễn cho cô ấy lại lo lắng.”
“Tôi biết. Chỉ là, hai ngày nay tổ trưởng giống như vẫn rầu rĩ không vui, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa rồi.” Đổng Tiêu Tiêu vừa nói thầm vừa đi.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng của cô ấy, yên lặng thở dài.
Ngày hôm qua cô thực sự đã nói bậy rồi, lúc ấy biểu tình của Tần Phong cũng rất khủng bố.
Sáng hôm nay, cô đến văn phòng, nhìn thấy mi mắt Ôn Ngọc vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên tối hôm qua đã khóc.
Nhưng mà cô vừa muốn hỏi cái gì, Ôn Ngọc mà bắt đầu rơi nước mắt lã chả, cô sợ tới mức một câu cũng không dám hỏi.
Cô chuẩn bị một chút, liền đi đến phòng họp số 2.
“Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.” Tô Thi Thi vừa tiến vào phòng họp còn chưa đứng lại, phía trước liền truyền tới giọng nói như có như không bay luẩn quẩn bên tai.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, trên mặt mang theo một nụ cười tiêu chuẩn: “Xin hỏi Hỗ phó tổng tìm tôi có việc gì?”
“Tô tiểu thư cho rằng sau khi làm nổ tung kho chứa vật liệu của tôi không nên có ý xin lỗi sao?”Hỗ Sĩ Minh ngồi trên ghế, mang theo ánh mắt xâm lược thẳng tắp nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi bị anh ta nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, đi đến phía đối diện bàn ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì xin nói thẳng.”
“Xem ra Tô tiểu thư một chút cũng không nghĩ sẽ bồi thường cho tôi.” Hỗ Sĩ Minh ngồi thẳng người, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Vẻ mặt của Tô Thi Thi hoàn toàn vô tội: “Xin hỏi ngài cần tôi bồi thường cái gì? Nổ sập kho vật liệu chính là do em trai cùng nhân viên của anh gây ra, liên quan gì đến tôi? Tôi thiếu chút nữa đã phải mạng của mình, không tìm các người đòi phí tổn hại tinh thần, còn muốn đến tìm tôi tính nợ sao?”Hỗ Sĩ Minh vẻ mặt cứng đờ.
Cô gái này thật đúng là cái gì cũng dám nói!
Anh ta không khỏi cẩn thận đánh giá Tô Thi Thi một phen. Cô gái này có đôi khi yếu đuối giống như một con cừu, khi thì vương nanh múa vuốt hoặc như bộ dáng ngủ gà ngủ gật của một con cọp mẹ.
Thật là khiến cho người ta cảm thấy hứng thú.
“Xem ra ngày đó Tô tiểu thư cũng thấy được.” Hỗ Sĩ Minh cười nhạt nói, “Sau này muốn xem, hãy thoải mái tiến vào mà xem, tại sao phải tốn công tốn sức như vậy?”
Sắc mặt của Tô Thi Thi trầm xuống.
Bùi Dịch nói không sai, anh ta quả nhiên biết ngày đó bọn họ ở trong phòng họp theo dõi. Anh ta cố ý thẩm tra ở phòng họp, chính là diễn cho bọn họ xem.
“Tôi nghĩ, Hỗ phó tổng đến đây không phải chỉ nói với tôi những thứ này đi?” Tô Thi Thi nhàn nhạt nói.
Người đàn ông này quá nguy hiểm, hai ba câu nói liền trực tiếp đem người khác lôi vào tròng. Tô Thi Thi không dám cùng anh ta tiếp tục vòng vo.
“Cô muốn loại vật liệu cách âm kia, tôi có cách.” Hỗ Sĩ Minh nhìn chằm chằm mi mắt của Tô Thi Thi, nói.
“Thật sao?”
Mi mắt của Tô Thi Thi trắng xanh một phen, liền phát sáng lên. Ánh sáng lấp lánh trong mắt to tròn của cô, làm cho cả khuôn mặt phút chốc càng thêm sáng lạn.
Hỗ Sĩ Minh nhíu hai mắt lại, một chỗ nào đó trong đáy lòng, đột nhiên nhảy lên một cái.
Anh ta bỗng nhiên hiểu tại sao Bùi Dịch lại thích cô gái này như vậy.
Anh ta trầm giọng nói: “Tôi có thể đem vật liệu cách âm kia đến cho xây dựng Tiệp Khắc các cô mượn, nhưng mà cô phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”
Tô Thi Thi mím môi, liền biết anh ta không có lòng tốt như vậy, hỏi: “Điều kiện gì?”
“Hẹn hò cùng tôi.” Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt phun ra bốn chữ.
Tô Thi Thi không hề suy nghĩ đã nói: “Xin lỗi, tôi đã có bạn trai, không thích hợp cùng người đàn ông khác hẹn hò.”
“Tôi thấy thích hợp là được. Hiện tại, mặc kệ là trong nước hay là nước ngoài, loại vật liệu cách âm này chỉ có trong tay tôi thôi. Tô tiểu thư vẫn là nên suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời.”
“Anh…”
Tô Thi Thi xiết chặt quả đấm dưới bàn, người đàn ông này lại dám chạy đến công ty uy hiếp cô!
Tiến trình trang hoàng sân vận động đã không thể kéo dài nữa, bằng không nhất định sẽ trễ hạn công trình. Nhưng mà để cô cùng anh ta hẹn hò —
Trong đầu Tô Thi Thi hiện ra khuôn mặt âm trầm của Bùi Dịch, thân thể liền run mạnh một phen.
Thôi, cô còn muốn sống thêm vài năm!
“Tôi không đồng ý…”
“Tô tiểu thư, cô cần phải nghĩ rõ ràng, hiện tại chỉ có tôi mới có thể giúp cô. Cách ba ngày gặp một lần, địa điểm tôi sẽ chọn nơi công cộng, hẳn sẽ không xảy ra hành động không thích hợp với Tô tiểu thư.” Bộ dạng của Hỗ Sĩ Minh như nắm chắc thắng lợi trong tay, trên mặt còn bày ra tươi cười nhàn nhạt.
Tô Thi Thi hận không thể một quyền đánh qua. Để anh ta cười như vậy thật càng nhìn càng muốn đánh!
“Hỗ phó tổng, tôi nhớ ngài không ưa gì tôi mà? Tại sao phải làm phiền tôi đến vậy chứ?” Tô Thi Thi cắn răng hỏi.
Người này ba lần bốn lượt quấn lấy cô, không hề đơn giản như bề ngoài!
Nhất là, anh ta trên danh nghĩa phó tổng, vậy mà lúc trước mang theo Thiết Kế Sư đi cạnh tranh. Từ đầu, không đến phiên anh ta đi đến tham gia đàm phán công trình gian khách kia, vừa thấy liền biết có vấn đề.
“Nếu tôi nói, tôi đối với cô có hứng thú?” Hỗ Sĩ Minh đánh giá Tô Thi Thi, đáy mắt lóe sáng lấp lánh.
Tô Thi Thi đối với loại ánh mắt này vô cùng quen thuộc, có đôi khi Bùi Dịch đối với cô nảy sinh dục vọng liền có cái là biểu tình này.
Mặt cô biến sắc, không nghĩ muốn ở một chỗ với anh ta thêm nữa, đứng lên liền đi.
“Tô tiểu thư, cô có biết tại sao Bùi Dịch không dám đụng đến tôi không?” Hỗ Sĩ Minh đứng lên theo, nhàn nhạt nói.
Bước chân của Tô Thi Thi liền dừng, lông mày nhíu chặt lại.
Không sai, theo tính tình của Bùi Dịch, nếu có đàn ông quấn lấy người phụ nữ của anh, cho dù là người của Hỗ gia, anh cũng sẽ không bình tĩnh như hiện tại.
Bùi Dịch chắc chắn sẽ âm thầm ra tay, nhưng bây giờ anh lại giống như là kiêng kị cái gì.
Tô Thi Thi bỗng nhiên quay đầu, híp mắt đánh giá người đàn ông nguy hiểm này một phen, trong mắt hiện lên một tia giải hoạt, nhếch môi nói: “Ba ngày gặp mặt một lần đúng không?”
“Lúc anh đem vật liệu kia cho tôi, tôi sẽ đồng ý với anh.”
Muốn ép cô đồng ý đúng không? Bất quá, chỉ là một câu hứa miệng, cô còn có thể sợ anh ta hay sao?
Mà ngay tại thời điểm Tô Thi Thi đáp ứng anh ta, trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng 20, đột nhiên dâng lên một cỗ khí lạnh thấu xương.
Bên trong máy tính truyền đến hình ảnh từ trong phòng họp tầng 15. Bùi Dịch mặt lạnh lùng ngồi một chỗ, quả đấm xiết chặt, môi mỏng nhếch lên, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm.
Bên cạnh, Tần Phong nhìn đến đây, ấp úng cười nói: “Bùi Dịch, cậu lại thua rồi sao? Thi Thi lại dám đồng ý kìa!”
Bùi Dịch quay đầu, lành lạnh liếc nhìn anh: “Một người nào đó bị nhục nhã lại không biết xấu hổ mà nói tôi?”
Ý cười trên mặt Tần Phong nhất thời giảm xuống, giữa trán hiện lên tia ảm đạm.
Bùi Dịch nhíu mày: “Thật có lỗi.”
“A… Chúng ta người tám lạng, kẻ nửa cân thôi.” Tần Phong tự giễu cười nói, trong đầu vang lên câu nói kia của Tô Thi Thi.
Dấu hôn trên cổ ôn ngọc…
A, anh còn tưởng cô đơn thuần, không nghĩ đến…
Anh càng nghĩ càng phiền toái, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc, lại quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch: “Làm một điếu không?”
Bùi Dịch liếc anh một cái, không hề động, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi kia.
Trong phòng họp, Tô Thi Thi và Hỗ Sĩ Minh vẫn đang nói chuyện.
Sắc mặt Bùi Dịch khủng bố, giữa trán bỗng hiện lên khí thế tàn ác.