Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 674: Trốn đi

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Hậu trường studio to như vậy, trong lúc này giống như bị máy móc rút đi thanh âm một dạng. Giống như chết vào trầm mặc, tĩnh đến mức làm cho người ta tim đập thất thường.

Lý Hinh Nhi ngồi yên ở trên chỗ, hai mắt vô thần nhìn người đại diện của chính mình, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía những người khác ở đây.

“Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, hợp đồng đã ký rồi như thế nào nói đổi ý là đổi ý hả?” Cô ta nắm lấy tay của chị Vương, khóc hỏi, “Chị gạt em đúng hay không? Nhất định là gạt em!”

“Hinh Nhi, đã kết thúc rồi.” Chị Vương ánh mắt cũng hồng hồng, vì cảnh ngộ của Lý Hinh Nhi, vì tiền đồ sau này của mình cảm thấy khó chịu.

“Không! Em không tin!” Lý Hinh Nhi ôm đầu, hãm nhập đến chỗ điên cuồng trong đó.

Một khắc trước, cô ta mới cảm giác chính mình sự nghiệp rực rỡ rồi. Bây giờ lại nói cho cô ta, toàn bộ chẳng qua là một giấc mộng!

Cô ta, bị phong sát (hay gọi là đóng băng, kiểu ko cho tham gia bất cứ hoạt động nào, dần bị quên lãng…) rồi.

Mới vừa rồi bị người trên truyền trực tiếp kéo xuống sân khấu, còn nói cô ta không có tư cách, không phải bị phong sát thì còn là cái gì?

“Tới cùng là ai làm? Vì cái gì muốn đối với tôi như vậy!” Lý Hinh Nhi gắt gao bụm mặt, dùng chút lý trí còn sót lại khống chế chính mình.

Cô ta không thể cứ như vậy chấp nhận số mệnh rồi!

“Em có phải đã đắc tội Hồng nhị thiếu rồi hay không?” Chị Vương đột nhiên hỏi.

Người gần đây Lý Hinh Nhi tiếp xúc cũng chỉ có Tần Phong cùng Hồng Tinh Huy. Trước những cái hợp tác này đều là Tần Phong vì các cô mang đến. Như thế hiện tại vấn đề liền rất có khả năng xuất hiện ở chỗ Hồng Tinh Huy.

Lý Hinh Nhi sửng sốt một phen, nhìn nhìn bốn phía, thấy tất cả mọi người đang nhìn chính mình, thu lại vẻ mặt.

“Qua bên kia nói.” Chị Vương kéo cô ta, hướng tới góc khuất bên kia đi đến.

Lý Hinh Nhi một bên lau nước mắt, vừa nghĩ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm.

“Ôn Ngọc! Nhất định cùng cô ấy có quan hệ!” Lý Hinh Nhi nhớ tới phản ứng của Hồng Tinh Huy khi cô ta nhắc tới Ôn Ngọc. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một khả năng này.

“Chị Vương, chị có nghe nói qua Ôn Ngọc người này hay không?” Lý Hinh Nhi lặng lẽ hỏi.

Chị Vương nhíu mày suy nghĩ: “Cái này không phải bạn gái trước của Tần tổng sao?” Chị ta nghiêm túc nhìn Lý Hinh Nhi, “Cô trêu chọc phải người này rồi hả?”

Lý Hinh Nhi ánh mắt chớp lóe: “Em không có trêu chọc cô ấy.”

Chị Vương nhẹ nhàng thở ra: “Em nhất định phải nhớ kỹ, ở Bắc Kinh có hai người phụ nữ là không có thể trêu chọc. Một người là Tô Thi Thi, hiện tại là Bùi phu nhân. Một người khác chính là Ôn Ngọc.”

“Chuyện về Bùi phu nhân em hẳn là nghe nói qua, người cùng cô ấy đối nghịch không có một cái kết cục tốt. Mà Ôn Ngọc cùng cô ấy là bạn thân, lại là bạn gái trước của Tần Phong, cô gái này nhìn đơn giản, kỳ thật tệ nhất trêu chọc.”

Lý Hinh Nhi trong lòng trầm trầm, cô ta vẫn lại là lần đầu tiên biết Ôn Ngọc là bạn thân của Tô Thi Thi, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Vậy Ôn Ngọc cùng Hồng nhị thiếu có quan hệ sao?”

“Đây là chị muốn mãi nhắc nhở em. Hồng nhị thiếu đã từng phát ngôn bừa bãi Ôn tiểu thư là người phụ nữ của hắn, cùng Tần Phong cướp đoạt phụ nữ. Năm năm trước chuyện này nhiệt náo ồn ào huyên náo, về sau lại vẫn là vì Ôn tiểu thư rời đi mới từ từ ổn định lại.”

Chị Vương nói xong nhìn Lý Hinh Nhi liếc mắt một cái, lo lắng nói: “Em ngàn vạn lần chớ chọc Ôn Ngọc, trước kia có người chỉ là nói một câu thất lễ với cô ấy, đã bị Hồng nhị thiếu chỉnh thảm rồi. Em nếu là gặp phải cô ấy, vậy thì không đơn thuần là bị phong sát đơn giản như vậy rồi.”

“Em… Biết rõ.” Lý Hinh Nhi cuống quít cúi đầu, không dám nói chính mình đã gặp phải cô gái kia rồi.

Cô ta liền biết, Ôn Ngọc đơn thuần đều là giả vờ, đâu nào có đơn giản như vậy!

“Người trong miệng Hồng Tinh Huy hẳn là Ôn Ngọc. Chỉ là vì cái gì hắn không biết Ôn Ngọc đang ở bên người Tần Phong?” Lý Hinh Nhi trong đầu rất nhanh suy tư, nhớ lại chuyện này từ đầu đến cuối.

Ánh mắt chậm rãi nheo lại, trong mắt hưng phấn chớp lóe rồi biến mất.

“Thì ra là thế!” Lý Hinh Nhi rốt cục tìm được lợi thế.

Tần Phong cùng Ôn Ngọc nhất định là gạt Hồng Tinh Huy, mà Hồng Tinh Huy một mực tìm Ôn Ngọc.

“Như thế – -” Lý Hinh Nhi cắn răng, trong lòng có cái quyết định.

Phong sát cô ta phải không? Vậy cô ta liền là đi theo Hồng Tinh Huy làm cái giao dịch. Cô ta nghĩ, hắn nhất định cực kỳ muốn biết Ôn Ngọc đang ở đâu!

“Hinh Nhi, em phát cái gì ngốc? Em trước hết nghĩ cách đi, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại khẳng định không ai tìm chúng ta hợp tác rồi, phỏng chừng bộ phim của em đều không còn nữa.” Chị Vương lôi kéo tay áo Lý Hinh Nhi.

Lý Hinh Nhi hoàn hồn, đã không có kinh hoảng giống vừa rồi như vậy nữa, lau trong mắt chưa khô lệ, nhỏ giọng nói: “Em đã nghĩ được biện pháp, chờ tin tức tốt của em đi.”

Cô ta nói xong, liền hướng tới buồng thay đồ đi đến.

Cô ta có thể lăn lộn ở Làng Giải Trí này cho tới bây giờ, cũng không phải một người đần độn. Cô ta cẩn thận phân tích qua, Tần Phong nếu đem Ôn Ngọc bảo hộ tốt như vậy, liền nhất định đã có chuẩn bị.

Anh nhất định sẽ đề phòng cô ta.

“Tôi biết anh phái người giám sát tôi, cho rằng như vậy tôi liền không có biện pháp rồi hả?” Lý Hinh Nhi trong mắt hiện lên quét xuống lãnh ý, rầm đóng lại cửa phòng thay đồ.

Cô ta lặng lẽ để cho chị Vương tỷ che chở, chỉ chốc lát, thay đồ đầu đội tóc giả ngắn, mặc một bộ quần áo đơn giản, bịt khẩu trang đi giày thể thao, cứ như vậy công khai đi ra Đài Truyền Hình.

Tin tức Lý Hinh Nhi bị đóng băng hoạt động lan truyền nhanh chóng, chỉ chốc lát liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Hồng Tinh Huy một chút đều đã chẳng kiêng dè, trực tiếp làm cho người ta phát tin tức, hắn chính là nhìn không vừa mắt Lý Hinh Nhi.

Trong biệt thự ở ngoại ô, Ôn Ngọc ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, nhìn thấy Hồng Tinh Huy ở trước mặt ký giả phát biểu, tức giận đến lên tiếng chửi rủa.

“Cái người xấu này. Đoạt cô ta đi rồi lại không hảo hảo quý trọng, thật sự là cặn bã.”

Tần Phong ngồi ở một bên, buồn cười nhìn cô.

Anh là có chút không hiểu nổi tâm tư cô gái này, một ngày trước còn đang ghen tị, hiện tại trái lại vì người ta mà bất bình.

“Ôn Ngọc.” Tần Phong bất mãn vì chính mình bị xem nhẹ, kêu cô một tiếng.

Ôn Ngọc lực chú ý chính đang ở trong TV, nghe vậy, chỉ tùy ý lên tiếng.

“Nếu buông chuyện so với anh quan trọng hơn, vậy em cứ tiếp tục buông chuyện đi, anh đi đây.” Tần Phong nói xong liền đứng lên, cũng không quay đầu lại hướng tới thư phòng đi đến.

Ôn Ngọc qua vài phút mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, quay đầu vừa thấy, đâu nào còn có bóng dáng Tần Phong.

“Xong rồi!” Cô sợ tới mức khẩn trương bật dậy, ngầm tự trách mình làm sao có thể vì xem tivi đem Tần tiên sinh xem nhẹ rồi.

Trên thực tế, Tần Phong là vì muốn nghe điện thoại mới rời đi, bất quá là muốn dọa Ôn Ngọc một chút.

Trong thư phòng, Tần Phong nghe được Hà Hạo Lâm nói tin tức xong, chân mày cau lại.

“Nhiều người canh chừng như vậy cũng có thể để cô ta chạy trốn, thư ký Hà, cậu thật sự là càng ngày càng tiền đồ rồi!” Âm thanh rét lạnh, lộ ra vài phần hờn giận.

Cũng khó trách Tần Phong lại giận như vậy, anh luôn mãi dặn dò muốn canh chừng kỹ Lý Hinh Nhi, nhưng không nghĩ tới, vẫn lại là để cô ta chạy mất!

“Thực xin lỗi, tôi đã làm cho người đi tìm, cô ta hẳn là đi tìm Hồng Tinh Huy, tôi sẽ ngăn cô ta lại.” Hà Hạo Lâm nói, “Cô ta không có mang theo điện thoại, chúng ta đã nghe lén điện thoại Hồng Tinh Huy, trừ phi cô ta tự mình đến tìm hắn, chẳng thế thì không có biện pháp thông báo cho hắn.”

Bọn họ hiện tại lo lắng nhất, chính là Lý Hinh Nhi tiết lộ hành tung của Ôn Ngọc.

“Cố gắng kéo dài thêm ba ngày, bây giờ còn không phải lúc, có tin tức lập tức gọi cho tôi.” Tần Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Hồng Tinh Huy sớm hay muộn sẽ biết Ôn Ngọc ở đâu. Anh cũng không nỡ để người phụ nữ của chính mình trốn trốn tránh tránh mãi như vậy.

Cho nên, chỉ cần cho anh thêm thời gian ba ngày nữa. Ba ngày sau, anh sẽ đem bực tức năm năm qua Hồng Tinh Huy mang cho anh, toàn bộ đều đã trả trở về!

Lúc này, tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn mở. Ôn Ngọc từ ngưỡng cửa thư phòng thò đầu vào nhìn.

Chọn tập
Bình luận