Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 167: Làm cái giao dịch

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Tô tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Lúc cơm ăn đến một nửa, Nhậm Tiếu Vi như là giật mình nhớ tới trên bàn cơm còn có một người khác, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.

Cô giọng điệu bình tĩnh, thần tình lạnh nhạt, nhìn không ra bất luận cái cảm xúc gì, giống như là đang nhìn một người không quen biết vậy

Khách khí lại xa cách.

Loại cảm giác vô hình này như có khoảng cách càng xa thêm, làm cho người ta khó chịu.

Tô Thi Thi bài trừ một nụ cười tươi tắn: “Vừa rồi ở trên máy bay đã ăn qua, không đói bụng.”

Nhưng cô nói vừa mới xong, Nhậm Tiếu Vi liền thu hồi ánh mắt, như là quên đang nói chuyện với Tô Thi Thi, đối với Đoàn ngọc tường nói: “Con vừa rồi nói cái bãi biển kia ta lần trước cũng đến rồi, phong cảnh quả thật không tệ.”

Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, tràn ra một tầng chua xót.

Cô bị vị mẹ chồng tương lai này thật đúng là ghét bỏ triệt để rồi.

Thôi, nhịn.

Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nhậm Tiếu Vi không thích cô, nhưng mà cũng không có đối với cô dùng lời ác độc đâm chọt, đơn giản liền là muốn nhẹ nhành uyển chuyển để cho cô thấy khó mà từ chối.

Tô Thi Thi trong lòng có chút rầu rĩ, nhưng mà suy nghĩ đến Bùi Dịch, cô khẽ cắn môi, đem tất cả tức giận đều đã nuốt trở vào.

Rất không dễ dàng chịu đựng cho qua bữa cơm này mau kết thúc, Tô Thi Thi chính là đang nghĩ chuồn đi, liền nghe Nhậm Tiếu Vi nói: “Tô tiểu thư, xin theo tôi đến trong thư phòng.”

Bà nói xong quay đầu đối với Đoàn Ngọc Tường ôn nhu cười cười: “Tường Tường cũng đến đây đi.”

“Thi Thi, cô cần phải chuẩn bị tâm lý.” Đoàn Ngọc Tường lúc lướt qua bên cạnh Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.

Tô Thi Thi kìm nén tức giận cả đêm, nhất thời có chút không nhịn được rồi.

Cô đối với Đoàn Tgọc Tường như có như không nói: “Đoàn tiểu thư, cii cười không khó chịu sao? Hai người chúng ta đã biết rõ bản chất của nhau rồi, hà tất phải giả mù sa mưa như vậy.”

“Cô…”Đoàn Ngọc Tường trên mặt tươi cười cứng đờ, tức giận đến nghiến răng.

Nhưng cô ta bây giờ còn chưa nghĩ muốn cùng Tô Thi Thi triệt để trở mặt, vẫn cứ bài trừ một nụ cười tươi tắn, đối với Tô Thi Thi nói: “Nhanh lên vào đi thôi, phu nhân chờ cô kìa.”

Tô Thi Thi liếc cô một cái, nhanh hướng tới trong thư phòng đi đến.

Lúc cô đi đến, nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi đang ngồi ở một cái ghế dây mây, cái bàn bên cạnh đặt một cuốn sách dày như từ điển.

Tô Thi Thi vừa nhìn thấy đến quyển sách này, trong đầu hiện lên bốn chữ – – “Lễ nghi bảo điển”!

Điềm xấu chớp lóe rồi biến mất.

Quả nhiên, Nhậm Tiếu Vi chỉ chỉ quyển sách trên bànnói: “Nghe Tường Tường nói cô lúc trước có đọc quá một chút, tôi hiện tại muốn kiểm tra cô.”Tôi đọc qua?

Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, Đoàn Ngọc Tường đây là đào hố để cho cô nhảy mà!

Cô đào thì tôi phải nhảy sao?

Tô Thi Thi hơi hơi ho khan một phen, nói: “Tôi vốn là muốn đọc thuqr, nhưng mà Đoàn tiểu thư từ đầu liền không đem sách cho tôi, tôi nghĩ muốn xem cũng không có biện pháp nha.”

“Tôi rõ ràng đưa cho cô, cô như thế nào nói lung tung?” Đoàn Ngọc Tường sốt ruột nói.

Tô Thi Thi kinh ngạc nhìn cô ta: “Đoàn tiểu thư, cô vẫn chưa lớn tuổi, hẳn không mau quên vậy chứ? Tôi vẫn đều đã cùng Bùi Dịch ở cùng một chỗ, cô có thể đi hỏi anh ấy nha?”

“Cô…” Đoàn Ngọc Tường mặt bá một phen liền đỏ, cô ta không nghĩ tới Tô Thi Thi vậy mà thật sự không biết xấu hổnhư vậy!

“Nếu không tôi hiện tại gọi điện thoại để cho anh ấy đến đây hỏi rõ ràng?” Tô Thi Thi làm bộ liền muốn lấy ra điện thoại gọi điện thoại.

Nhậm Tiếu Vi trầm giọng nói: “Không cần đâu.”

Ngữ khí vẫn như cũ khách khí xa cách đến để cho chua xót lòng người.

Tô Thi Thi mâu sắc trầm trầm: “Vậy nếu như phu nhân không còn chuyện gì nói nữa, tôi xin phép về trước, buổi tối lại vẫn có chuyện phải làm.”

Tô Thi Thi nói xong hướng tới Nhậm Tiếu Vi chào, xoay người rời đi.

Nói đùa, cô sẽ ngốc đến nỗi ở trong này để cho hai người phụ nữ này ngược đãi đâu?

Giống người đần độn một dạng ở trong này để cho mẹ của Bùi Dịch làm lơ, đã là cực hạn của cô.

“Phu nhân, người xem cô ấy! Mỗi lần đều đã lấy chú trẻ ra làm cớ.” Sau lưng truyền đến giọng nói yểu điệucủa Đoàn Ngọc Tường.

Tô Thi Thi âm thầm ôm ấp cánh tay mình, yên lặng nhớ kỹ món nợ này.

Chỉ là cô mới ra khỏi nhà chính, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Trời chiều dần tắt nắng, một người đàn ông lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mặt trời đem bóng dáng của anh kéo được thật dài, nhuộm ra một loại nhu hòa dịu nhạt.

Giống như toàn bộ thế giới đều đã yên tĩnh trở lại, Tô Thi Thi trong mắt chỉ thấy mình anh.

Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi đi ra, môi mỏng bĩu một cái, hướng về phía cô vươn tay, nhàn nhạt nói: “Lại đây.”

Giọng nói trầm thấp, giống như tinh khiết lại như hương thơm nhàn nhạt của rượu, tản ra khí thế mê người.

Tô Thi Thi cho tới bây giờ không phát hiện được, thì ra giọng nói của một người đàn ông có thể nghe được loại trình độ này cực kỳ cuốn hút. Cô chỉ cảm thấy lỗ tai đều nhanh nóng lên rồi.

Cô cười chạy tới, ngửa đầu nhìn anh: “Anh ở chỗ này chờ tôi đã bao lâu rồi?”

Bùi Dịch cúi đầu nhàn nhạt liếc cô một cái, lôi kéo cô đi ra ngoài: “Ăn no không?”

“Không mang theo câu trả lời cần có lại nói sang chuyện khác.” Tô Thi Thi chu mỏ, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.

Nhìn anh như vậy, phỏng chừng thời gian đứng không ngắn.”Có phải lúc tôi vừa tới đây anh cũng liền tới đây rồi phải không?” Tô Thi Thi vui đùa nói.

Bùi Dịch mím môi, không nói gì.

Anh đây là lặng im thừa nhận sao?

Tô Thi Thi trái tim đập mạnh liên hồi, khóe miệng kìm lòng không đậu địa cong lên, đột nhiên xông lên ôm cô anh lại, kiễng chân hướng trên mặt anh hôn một cái: “Bùi Dịch, anh thật tốt.”

“Bất quá lần sau tôi không ngại anh trực tiếp đi vào đem tôi ra ngoài. Anh không biết đâu, tôi ăn nhanh cho xong, bây giờ tiêu hóa không được rồi. Hai người họ liền cố nói chuyện, hoàn toàn xem tôi là không khí. Không được, saiu này tôi nhất định phải tận tình chỉnh Đoạn Ngọc Tường kia một trận mới được, đều là cô ta ở trước mặt mẹ anh nói xấu tôi…”

“Tô Thi Thi.” Bùi Dịch đột nhiên giữ chặt cô, yên lặng nhìn ánh mắt cô, trong giọng nói đều là thương tiếc, “Thực xin lỗi, cho em chịu ủy khuất rồi.”

“Tôi không có…” Tô Thi Thi hốc mắt đau xót.

Cô rõ ràng muốn để cho anh đừng lo lắng, nhưng mà người đàn ông này sao lại thông minh như thế.

Bùi Dịch thở dài, đem cô ôm ở trong ngực, nâng bước hướng biệt thự đi đến.

Anh rất hiểu Tô Thi Thi, mỗi lần cô líu ríu nói không ngừng nghỉ, liền chứng tỏ bị người ta ức hiếp.

Anh hơi chút đoán được vừa rồi bên trong đã xảy ra chuyện không vui rồi. Tô Thi Thi nói như vậy, chỉ là muốn để cho anh yên tâm, cho rằng Đoàn Ngọc Tường từ trong châm ngòi.

Nhưng mà Bùi Dịch hiểu rất rõ mẹ của mình, mẹ của anh làm sao có thể là một người để cho khác tùy tiện châm ngòi nói hai ba câu liền tin tưởng chứ.

Bà là cố tình làm cho Tô Thi Thi khó xử.

“Bùi Dịch, nhìn biểu tình này của anh, như là muốn bồi thường cho tôi nha.” Tô Thi Thi híp mắt nhìn Bùi Dịch, nịnh nọt nói, “Nếu không anh để cho tôi đến nhà Ngọc ở lại vài ngày đi?”

“Em lặp lại lần nữa xem!” Bùi Dịch sắc mặt lập tức trầm tiếp xuống.

“Tôi cái gì cũng chưa nói!” Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu.

Hai người đang nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Đoàn Ngọc Tường: “Thi Thi, chờ một chút… Chú trẻ?”

Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy Bùi Dịch sửng sốt một phen, trong mắt ghen tị chớp lóe rồi biến mất, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che dấu đi.

Cô ta đuổi theo sau, đem một quyển sách thật dày đưa tới trước mặtTô Thi Thi: “Thi Thi cô quên lấy sách rồi.”

Tô Thi Thi mặt lập tức liền đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoàn tiểu thư thật đúng là tri kỷ!”

Cô vừa rồi chạy nhanh như vậy, chính là không nghĩ muốn lấy quyển sách này, không nghĩ tới Đoàn Ngọc Tường vậy mà đem đến cho cô!

Cô mạnh ôm lấy cánh tay Bùi Dịch, móng tay dùng lực bấu vào.

Bùi Dịch nhướng mày, âm thầm lườm cô một cái, lập tức đối với Đoàn Ngọc Tường nói: “Làm phiền Đoàn tiểu thư giúp chúng tôi đem sách về biệt thự đi, thím trẻ của cô là vẽ bản thiết kế, mệt muốn chết rồi không cầm nổi.”

“Khụ khụ…” Tô Thi Thi thiếu chút nữa phì cười, Bùi Dịch lời nói ác độc công lực thật sự là càng ngày càng lợi hại rồi.

“Tôi…” Đoàn Ngọc Tường vừa nghe, mặt trắng xanh liền trắng thêm vài phần.

Tô Thi Thi tay dùng đẻ vẻ bản thiết kế, chẳng lẽ cô ta liền không cần sao?

Bùi Dịch đây cũng quá bất công rồi!

Nhưng cô ta còn chưa nói gì, Bùi Dịch liền ôm Tô Thi Thi đi tới.

Cô tức giận dậm chântrên mặt đất xả giận, đuổi theo.

“Cô ta giống như bị chọc giận khóc rồi.” Phía trước, Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.

Bùi Dịch liếc xéo nhìn cô, đột nhiên khom lưng ôm cô lên, đi nhanh về phía trước: “Nghĩ muốn để cho cô ta càng tức giậnhay không?”

“Đương nhiên!” Tô Thi Thi mắt sáng lại sáng.

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên: “Chúng ta làm cái giao dịch!”

“Tôi…” Tô Thi Thi tim đập càng ngày càng nhanh, cảm thấy được nụ cười tươi tắn này của anh nguy hiểm cực kỳ

Cả nhà tối hảo! O(∩_∩)O

Thời tiết thất thường quá!

몸이 안촣아요!

Chọn tập
Bình luận
× sticky