Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 496: Hỗ gia tham dự ít nhiều

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Con xem mặt mày con bây giờ xem? Ta hôm nay thật sự là mở rộng hiểu biết, con muốn ồn ào gây chuyện xấu ta mặc kệ, nhưng con thử nhìn lại chính mình trong gương đi, con lòng cũng thật đầy đủ lớn!”

Hỗ Tấn Hoa chỉ vào mặt Hỗ Sĩ Minh, cái mũi đều tức giận đến méo lệch.

“Hai người đàn ông yêu nhau giết nhau? Hỗ Sĩ Minh, con thật đúng là càng ngày càng tiền đồ rồi! Rất không dễ dàng hòa nhau một ván, mặt mũi Hỗ gia toàn bộ bị con làm mất hết rồi!”

“Con nói đi, con tới cùng muốn làm gì!”

Hỗ Tấn Hoa không ngừng mắng, Hỗ Sĩ Minh mặt liền đen thêm vài phần. Nhưng Hỗ Sĩ Minh thủy chung trầm mặc, một câu đều không có nói.

Sau cùng, Hỗ Tấn Hoa mắng mệt mỏi, thở hồng hộc ngồi xuống, uống ngụm trà, trừng mắt nhìn hắn: “Không nói lời nào, ta liền muốn dùng gia pháp rồi!”

Hỗ Sĩ Minh xoa xoa khóe miệng đau đớn, mới mở miệng liền khẽ động miệng vết thương, thật sự không làm sao muốn nói.

“Tiểu tử con ý định theo ta đối nghịch có phải hay không!” Hỗ Tấn Hoa thấy cháu trai mình vẫn như cũ không giải thích, tức giận đến cầm ấm tử sa liền muốn ném qua.

“Ông nội, người cẩn thận rách cuốn họng.” Hỗ Sĩ Minh rốt cục mở miệng, lời vừa nói ra mà nói lại thiếu chút nữa muốn chọc tức chết Hỗ Tấn Hoa.

“Tiểu tử con…” Hỗ Tấn Hoa tức giận đến rầm một phen đem ấm tử sa đập mạnh đặt ở trên bàn, bất đắc dĩ nói, “Con tới cùng là vì cái gì đi cục cảnh sát? Con đừng nói cho ta, con là vì đi nghiệm thu chiến lợi phẩm của mình!”

Hỗ Sĩ Minh nhíu mày, hắn biết không thể gạt được ông nội.

“Con nói rồi, con muốn Tô Thi Thi.” Hỗ Sĩ Minh bình tĩnh nói.

Hỗ Tấn Hoa sắc mặt trầm xuống: “Con quả thật muốn như vậy rồi hả?”

“Uh”m.” Hỗ Sĩ Minh không có giấu diếm.

Hắn trước kia vẫn cảm thấy phụ nữ chỉ là chơi đùa, từ đầu không để ở trong lòng quá. Nhưng mà Tô Thi Thi cô gái này, lại giống độc dược mãn tính một dạng, bất tri bất giác  đã thâm nhập vào xương cốt của hắn.

Đã sớm quên không được rồi.

“Con cần phải nghĩ cho rõ ràng! Muốn nói trên thế giới này người  không thích hợp nhất với con, chính là cô ta!” Hỗ Tấn Hoa trầm giọng nói.

Ông ta biết ông ta hiện tại phản đối cũng không có tác dụng, nhưng vẫn là muốn cùng hắn phân tích rõ ràng lợi hại.

Hỗ Sĩ Minh xoa xoa mi tâm, trong giọng nói có chút mỏi mệt: “Con biết.”

Hắn chỉ hận so với Bùi Dịch gặp Tô Thi Thi muộn hơn, để cho người đàn ông kia nhanh chân đến trước. Mà hiện giờ bọn họ lập trường đối lập, Tô Thi Thi quả thật là chính là người không thích hợp với hắn nhất.

“Sĩ Minh, con nhằm vào Bùi Dịch, là vì người phụ này hay vẫn lại là…” Hỗ Tấn Hoa biểu tình nghiêm trọng lên.

“Mục địch là giống nhau, cần gì biết rõ nguyên nhân.” Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói.

Không có Tô Thi Thi, hắn cũng sẽ đối phó Bùi Dịch. Bởi vì Bùi Dịch sẽ không bỏ qua Hỗ gia bọn hắn. Còn về Tô Thi Thi, hắn muốn có được cô, thế thì tất phải trước đánh đỗ Bùi Dịch.

“Ông nội, có một việc con vẫn muốn hỏi người. Lúc trước cha  Bùi Dịch chết, Hỗ gia tham dự ít nhiều?” Hỗ Sĩ Minh biết chuyện năm đó Tứ Đại Gia Tộc đều có tham dự, nhưng mà hắn không biết tình huống thật sự.

“Con làm sao có thể hỏi chuyện này!” Hỗ Tấn Hoa sắc mặt liền thay đổi, nhớ tới Bùi Dịch đối với Hỗ gia làm toàn bộ những chuyện kia, trong mắt hiện lên quét xuống ngoan độc.

“Nên tới, chung quy là muốn tới. Lúc trước ta liền biết, không thể giữ lại thằng nhóc Bùi Dịch này, hiện tại, sói con trưởng thành, muốn cắn người.”

Hỗ Tấn Hoa nói xong nhìn cháu trai của chính mình: “Chuyện của trước kia con không cần hỏi đến, ông nội là vì tốt cho con.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà. Chuyện khác ông nội đều có thể nghe theo con, Hỗ gia về sau cũng là của con. Chỉ có chuyện này, không cho phép con hỏi đến!” Hỗ Tấn Hoa cũng có suy tính của chính mình.

Vạn nhất Bùi Dịch thật sự thành công, như thế hậu nhân của Hỗ gia không biết chuyện năm đó, tin tưởng anh cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Hỗ Tấn Hoa biết tính cách cháu mình, nếu Hỗ Sĩ Minh thật sự biết rõ chân tướng năm đó, khẳng định sẽ làm chút gì.

Khi đó, thật là ngươi chết ta mất mạng rồi.

Hỗ Sĩ Minh thấy thế, cũng không dám hỏi nhiều, nói: “Kế hoạch của con đã bắt đầu hành động, hi vọng ông nội có thể hẹn chú hai giúp con.”

“Chú hai của con…” Hỗ Tấn Hoa vừa nghe nhắc tới con trai thứ của chính mình, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, “Ta liền không biết, con để cho nó về nước làm cái gì!”

“Con có tính toán của mình.” Hỗ Sĩ Minh nhìn phía ngoài cửa sổ.

Lúc này bên ngoài trời đã tối rồi, bên ngoài đã có thể nghe được đến tiếng kêu ếch.

“Nhậm Tiếu Vi, bà hẳn là sắp không nhịn được nữa rồi?” Hỗ Sĩ Minh khóe miệng hơi hơi hơi vạch.

Hắn để cho hắn ông nội hạ lệnh giam giữ chú hai Hỗ Khải Văn của hắn. Nhậm Tiếu Vi muốn gặp Hỗ Khải Văn như thế, nhất định cực kỳ sốt ruột.

Hỗ Sĩ Minh đoán không sai, Nhậm Tiếu Vi quả thật rất muốn  gặp được Hỗ Khải Văn.

Sắc trời tối xuống, Đoàn gia mới vừa ăn cơm tối xong.

Nhậm Tiếu Vi lau miệng, đối với Trạm Dẫn Lan đến nói: “Theo giúp ta đi dạo một chút.”

“Được.” Trạm Dẫn Lan cười lên, cùng bà hướng tới hậu hoa viên đi đến.

“Khó có được cô nhớ đến thăm tôi, tôi ở nhà quả thật rất nhàm chán.” Nhậm Tiếu Vi cười nói.

“Bác gái thích, tôi về sau thường đến đây.” Trạm Dẫn Lan cười nhạt, giọng nói ôn nhu.

Tuy lúc trước cùng Nhậm Tiếu Vi từng có một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng bọn họ cũng đều biết mục đích của đối phương, ở mặt ngoài vẫn như cũ duy trì hòa bình.

Trạm Dẫn Lan nghĩ nghĩ, vẫn lại là nhịn không được hỏi: “Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh quan hệ giống như thật sự không tốt lắm.”

Nhậm Tiếu Vi sửng sốt, lập tức hiểu rõ Trạm Dẫn Lan đến tìm bà là vì chuyện của Bùi Dịch.

“Cô có tâm rồi. Chuyện của bọn họ ta cũng không phải hiểu lắm. Khả năng, đều đã là vì Tô Thi Thi đi, người phụ nữ kia… Thôi, dù sao cũng là con dâu ta, ta cũng không nên nói thêm cái gì.” Nhậm Tiếu Vi khó xử nói.

“Bác gái, có thể phiền toái nói cho Bùi Dịch một tiếng hay không, để cho anh ấy cẩn thận. Tận lực không cần cùng Hỗ gia khởi xung đột rồi.” Trạm Dẫn Lan lo lắng trùng trùng nói.

Bây giờ Tô Thi Thi gặp chuyện không may, cô ta chỉ sợ liên lụy đến Bùi Dịch, vốn nghĩ muốn hỗ trợ, nhưng mà mẹ nuôi của cô ta không để cho cô ta nhúng tay.

Trạm Dẫn Lan cũng là lúc này mới biết được, mẹ nuôi của cô ta đối tượng hợp tác thật sự từ đầu không phải Bùi Dịch, mà là Hỗ Sĩ Minh!

“Ta biết rõ.” Nhậm Tiếu Vi nói. Những lời này liền tính Trạm Dẫn Lan không nói, bà cũng sẽ nhắc nhở con trai của mình.

Bà nghĩ nghĩ, có điều ngụ ý hỏi han: “Dẫn Lan, nghe nói cô gần đây cùng Hỗ gia  qua lại khá thân thiết?”

“Phải. Bất quá tôi cùng Hỗ gia…” Trạm Dẫn Lan sợ Nhậm Tiếu Vi hiểu lầm, muốn giải thích.

Nhậm Tiếu Vi ngắt lời cô ta, ngữ khí ngưng trọng nói: “Dẫn Lan, cô có thể giúp đỡ ta hay không?”

Trạm Dẫn Lan sửng sốt, bình tĩnh nói: “Người nói.”

Nhậm Tiếu Vi lặng lẽ quan sát một phen bốn phía, thấy không có ai, mới nói: “Cô giúp ta hẹn Hỗ Khải Văn một phen. Không nói cho ông ta biết là ta hẹn, liền dùng danh nghĩa của cô.”

Nhậm Tiếu Vi nói xong, có chút xấu hổ nở nụ cười một phen: “Cái kia, ta cùng ông ta trước kia là quen biết cũ. Muốn hỏi ông ta một chút chuyện rất quan trọng. Nhưng ông ta đối với ta có hiểu lầm, vẫn không chịu gặp ta.”

Bà dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Chuyện này quan hệ đến Bùi Dịch, rất quan trọng. Cô hẹn gặp nhất định phải cẩn thận.”

“Cái này…” Trạm Dẫn Lan vừa nghe cùng Bùi Dịch có quan hệ, có chút do dự, “Tôi nghe nói Hỗ Khải Văn tiên sinh tính tình cực kỳ cổ quái, sợ là không thể hẹn gặp được.”

Nhậm Tiếu Vi nhíu mày suy nghĩ, nói: “Cô liền nói với ông ta, cô sẽ mang theo Đồng Đồng cùng đi là được.”

“Đồng Đồng?” Trạm Dẫn Lan khó hiểu.

“Được, chuyện này liền nhờ vào cô rồi. Thời gian không còn sớm, cô đi nghỉ trước đi, ta đã để cho Hồng Cầm giúp cô chuẩn bị phòng.” Nhậm Tiếu Vi cười nói.

Trạm Dẫn Lan thấy thế, cũng không cự tuyệt, gật gật đầu, liền đi rồi.

Ngay tại Trạm Dẫn Lan đi qua thời điểm, một bóng người vọt đến một bên, thiếu chút nữa đã bị cô ta gặp được.

“Tiện nhân, bà quả nhiên cùng thằng nhóc kia có quan hệ! Vậy mà vẫn còn đem Đồng Đồng của ta mang đi!” Đoàn Kế Hùng giống một con sói dữ trong đêm đen một dạng, nhìn chằm chằm Nhậm Tiếu Vi đang đứng ở trong hoa viên, hùng hổ hướng tới bà đi tới.

Ngay khi Đoàn Kế Hùng chuẩn bị đi đến sau lưng Nhậm Tiếu Vi, di động Nhậm Tiếu Vi bỗng nhiên vang lên.

“Tiểu Dịch?” Nhậm Tiếu Vi trên mặt hiện lên quét xuống tươi cười.

Đoàn Kế Hùng mạnh dừng lại bước chân, mày hung hăng nhíu lại.  

Chọn tập
Bình luận