Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 114: Tổng giám đốc đến đây

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Cửa “Cạch…” Một tiếng mở ra, Tô Thi Thi trừng mắt nhìn người đàn ông tỏa ra khí thế đầy vẻ hào quang phát sáng lấp lánh

“Anh anh anh, anh sao lại ở trong này?”

Tô Thi Thi không biết là vì vẫn còn tức giận, hay vẫn lại là vì bị dọa sợ rồi, liền đến việc nói đều nói không hoàn chỉnh.

Bùi Dịch tựa hồ cực kỳ hài lòng nhìn biểu hiện của cô, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Đến đây đón em.”

“Anh…”

Tô Thi Thi trừng mắt, hai chân không tự chủ được lui về sau, hơi hơi lắc đầu, theo bản năng nói: “Tôi không biết anh, anh là ai chứ?”

Tô Thi Thi muốn tức chết rồi, người đàn ông này vậy mà chạy đến bên trong công ty tìm cô!

“Người tình…” Trong đầu cô không tự giác bắn ra cái chữnày, cảm giác giống như chuyện chính mình bị người ta “Bao dưỡng” là sự thật vậy.

Lần này có phải cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạchhay không?

“Cô bé ngốc, em đang suy nghĩ cái gì?”

Bùi Dịch sắc mặt tối đen một mảnh, anh cứ như vậy để cho cô mất mặt sao? Coi cô hiện tại là cái biểu tình gì đây!

“Cô ấy nghĩ muốn với cậu không có quan hệ.” Tần Phong ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa nói.

“Cậu ngậm miệng cho tôi!”

Tô Thi Thi trừng mắt nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, rất muốn đem cái tên gia hỏa kia đá cho văng ra ngoài. Nhất định là Tần Phong kêu anh tới, bằng không Bùi Dịch sao lại không có việc gì chạy đến trong công ty cô làm gì?

Tô Thi Thi đã không dám nhìn tới ánh mắt của các đồng nghiệpbên ngoài.

Một người là Tần Phong đã đủ phiền rồi, hiện tại lại thêm một Bùi Dịch. Cô sau này làm sao ở nơi này an tĩnh sống tiếp đây?

Đúng là bằng hữu mà giống như lợn mãi mãi không chỉ có một.

Bên trong Ôn Ngọc nhìn thấy Bùi Dịch, đi tới lôi kéo tay Tô Thi Thi, cực kỳ ngây hỏi: “Anh ấy chính là người cô thích người đó sao? Hình như đúng rồi nha.”

Bạn bè, không nên bán đứng nhau như vậy chứ!

Tô Thi Thi muốn khóc rồi.

Cô lúc trước là hướng Ôn Ngọc tâm sự chuyện trong lòng mình có điểm không rõ tình cảm của bản thân, có đề cập tới cô hình như là thích Bùi Dịch rồi.

(Hơ hơ, Ôn Ngọc ta yêu cô, cô nói hộ lòng Thi rồi, anh chắc vui chết cho coi *liếc liếc*)

Đúng là hiện tại bị cô ấy nói như vậy, ngược lại như là chứng cớ vô cùng xác thực.

Tô Thi Thi đều đã không dám nhìn tới ánh mắtBùi Dịch, chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng hồng, càng ngày càng nóng, đều sắp bốc cháy rồi.

Bùi Dịch đang nghe đến câu nói cô thích khi đó, ánh mắt chải quét một phen liền mềm mại ôn như, trong lòng kìm nén tức giận trong phút chốc tan thành mây khói.Anh tiến lên giữ chặt tay Tô Thi Thi, thấp giọng nói: “Biểu hiện không tệ, khen thưởng em xin phép nghỉ nửa ngày.”

“Không cần, tôi là nhân viên chăm chỉ, phải đi làm. Chẳng thế thì, ông chủ của tôi sẽ rất tức giận.” Tô Thi Thi cầm lấy ván cửa chết sống không chịu buông tay.

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, trầm trầm nói: “Tôi không ngại ôm em ra ngoài.”

“Anh…” Tô Thi Thi tức giận đến trừng mắt, “Mỗi lần cũng chỉ dùng một chiêu này!”

“Vậy sao? Tôi có thể dùng các tư thế khác.”

Bùi Dịch nói xong xoay người, đưa lưng về phía Tô Thi Thi từ từ ngồi xổm xuống, một tay chống đỡ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Leo lên.”

(Trời ơi ngọt chết tui rồi, tui cũng muốn được cõng…)

Tô Thi Thi trực tiếp bị dọa phát sợ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không tài nào nhúc nhích.

Đây là cái tình huốnggì? Bùi tiên sinh vậy mà đòi cõng cô, hơn nữa còn là trước mặt nhiều ngườinhư vậy!

Cô chỉ cảm thấy tâm bùm bùm nhảy loạn, trên mặt càng ngày càng nóng, phỏng chừng lúc này mặt đỏ đều đến sắp rỉ máu rồi.

“Thi Thi, cô nhanh đi đi!” Ôn Ngọc vội vàng thúc giục cô.

“Liền là, tư thế này mệt chết đi, chẳng thế thì như thế này bị người ta trộm chụp ảnh truyền đến trên mạng, ảnh hưởng không tốt à nhà.” Tần Phong ở bên cạnh không chê việc còn chưa đủ lớn nói.

Tô Thi Thi sững sờ đi về phía trước một bước, thân thể đụng tới lưng Bùi Dịch, mạnh run rẩy.

Nháy mắt tiếp theo, Bùi Dịch hai tay đưa ra sau ôm trụ chân của cô, đè cô ngã đến chỗ trên thân mình.

Tô Thi Thi theo bản năng liền ôm chặt lấy cổ của anh, bình nứt không sợ bể tựa đầu ru rú trong cổ của anh, đánh chết cô cũng không chịu ngẩng đầu.

Cô có lẽ nên suy xét việc từ chức thôi…

Ngày mai phỏng chừng tất cả công ty đều đã truyền tin cô được người giàu có bao nuôi!

“Thi Thi à, em không cần thẹn thùng, các người quang minh chính đại yêu đương, không ai dám nói ra nói vào gì em đâu.” Tần Phong ở phía sau cười hì hì nói.

Tô Thi Thi ru rú tại bên taiBùi Dịch, yếu ớt không chút sức lực nói: “Mau để cho anh ta im miệng đi, tôi sợ tôi nhịn không được liền muốn nhảy xuống chém chết anh ta.”

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, quay đầu cảnh cáo nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.

Tần Phong buồn bực nhún nhún vai. Người này liền thích qua cầu rút ván!

Anh ta đi đến bên cạnh Ôn Ngọc dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu đang đứng nhìn, cười hì hì dính đi lên: “Ôn Ngọc đáng yêu, nghe nói em gần đây công tác rất bận bịu, anh mang em đi giải tỏa áp lực nhé…”

“Bùi Dịch, tôi cảm thấy được chúng ta vẫn lại là đem Tần Phong mang theo đi.”

Tô Thi Thi thấp giọng nói.Cô cảm thấy phải đem Tần Phong tránh xa chỗ này, tránh Ôn Ngọc càng xa càng tốt

Bùi Dịch hai tay xiết chặt, như là hận không thể đem cô cường nén chặt vào trong thân thể, nhàn nhạt nói: “Em thử xem, tôi không ngại cho bọn họ xem tôi ăn em ngay tại chỗ đâu.”

“Này!”

Tô Thi Thi mặt càng ngày càng hồng, nóng đến nỗi mồ hôi đều đã đổ rồi.

Người đàn ông này đầu óc nhất định là chứa toàn những thứ đồi trụy! Mỗi ngày liền chỉ biết nghĩ muốn việc này!

May mà Bùi Dịch bước chân rất lớn, chỉ chốc lát sau hai người liền ra khỏi bộ phậnthiết kế, trực tiếp vào thang máy.

Tô Thi Thi lúc này mới nhớ tới, la lớn: “Tôi còn không xin phép!”

“Tôi giúp em xin phép rồi.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

“Anh giúp tôi xin phép rồi hả?”

Tô Thi Thi có chút nghi hoặc, nhưng lập tức nghĩ đến Bùi tiên sinh giúp cô xin nghỉ hẳn không phải là việc khó, nên cũng không có tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Giờ phút này, cô nằm sấp trên lưng của Bùi Dịch, cảm thụ được nhiệt độ trên thân thể của anh truyền đến, trái tim đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Lưng của anh cực kỳ rộng lớn, có phần cổ không hiểu cảm giác an toàn.

Tô Thi Thi không khỏi ôm chặt anh, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua thực xin lỗi. Tôi biết tất cả mọi người đều có quá khứ, là tôi quá ích kỷ rồi.”

Bùi Dịch biết rõ mọi chuyện của cô, mà trong lòng cô cũng mong có thể biết hết mọi chuyện anh từng trải qua. Nhưng là, cô biết không phải ai cũng đều nguyện ý đem những cái vết thương trong lòng xé mở tới cho người ta xem.

Nhất là người giống như Bùi Dịch tính cách này kiên cường đến ngoan độc tuyệt tình.

Bùi Dịch cước bộ ngừng một trận. Lúc này thang máy đến, anh cõng Tô Thi Thi mỗi một bước đều đã đi được cực kỳ ổn định, nhưng không có đáp lại lời của cô.

Trạm Dẫn Lan ba chữ này, ở trong lòng anh là vùng cấm.

Người đó đã chết, lại vĩnh viễn giam cầm ở trong lòng anh. Mỗi lần chạm đến nó, anh sẽ đau đến nỗi mình đầy thương tích.

Anh không nghĩ muốn Tô Thi Thi cũng chịu những đau đớn giống anh.

(Hừm, anh thật ngốc, vì anh không nói nên, cả hai mới đau khổ, nhất định có một ngày anh sẽ hối hận)

Bốn phía không khí bất tri bất giác có chút ngưng trọng, Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, muốn phá tan cái này cục diện bế tắc này.

Cô ngẩng đầu, đang nhìn đến phía trước một chiếc xe thể thao màu đỏ cực kỳ chói mắt khi đó, trong lòng nhảy một phen.

“Cái kia hẳn không phải là của anh đi?” Tô Thi Thi gian nan nói.

Cô buổi sáng lúc lái xe nhìn thấy một vệt mày đỏ lướt qua, hẳn không phải là chiếc xe này chứ?

Bùi Dịch trực tiếp dụng hành độngthực tế nói cho cô rõ.

Anh đặt cô đến trên đất, mở ra chỗ kế bên tay lái: “Lên xe.”

Tô Thi Thi không tự giác lui về sau, liều mạng lắc đầu: “Tôi không lên đâu.”

Nói đùa, anh lái xe khủng bốnhư vậy, cô cũng không dám ngồi.

Bùi Dịch mi mắt híp híp: “Hay là em muốn ngồi xe bảo mẫu kia? Không sao, tôi lập tức để cho lái xe lái đến đây, dù sao xe bảo mẫu cũng rất rộng rãi, dễ hành sự.”

Anh đemhai chữ “hành sự” nói ra được đặc biệt trọng, ngay cả ánh mắt đều đã biến thành u ám vô cùng.

“Không cần!”

Tô Thi Thi nhảy dựng lên liền hướng xe thể thao tiến lên.

Cô liền biết người đàn ông này đầu óc đều là muốn làm chuyện đồi trụy thôi, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó!

Ferrari màu đỏ bay nhanh mà đi, ở trong không khí lưu lại một trận nổ vang.

Cửa Xây dựng Tiệp Khắc, Đoàn Ngọc Lộ mới vừa bị bảo an gặng hỏi xong đi ra khỏi Cao ốc, bên cạnh đột nhiên lao tới một chiếc xe thể thaomàu đỏ, thiếu chút nữa đem cô ta hất ngã.

“Tô Thi Thi?”

Cô ta tùy tiện đưa mắt nhìn, rõ ràng nhìn đến kia trên chỗ ghế phụ ngồi không phải là Tô Thi Thi sao!

“Tiện nhân!”

Đoàn Ngọc Lộ tức giận đến kêu to, giống như người lên cơn điên loạn một dạng đuổi theo chiếc xe kia xông ra ngoài.

Cô ta chạy đến không để ý thấy mình chạy ra đường cái, bên cạnh một chiếc xe màu đen có rèm che chạy thẳng đến, thẳng tắp địa hướng tới cô ta xông tới.

Chương này anh chị ngọt dến sâu răng rồi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky