Edit: ThuyenLeK3
Beta: Ryeo
“Bùi… Bùi tổng?” Ôn Ngọc mới vừa rồi không nhận ra được người đàn ông đang nói chuyện này là Bùi Dịch. Đợi đến lúc cô mang đàn đến gần mới nhận ra được là anh, dọa cho sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kìm nén đến đỏ bừng, thật cẩn thận nhìn Bùi Dịch một chút, lại nhìn thấy Bùi Dịch gây khó khăn cho Hỗ Minh Phỉ khi đó, cuối cùng lúc thấy Tô Thi Thi, hốc mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa trực tiếp khóc lên.
“Ngọc, không có sao, không có sao.” Tô Thi Thi vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của cô, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Cô ban đầu không biết là bọn họ ở chỗ này.
“Tôi… Tôi chính là cảm thấy anh ấy… Anh nói chuyện thật là quá đáng, sao có thể nói như vậy với một cô gái. Liền… Vừa muốn đem đàn cho vị tiểu thư này, để cho cô đi chứng minh…”
Ôn Ngọc càng nói càng nhỏ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, không dám rơi, bộ dáng kia ủy khuất vô cùng.
Khụ khụ một cái… Tô Thi Thi thiếu chút nữa bật cười.
Ôn tiểu thư, cô thật là thần trợ giúp nha!
Cô đã không cần đi xem sắc mặt Hỗ Minh Phỉ, đoán chừng sắp tức chết đi?
Mới vừa nói nơi này không có đàn cổ, kết quả là có người đem đến…
“Ngọc, đây không phải là lỗi của em. Em chỉ là tốt bụng muốn giúp người thôi mà.” Bên cạnh lao đến một bóng người.
Tần Phong đã chạy tới giúp đỡ Ôn Ngọc tháo cây đàn đeo trên lưng xuống, đồng thời hướng về phía phục vụ ngoắc nói: “Tới đây đem đàn đặt lên nào.”
Anh vừa nói chỉ chỉ Hỗ Minh Phỉ: “Vị tiểu thư này muốn đánh đàn.”
“Vâng ạ.” Mấy vị phục vụ thấy bọn họ người nào cũng khí thế hơn người, nào dám đắc tội, vội vàng ôm đàn hướng Piano bên kia chạy đi.
“Các người…” Hỗ Minh Phỉ thiếu chút nữa giận đến mất hết phong độ.
Cô biết Tần Phong, còn cô gái này là bạn gái anh ta?
Đều là một phe!
“Hỗ tiểu thư, xin mời.” Bùi Dịch hướng bên cạnh vừa lui, thay Hỗ Minh Phỉ nhường đường đi.
“Tiểu Dịch!” Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trầm xuống, có chút không vui.
Con trai bà làm như vậy thật là làm cho bà rất mất mặt.
“Mẹ, chúng ta ngồi xuống cùng nhau nghe.” Bùi Dịch nắm cánh tay Nhậm Tiếu Vi, dịu dàng nói, “Khi còn bé bởi vì mẹ thích nghe đàn, cho nên con mới học đàn cổ. Hiện tại khó gặp được người có thể đàn được đàn cổ, cũng nên thưởng thức một lần.”
“Chuyện này…” Nhậm Tiếu Vi trong lòng hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới con trai nói lời dễ nghe như vậy.
Bà có chút áy náy liếc mắt nhìn Hỗ Minh Phỉ.
Hỗ Minh Phỉ hít một hơi, mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng mà lời nói của Bùi Dịch vừa rồi, quả thật đụng chạm đến cô ta, cũng coi là cho cô ta dưới bậc thang.
Cô ta cao ngạo nâng cằm, nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, vậy tôi vì bác gái đàn một khúc.”
Cô ta vừa nói liền đi ra chỗ ngồi, thời điểm đi ngang qua Tô Thi Thi, không nói gì liếc cô một cái.
Tô Thi Thi nặn ra một nụ cười, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Hỗ tiểu thư, cố gắng lên nha, chớ bị Bùi tiên sinh chúng ta xem thường!”
Khụ khụ…Tần Phong thiếu chút nữa bật cười.
Người phụ nữ này quá cay độc!
Hỗ Minh Phỉ chỉ cảm thấy một cỗ khí huyết thẳng hướng trên đầu xông lên.
“Người phụ nữ này!”
Một khi cô ta có cơ hội, cô ta nhất định dạy dỗ cô thật tốt!
Cô ta sửa sang lại quần áo, khôi phục khí thế đoan trang cao nhã, hướng đàn cổ đi tới.
“Thi Thi, cô mới vừa rồi thật là quá đáng, Hỗ tiểu thư dù sao cũng là thiên kim Hỗ gia, cô làm như vậy thì cũng chỉ làm cho chúng ta mất thể diện.” Chờ Hỗ Minh Phỉ vừa đi, Nhậm Tiếu Vi sắc mặt liền xụ xuống.
Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, nhưng trên mặt làm ra một bộ dáng vẻ nghe lời, khiêm tốn nói: “Là do cháu sai rồi.”
“Cô…” Nhậm Tiếu Vi không nghĩ tới cô lần này lại nhận ra được sai lầm nhanh như vậy, những lời dạy dỗ khác không nói ra được vẫn còn ứ lại trong cổ họng, nói ra không được, sượng mặt, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, xông thẳng đỉnh đầu.
“Mẹ, mẹ đừng nổi giận.” Bùi Dịch nhàn nhạt liếc Tô Thi Thi một cái. Cô bé này từ khi nào đã có kinh nghiệm cho những tình huống như vậy? Rất biết ngoan ngoãn?
Xem ra, mẹ anh cũng không thích con dâu khôn khéo.
Tô Thi Thi âm thầm trợn mắt nhìn anh một cái. Người này muốn tới cũng không nói cho cô một tiếng, nếu biết cô mới vừa rồi cũng không nhẫn nhịn cực khổ như vậy.
“Thi Thi, tôi mới vừa rồi không phải đã làm sai chuyện gì rồi chứ?” Lúc này, Ôn Ngọc lặng lẽ lôi kéo tay áo Tô Thi Thi, nhỏ giọng hỏi.
“Không có.” Tô Thi Thi quay đầu qua, lúc đối mặt cô ấy, thiếu chút nữa bật cười.
Ôn tiểu thư, cô là làm sai chuyện sao? Cô làm quá chuẩn xác, tuyệt đối là thần trợ giúp nha!
“Thi Thi à, nhớ là nợ anh một ân tình nha! Là anh đem Ôn tiểu thư dịu dàng dễ thương đến đây.”
“Tôi… Đàn của tôi lúc trước bị hư, vừa lúc tới đây lấy. Anh ấy nói quán cà phê này mới vừa khai trương, muốn tới đây thử một chút, sau đó chúng tôi đã tới rồi.” Ôn Ngọc nhỏ giọng giải thích.
“Đúng dịp như vậy?” Tô Thi Thi không quá tin tưởng, quay đầu lại quan sát Bùi Dịch.
Bùi tiên sinh đang nghiêm trang an ủi mẹ anh ta, hoàn toàn không trả lời ánh mắt của cô.
“Tuyệt đối có vấn đề.” Tô Thi Thi trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Nói thế nào cô cũng không tin trong từ điển Bùi Dịch có hai chữ “trùng hợp” này!
“Mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện.” Bùi Dịch thấy Nhậm Tiếu Vi xoa trán, sắc mặt trắng bệch, trầm giọng nói.
Đoán chừng là mới vừa rồi tức giận nên phát bệnh, Nhậm Tiếu Vi bệnh choáng váng đầu lại tái phát.
“Hỗ tiểu thư vẫn còn ở nơi này, là mẹ mời cô ấy ra ngoài, sao có thể đi trước được?” Nhậm Tiếu Vi cau mày lắc đầu.
Mới vừa rồi đã để cho Hỗ Minh Phỉ khó coi như vậy, bà còn đi như vậy, chẳng phải là huyên náo hơn.
Bùi Dịch hơi hơi trầm ngâm, hướng về phía Tô Thi Thi ngoắc: “Em mang mẹ đi bệnh viện.”
“Không cần…” Nhậm Tiếu Vi đang muốn phản đối, Bùi Dịch cắt đứt lời của bà, nói: “Con ở lại chỗ này chờ Hỗ tiểu thư.”
“Thật sao?” Nhậm Tiếu Vi mắt sáng lên.
Nếu như như vậy, Bùi Dịch là có thể cùng Hỗ Minh Phỉ đơn độc ở cùng nhau, bà dĩ nhiên vui mừng thấy thành công trước mắt.
Bà ngẩng đầu liếc Tô Thi Thi một cái, gật đầu: “Vậy cũng tốt, chúng ta đi trước.”
“Cháu đỡ người.” Tô Thi Thi vội vàng đỡ tay Nhậm Tiếu Vi, thời điểm đi ngang qua Bùi Dịch, cô lặng lẽ đưa tay hung hăng bấm lên cánh tay của anh, dùng sức ngắt một cái!
Bảo anh ở lại chỗ này hầu hạ người đẹp!
“Hí…” Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nhìn thấy ánh mắt anh trừng yêu cô mặt lập tức đỏ.
Người đàn ông này…
Không biết đang có chủ ý gì!
Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn bên kia Hỗ Minh Phỉ đã bắt đầu đánh đàn, không biết sao vậy, lại có chút đồng tình nổi dậy.
Bùi tiên sinh sẽ có lòng tốt như vậy sao?
Nói đùa!
“Thi Thi, tôi cùng các người cùng đi đi.” Ôn Ngọc lặng lẽ đến bên cạnh nói.
“Ngọc, chúng ta cà phê còn không có uống!” Tần Phong đi tới, một tay kéo Ôn Ngọc trở về, ngẩng đầu hướng về phía Tô Thi Thi cười nói, “Thi Thi à, chăm sóc tốt cho bác gái.”
Tô Thi Thi nhíu mày: “Tần tổng, hẹn hò một lần không dễ dàng, nắm chặt cơ hội thật tốt.”
Tần Phong trên mặt nụ cười cứng đờ. Người phụ nữ này sao lại hiểu lời nói của anh như vậy.
Anh mới vừa rồi lại là theo dõi vừa uy hiếp, mới đem Ôn Ngọc đến, không nghĩ tới lại nhảy vào cái hố của Bùi Dịch.
“Dám phá hủy buổi hẹn hò của tôi, tôi liền ở chỗ các người ăn vạ!” Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc ngồi vào trước mặt Bùi Dịch, tức giận trợn mắt nhìn Bùi Dịch một cái.
“Vậy không làm phiền.” Bùi Dịch lại đột nhiên đứng lên, hoàn toàn không suy tính gì liền hướng phía ngoài, đi ra.
“Bùi tổng!” Ôn Ngọc mở một đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh, mặt nghiêm túc nói, “Anh bây giờ đuổi theo còn kịp, Thi Thi bọn họ chưa đi xa.”
Cô là rất không đồng ý Bùi Dịch ở đây cùng với Hỗ Minh Phỉ.
Bùi Dịch bước đi dừng một chút, trong lòng có chút hơi động. Người phụ nữ này không hổ là tri kỷ của Tô Thi Thi.
Anh đối với Ôn Ngọc gật đầu một cái, bước nhanh hơn.
“Ặc! Cậu quá độc ác!” Tần Phong lau mồ hôi, lại có chút bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ mà mình thích.
“Cô gái ngốc này, bọn họ đi rồi, nhưng mà để lại cho chúng ta một cục diện rối rắm đó!”
Tần Phong quay đầu nhìn bên kia một chút, Hỗ Minh Phỉ đang nghiêm túc đánh đàn, đau cả đầu.