Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 123: Nước miếng Tiêu Viêm

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Edit: ThuyenLeK3

Beta: @twinsyl

Trong lúc này, trong đại sảnh của biệt thự chỉ còn lại có giọng nói ngầm bị thương của Bùi Dịch.

“Tô Thi Thi, em lặp lại lần nữa!” Bùi Dịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Thi Thi sợ tới mức toàn thân lông tơ đều đã dựng thẳng lên, trong lòng có chút chột dạ, trợn mắt nhìn anh, vừa nói vừa lui về sau: “Tại sao tôi phải nói lại cho anh?”

“Tại sao?” Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, xem biểu hiện của cô, sợ là thật có chuyện này rồi.

Trong lòng anh tràn ngập tức giận, nâng bước đuổi theo: “Lá gan của em càng ngày càng lớn rồi!”

“Anh, anh đừng tới đây!” Tô Thi Thi không biết chính mình chột dạ cái gì, chỉ là nhìn rthấy Bùi Dịch như vậy, để cho cô theo bản năng nghĩ muốn chạy trốn.

“Tôi hiện tại độc thân, có người theo đuổi có cái gì mà gọi là kì lạ?” Tô Thi Thi chạy đến cửa thang lầu, quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Dịch.

“Độc thân?” Bùi Dịch mặt chải quét một phen liền đen, “Xem ra là tôi không đủ cố gắng, cho em có loại ảo giác này.”

“Anh… anh bình tĩnh. Bùi tiên sinh, anh vạn lần đừng kích thích, sau lưng anh còn đang bị thương…” Tô Thi Thi cảm nhận được Bùi Dịch giống như thực sự có chút tức giận, sợ tới mức vội vàng hướng trên thang lầu chạy.

“Em chạy thử xem?” Bùi Dịch một tiếng gầm nhẹ, để trần nửa người trên, mặt trầm xuống đuổi theo.

Tiếng bước chân trầm ổn giống như một cái sấm rền gõ vang trong ngực Tô Thi Thi.

Giờ khắc này, lòng của cô không biết sao vậy, tim đang đạp mạnh điên cuồng

“Gâu gâu!”

Ngay tại thời điểm Bùi Dịch bắt lấy tay Tô Thi Thi, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa.

Nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy hai cái bóng một đen một vàng rất nhanh xông tới, thẳng tắp chạy theo hướng cầu thang chỗ Tô Thi Thi đang đứng bên này.

“Đại cẩu tử!”

Tô Thi Thi liền như nhìn thấy cứu tinh, khom lưng luồn lách thoát khỏi cánh tay Bùi Dịch, hướng trong phòng khách chạy tới.

“Oẳng oẳng!”

Đại cẩu tử bị nhốt tại hậu viện mấy ngày, rất không dễ dàng trốn được, nhìn thấy nữ chủ nhân đặc biệt vui mừng, dụng đầu cọ xát tay Tô Thi Thi, toét miệng, cười đến cực kỳ đáng đánh đòn.

“Quản gia.”

Bùi Dịch nhìn đến bóng dáng hai con chó này, sắc mặt liền trở nên tối đen vô cùng.

Ngoài cửa, tiểu quản gia của biệt thự đang chạy vào, trán nhỏ giọt mồ hôi lạnh, nhìn thấy trong phòng khách một màn này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Tiên sinh, thực xin lỗi. Tôi lập tức đem chúng nó mang đi!”

“Gâu…gâu!”

Vẫn ngồi xổm bên cạnh Đại cẩu tử đang chán đến chết, Tiểu Vịnh nhìn thấy quản gia tiến vào, liền ưỡn cong thân thể, hướng ông ta sủa lớn một tiếng.“Ôi mẹ ơi!” Quản gia run lên, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Chó ngao Tây Tạng này lúc tức giận cũng không phải là nói đùa.

“Quản gia, ông đừng động vào nó, như thế này ông có thể sẽ bị thương.” Tô Thi Thi thấy thế lập tức nói.

Trong lòng cô lại đang vui mừng muốn chết.

Hai con chó này tới thật là đúng thời điểm!

Tô Thi Thi đem Đại cẩu tử đặt tại bên người, Bùi Dịch đứng ở chỗ không xa nhíu mày nhìn cô.

Tô Thi Thi hướng quản gia liếc mắt ra hiệu, để cho ông đi trước. Dắt Đại cẩu tử theo sau, ánh mắt lướt qua nửa người trên hoàn mỹ của Bùi Dịch, nheo mắt lại:

“Nếu không để cho Đại cẩu tử liếm miệng vết thương giúp anh? Nghe nói nước miếng chó có thể sát trùng, đối với việc khôi phục miệng vết thương đặc biệt tốt.”

Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, mặt triệt để đen, nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, gằn từng chữ nói: “Em lặp lại lần nữa, tôi không ngại em tự thân tự lực!”

“Anh… Lưu manh!”

Tô Thi Thi run run một phen, người đàn ông vô sỉ này bắt đầu sẽ luôn luôn không có điểm dừng.

Cô vỗ vỗ đầu Đại cẩu tử ý bảo đứng lên, tròng mắt quay tròn xoay xoay, kéo Đại cẩu tử hướng cửa đi ra.

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, đối với chó ngao Tây Tạng màu đen bên cạnh bảo: “Tiểu vịnh, phòng thủ!”

“Gâu gâu!”

Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trước mắt một cái bóng đen chớp lóe, trong lòng hiện lên một ý nghĩ không lành. Đợi cho thấy rõ ràng khi đó, chỉ thấy chó ngao Tây Tạng kia vốn đang hào hứng không hiểu sao vậy lúc này đang như hổ rình mồi ngồi xổm ở cửa, một bộ dạng đe doạ không cho bất cứ ai lại gần.

Tô Thi Thi mặt liền đen lại, vỗ vỗ đầu Đại cẩu tửbên cạnh, thương lượng nói: “Đi bắt con dâu về đi.”

“Phì phì…” Đại cẩu tử nghiêng đầu, lè lưỡi, trên mặt lộ vẻ ngốc nghếch.

Hoàn toàn nghe không hiểu tiếng người.

Tô Thi Thi bất lực. Vừa đến thời điểm mấu chốt liền không đáng tin cậy!

Cô thấy người đàn ông phía sau đang càng ngày càng gần, trong lòng muốn khóc đều có rồi. Chuyện này có phải hay không là tự lấy cục đá đập chân chính mình?

“Lại đây, đừng làm cho tôi tức giận.” Bùi Dịch mặt trầm xuống nói.

Tô Thi Thi quay đầu hướng về phía anh ta híp mắt cười, nịnh nọt nói: “Có thể hay không đừng động thủ, hãy thương lượng chút đi, anh xem anh cũng bị thương…”

“Đừng làm cho tôi nói lần thứ hai.” Bùi Dịch ngầm bi thương nói.

Tô Thi Thi bỉu môi, buồn bực trong lòng nhưng cũng đành phải gật đầu.

Cộng thêm cô cũng sợ “con dâu”, có thể làm được gì!

Cô đang nghĩ ngợi, tại sao phải chạy trốn như vậy, Bùi Dịch đã nhanh chóng vươn cánh tay dài, một lần nữa nắm giữ cánh tay cô. Lúc sau Tô Thi Thi cảm thấy một trận cơ thể bị lay chuyển, nháy mắt tiếp theo cô liền ghé vào đầu vai Bùi Dịch.

“Mỗi lần đều chỉ dùng có chiêu này, anh không chán nhưng tôi chán nha?” Tô Thi Thi buồn bực nói.

“Em động đậy, miệng vết thương của tôi đã bị rách lần nữa, em phải chịu trách nhiệm.”

Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong, nâng bước khiêng cô hướng trên lầu đi lên.

Tô Thi Thi tức giận đến hận không thể cắn anh một cái, chỉ là thời điểm Bùi Dịch đang bế cô đi đến phòng ngủ, đặt cô trên mặt đất, rồi chính mình đến bên giường nằm úp sấp.

“Hãy xử lí sạch sẽ miệng vết thương.” Bùi Dịch nói xong cũng không nói thêm gì.

Tô Thi Thi sửng sốt, nhìn đến phía sau lưng anh ta có một vết roi tàn bạo, tâm tình hỗn loạn một phen, cũng không dám nói đùa thêm, đem thuốc mỡ lấy ra, một lần nữa thay anh ta bôi thuốc.

Đợi cho cô vội vàng đến khi bôi xong, phát hiện Bùi Dịch vậy mà ngủ thiếp đi.

Tô Thi Thi tay khẽ xoa khuôn mặt đang say ngử của Bùi Dịch, đáy lòng một nơi nào đó có chút rầu rĩ, mà còn nhiều ấm áp.

“Thời gian này anh nhất định bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi rồi?” Tô Thi Thi ở trong lòng thì thào hỏi.

Bùi Dịch tuy không nói, nhưng là cô biết, vì giúp cô, Bùi Dịch một mực làm việc mờ ám sau lưng cô.

Khi cô đi Dương thành trong ba ngày này, Bùi Dịch hiển nhiên không có nhàn rỗi.

“Anh hôm nay làm vì tôi, ngày khác tôi chắc chắn báo đáp.” Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Mà lúc này, gian nhà chính của Đoàn gia không khí dị thường mà ngưng trọng.

Đoàn Kế Hùng để cho hạ nhân đánh Bùi Dịch xong, trong lòng vẫn như cũ chưa hết giận. Lúc này đang ngồi ở trong thư phòng, thở phì phì trừng mắt nhìn vợ của chính mình.

Nhậm Tiếu Vi ngồi ở bên cạnh, trên mặt biểu tình nhìn không ra cái gì.

Hai người đã duy trì cục diện này đã hơn nửa giờ.

Cuối cùng vẫn lại là Đoàn Kế Hùng dẫn đầu thỏa hiệp. Cho tới nay, ông vì người vợ này vẫn luôn như vậy, không hờn không giận.

“Tôi không nghĩ tới nuôi một con sói trong nhà, vậy mà hủy đi Đoàn thị! Bà nói cho tôi biết, nó tới cùng làm như vậy vì cái gì!” Đoàn Kế Hùng tức giận nói.

Nhậm Tiếu Vi xoa xoa trán. Mới vừa rồi náo loạn như vậy, làm cho bà choáng váng bệnh đau đầu lại tái phát.

Bà có chút suy yếu nói: “Tôi đã sớm nhắc nhở ông, Tiểu Dịch từ nhỏ liền có chủ kiến. Tôi tuy nhiên là mẹ ruột của nó, nhưng là cũng không hiểu được biết tâm tư của đứa con này“.

Bà nói xong dừng một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng, mạnh miệng nói: “Tôi đã đề nghị cùng Tô tiểu thư là không xung đột, bằng không liền là trực tiếp đem Tiểu Dịch ra bên ngoài làm chuyện gì thì không ai biết được.”

Đoàn Kế Hùng sắc mặt trầm xuống. Nhậm Tiếu Vi nói có đạo lý. Đúng là tùy ý để cho tiểu nghiệp chủng kia ở lại trong trang viên, ông thật sự quá khinh suất.

Nhất là hiện tại cao ốc của Đoàn thị bởi vì bị đánh cho nổ tung, ông ta đã trở thành trờ cười trong giới kinh doanh, cục tức này ông ta nuốc không trôi.

“Sau này chuyện này liền để cho bà ra mặt, tôi tin tưởng bà có thể giải quyết tốt.” Đoàn Kế Hùng nghĩ nghĩ nói.

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt khẽ tối sầm lại, nhưng không có phản bác.

Lại ngồi một hồi, bà đi qua đỡ Đoàn Kế Hùng, ôn nhu nói: “Ông vừa mới từ bệnh viện trở về, đừng kích động tổn hại sức khỏe. Hôm nay là theo ngày nói chuyện video với Đồng Đồng, tôi đã bảo cho người ta chuẩn bị tốt rồi.”

Đoàn Kế Hùng vừa nghe đến con trai nhỏ của mình, sắc mặt lập tức mềm mại trở lại.

Nhậm Tiếu Vi nhìn người chồng lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi, thân thể già nua, trong mắt chán ghét chớp lóe rồi biến mất.

Nhịn nhiều nămnhư vậy, rốt cục sắp kết thúc!

Cho dù là không muốn. Sống chung đến bây giờ, rốt cục cũng sắp kết thúc.

Tô Thi Thi còn chưa khôi phục lại tinh thần sau khi bà ngoại cô quá đời, nhưng là chỉ nghỉ ngơi một ngày, sau đó, vẫn trở về công ty đi làm.

Công trình gian khách chính thức khởi công, cô làm chủ Thiết Kế, vùi đầu vào, khẩn trương bận rộn trong đó.

Vào thời điểm giữa trưa, đột nhiên có người tới nói cho cô: “Thi Thi, có một vị xưng là Hà tiên sinh đến tìm cô, đang đợi ở trước đại sảnh”

“Hà tiên sinh?” Đang định đứng lên nghỉ ngơi một chút Tô Thi Thi nhướng mày.

“Đúng rồi, anh ta nói là bạn trai trước của cô…” Người đồng nghiệp thật cẩn thận nhìn cô.

“Bạn trai trước?” Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống.

Cô chỉ có một lần yêu đương, lại là họ Hà, không phải là Hà Chí Tường thì còn ai?

Hôm qua bị mưa dột. Hôm nay thợ tới sửa. Đang bị khủng bố lỗ tai. Trời bực mình quá

Chọn tập
Bình luận
× sticky