Trang viên Đoàn gia, Nhậm Tiếu Vi cho mọi người lui xuống, yên lặng chờ đợi Tô Thi Thi đến.
Đoàn thị bởi vì cạnh tranh đấu thầu thất lợi, thêm nữa bị các gia tộc khác chèn ép, cổ phiếu Đoàn thị rớt giá không ngừng. Đoàn Kế Hùng sáng sớm liền đến công ty xử lý rồi.
Lúc Tô Thi Thi đến, Đoàn gia nơi nơi đều đã im ắng, mà lại không hiểu có chút âm trầm.
“Tô tiểu thư.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ, đem Tô Thi Thi làm cho hoảng sợ.
“Dì Hồng.” Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến là Hồng Cầm, lập tức tích cực kêu một tiếng.
Nhưng Hồng Cầm liếc cô một cái: “Vào đi.”
Dứt lời liền xoay người hướng tới trong phòng đi đến.
Tô Thi Thi thu lại cảm xúc, làm như không thấy được thái độ của bà ta, cùng theo đi vào.
Trong phòng mành sa buông xuống, che chặn phần lớn toàn bộ ánh mặt trời, có vẻ có chút âm trầm.
Tô Thi Thi mày theo bản năng vừa nhíu, không biết Nhậm Tiếu Vi muốn làm cái gì, cảm thấy được này toàn bộ như là cố tình vì cô mà chuẩn bị.
“Vào đây đi.” Nhậm Tiếu Vi liền đứng ở trong phòng khách. Nhìn đến Tô Thi Thi tiến vào, liếc cô một cái, xoay người hướng tới phòng trong đi đến.
Tô Thi Thi mặt không đổi sắc theo sát bà đến thư phòng.
“Đóng cửa.” Nhậm Tiếu Vi trở ra đưa lưng về phía Tô Thi Thi, nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi theo lời, nhẹ nhàng đóng cửa rồi đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Nhậm Tiếu Vi, trong đầu suy nghĩ: “Bà ấy tới cùng nghĩ muốn làm cái gì.”
“Tô tiểu thư, liền đứng ở nơi đó nghe đi, tôi nghĩ việc tôi sắp nói ra cô cũng cần phải biết.” Nhậm Tiếu Vi xoay người ngồi ở trên ghế dựa, ngửa đầu khinh miệt nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bà, lòng không hiểu sao trở nên rất nặng nề. Xem ra mẹ của Bùi Dịch, đến giả vờ giả vịt đều cũng chẳng muốn cùng cô.
Nhậm Tiếu Vi cũng không thèm để ý thái độ Tô Thi Thi, trái lại tự nói: “Tôi hôm nay gọi cô đến đây, tôi nghĩ muốn chính thức nói thẳng muốn cô rời khỏi con trai tôi, mặc kệ là vì bất cứ nguyên nhân gì lớn hay nhỏ tôi không cần biết, cô có thể tránh xa nó bao xa liền tránh càng xa càng tốt.”
Tô Thi Thi nhíu mày, không tự ti cũng không hống hách đúng mực nói: “Cháu nghĩ, người không có cái quyền lợi này.”
“Ha ha, tôi biết cô sẽ không đồng ý. Không sao cả, tôi muốn biết sau khi biết chân tướng những chuyện này, cô nếu còn muốn kiên trì mà nói, tôi cũng không có ý kiến.” Nhậm Tiếu Vi nói xong từ trên bàn bày xuất một túi văn kiện, đưa cho Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi đứng yên tại chỗ, không có nhận.
Nhậm Tiếu Vi trực tiếp mở ra túi văn kiện, từ bên trong bày xuất một xấp hình gì đó, đưa cho cô: “Tôi biết cô vẫn rất tò mò, vẫn lại là đến nhìn một cái cho thỏa đáng đi.”
Theo góc độ Tô Thi Thi lúc này, có thể nhìn đến chính diện những cái ảnh chụp này. Bên trong chụp chính là một cô gái, một cô gái cực kỳ trẻ tuổi xinh đẹp.
Lòng của cô nhảy một phen, tay không thể khống chế vươn ra, tiếp nhận ảnh chụp.
Cô lật xem mấy ảnh chụp này, phát hiện những thứ ảnh chụp này đều là cùng một cô gái. Chính xác mà nói là một cô bé, từ trên tấm hình thấy thời gian chụp ảnh lúc ấy, cô bé này đại khái mười bảy mười tám tuổi, nhìn qua cực kỳ thanh thuần, lộ ra dáng vẻ đặc hữu khờ dại.
Mặt trái xoan, mắt to, làn da trắng nõn, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Tô Thi Thi nhìn nhìn, bỗng nhiên cảm thấy được người này có chút nhìn quen mắt, nhưng mà nhất thời cũng không nhớ ra được tới cùng ở nơi nào thấy quá.
“Muốn biết cô ấy là ai không?” Nhậm Tiếu Vi một mực chú ý biểu tình biến hóa của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bà.
Nhậm Tiếu Vi cũng nhìn chằm chằm ánh mắt cô, gằn từng chữ nói: “Cô ấy tên – – Trạm Dẫn Lan!”
Trạm Dẫn Lan ba chữ kia, bá một phen giống như là đang ở trong đầu Tô Thi Thi nổ mạnh một dạng, tay cô kìm lòng không đậu run lên. Một tấm hình từ nơi ngón tay rơi xuống, bay bổng rơi xuống trên đất mặt.
Tô Thi Thi rất nhanh lấy lại tinh thần, thầm tự trách mình sao lại thiếu kiên nhẫn như thế.
Mẹ của Bùi Dịch hiển nhiên là cố ý, liền là muốn làm dao động quyết tâm của cô.
“Người cho cháu xem ảnh chụp một người đã chết là có ý gì?” Tô Thi Thi mặt không đổi sắc hỏi han
“Người chết?” Nhậm Tiếu Vi ý bảo cô tiếp tục nhìn xuống.
Tô Thi Thi hơi mím môi, đều đã đi đến một bước này, không có gì lại băn khoăn, trực tiếp đem ảnh chụp tiếp tục xem. Đúng là lúc cô lật đến sau cùng một tấm ảnh kia, trên tay động tác mạnh cứng lại rồi, đôi mắt từ từ trợn to. Thứ gì đó nặng nề mà đập bể ở trong lòng, chấn động ra một cỗ chua xót, mà cổ chua xót này rất nhanh hướng tới toàn thân cô mà lan tràn.
Đây là ảnh chụp của Bùi Dịch cùng Trạm Dẫn Lan!
Khi đó Bùi Dịch, hơn hai mươi, cùng Trạm Dẫn Lan ngồi ở trên thảm cỏ, Bùi Dịch ôm vai cô ấy, hai người thân mật hết sức kề đầu vào nhau, chính đang hướng về phía máy ảnh cười.
Tươi cười của anh thuần túy như thế, sạch sẽ như thế. Tô Thi Thi chưa từng có nhìn thấy qua Bùi Dịch tươi cười thân thiết như vậy, mà bên cạnh anh bé gái kia, cũng cười đến ngọt ngào như vậy.
“Bọn họ trước kia tình cảm thật sự rất tốt, tôi chưa từng thấy qua con tôi thích một người như thế.” Nhậm Tiếu Vi âm u mà nói.
Tô Thi Thi nhắm chặt mắt, âm thầm hít vào một hơi, đem những thứ ảnh chụp này xếp lại, thả lại vào trong túi văn kiện. Tay gắt gao xiết chặt, nhìn thẳng Nhậm Tiếu Vi nói: “Còn nữa không? Toàn bộ đều đã lấy ra hết đi, tôi nghĩ, người không chỉ là chuẩn bị mấy thứ này đi?”
“Tô tiểu thư, tôi có đôi khi rất bội phục sự thông minh của cô, cũng rất bội phục cô giờ phút này có thể bình tĩnh đến như vậy. Nhưng là, những thứ này vô ích.”
Nhậm Tiếu Vi vẫn như cũ ngồi ở trên chỗ, rõ ràng ngửa đầu nhìn Tô Thi Thi, nhưng mà vẻ mặt trong đó lại đều là kiêu căng cùng khinh thường.
Bà đối với Tô Thi Thi nói: “Cô chẳng lẽ không tò mò, Bùi Dịch vì cái gì lại cứ tìm tới cô? Ở bên cạnh nó so với cô có rất nhiều cô gái ưu tú hơn, nó vì cái gì chỉ thích cô?”
“Vì cái gì?” Tô Thi Thi trong đầu oong oong vang lên, vấn đề này cô trước kia cũng hỏi qua.
Bùi Dịch có trả lời qua sao? Không biết như thế nào, lúc này Tô Thi Thi vậy mà nghĩ không ra.
Cô chỉ nhớ rõ bọn họ ngày hôm sau đã ở bên nhau vì cô đã làm vỡ cái điện thoại của Bùi Dịch.
“Cô làm hỏng nó, vậy thì dùng chính cô tới bồi thường đi.” Khi đó Bùi Dịch là nói như thế này đi.
Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, tự giễu cười cười.
Thì ra là vậy. Bùi Dịch nói qua, trong cái di động kia có vật gì đó anh rất trân quý, đó hẳn là lưu trữ hồi ức tốt đẹp của anh cùng Trạm Dẫn Lan đi.
Giống như có thứ gì đó trở nên sáng tỏ, nhưng mà lại rất mơ hồ.
Nhậm Tiếu Vi giải đáp nghi vấn của cô
Nhậm Tiếu Vi vẻ mặt lạnh lùng, nhìn đến Tô Thi Thi lúc này trên mặt bối rối, trên mặt bà khinh thường càng thêm rõ ràng.
“Chẳng lẽ cô không phát hiện, cô cùng Trạm Dẫn Lan dáng vẻ rất giống nhau sao? Nhất là ánh mắt của hai người, là y như nhau, tuy nhiên dáng vẻ của cô không có xinh đẹp như Trạm Dẫn Lan. Nhưng mà tôi nghĩ Bùi Dịch thích ở bên cạnh cô, chẳng qua là bởi vì hai người các cô có nhiều điểm tương tự nhau mà thôi.”
“Giống mình?” Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới vừa rồi xem qua những cái ảnh chụp này, thì ra cô cảm thấy được nhìn quen mắt, là vì Trạm Dẫn Lan nhìn rất giống chính mình.
Không, dựa theo cách nói của bọn họ, là cô giống Trạm Dẫn Lan.
“Còn nữa không?” Tô Thi Thi gằn từng chữ hỏi han, hai tay gắt gao túm cặp văn kiện. Trong lòng quay cuồng, chính cô cũng không biết lúc này trong lòng mình suy nghĩ cái gì.
Nhậm Tiếu Vi cười lạnh một tiếng, lập tức cầm ra điện thoại, truyền phát một đoạn ghi âm.
“Tiểu Dịch, con còn nhớ Trạm Dẫn Lan không?”
“Chưa bao giờ từng quên qua.”
“Mẹ là nói, nếu Trạm Dẫn Lan còn sống, con sẽ làm sao?”
Ghi âm không có kết thúc, tại tiếp tục chạy cuộc trò chuyện đó, nhưng mà người đàn ông đó lại thật lâu không có trả lời.
Ngày hôm qua lúc Nhậm Tiếu Vi hỏi ra những lời này khi đó, Bùi Dịch vẫn đều không có trả lời.
Nhậm Tiếu Vi thu hồi điện thoại, đối với Tô Thi Thi nói: “Tôi có thể đem đoạn ghi âm này gửi cho cô một bản, cô có thể đi tìm người đi xác thực đọan ghi âm này mà hỏi cho rõ. Nhìn xem tôi có cắt nối biên tập gì không. Tôi nghĩ thái độ con trai tôi đã như vậy cô hẳn là đã hiểu rõ, thức thời mà nói liền chính mình rời đi đi.”
Tô Thi Thi sững sờ đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy vừa rồi toàn thân chua xót, lại tại cấp tốc hướng trong lòng cô xuyên nhập vào.
Thần tốc như vậy, mãnh liệt như vậy, để cho đầu óc của cô đã không còn rõ ràng, thân thể hơi hơi phát ra run rẩy.
Thật lâu, cô mới tìm được giọng nói của chính mình thanh âm: “Rồi sao?”
“Rồi sao? Rời khỏi con trai tôi, về sau tôi không nghĩ muốn lại nhìn thấy cô nữa, cô từ đầu không xứng với nó. Mặt khác tôi nói cho cô biết, Trạm Dẫn Lan cô ấy vẫn còn sống!”
“Còn sống?” Tô Thi Thi sắc mặt trắng nhợt, trong mắt lộ ra không thể tin được.
Nhậm Tiếu Vi cao giọng nói: “Cô chắc còn không biết đi, công ty Phi Tầm kia là của mẹ nuôi Trạm Dẫn Lan. Tôi sở dĩ theo chân bọn họ hợp tác, chính là vì quan hệ với Trạm Dẫn Lan.”
“Hiện tại cô hiểu chưa?”
“Hiểu sao?” Tô Thi Thi giật mình cười, nhìn Nhậm Tiếu Vi, gằn từng chữ nói, “Nói xong rồi sao?”
“Nếu nói xong, tôi liền đi đây.” Cô nói xong xoay người đi ra bên ngoài.
“Tô Thi Thi, đừng tự rước lấy nhục nữa. Cùng với việc đợi cho Bùi Dịch bắt cô rời đi, còn không bằng bây giờ im lặng rời đi, cho chính mình một chút tôn nghiêm!”
Từng câu tàn nhẫn không ngừng mà truyền lọt vào trong tai.
Tô Thi Thi hơi hơi ngẩng đầu, vẫn cứ đem nước mắt bức trở về, gắt gao cắn răng đi nhanh ra ngoài.