Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 258: Xấu hổ

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Edit: Mít + Ryeo

Beta: Ryeo

Trong phòng khách ấm áp, xuất hiện một mảnh lặng im quỷ dị.

Bùi Dịch vừa nói câu nói kia, ở đây vài người đều đã trầm mặc tiếp xuống.

Nhất là Tô Thi Thi, mặt đỏ y hệt quả táo, cúi đầu, xấu hổ đến hận không thể đào động chui vào.

Anh thật đúng là cái gì cũng dám nói! Quá không biết xấu hổ rồi!

“Bùi Dịch, cậu nói quả thật không sai!” Tần Phong nói xong quay đầu, đắm đuối đưa tình nhìn Ôn Ngọc, “Ngọc, anh cũng muốn làm người đàn ông đứng phía sau lưng em.”

“Tôi… Tôi… Tôi không làm chủ được.” Ôn Ngọc bị Tần Phong dọa sợ, cúi đầu, không biết nên xử xự như thế nào.

Cô cảm giác Tần Phong hiểu lầm cái gì rồi, nghĩ nghĩ, chỉ vào Tống Trọng Hạo đang ở một bên dùng trà nói: “Chúng tôi đều nghe theo anh ấy.”

“Khụ khụ…” Đang ở bên kia dùng trà Tống Trọng Hạo một miệng trà tắc vào trong khí quản, lập tức ho đến mặt đỏ tai hồng, đều nhanh khóc.

Anh đây là đã tạo ra cái nghiệt gì, nằm đều đã trúng đạn. Đúng là chuyện này anh ta thiệt tình không nghĩ muốn làm bia đỡ đạn nha.

Anh ta đã không dám nhìn tới sắc mặt Tần Phong, cầu cứu hướng Tô Thi Thi nháy mắt, hi vọng cô thay anh ta giải thích một phen.

Nhưng mà anh ta nào biết đâu rằng, Tô Thi Thi hiện tại là tự thân khó bảo toàn. Ôn Ngọc một câu kia “Chúng tôi đều nghe anh ấy”, kéo cô vào chết chung. Cô bây giờ cũng đã không dám nhìn tới sắc mặt Bùi Dịch.

Bùi tiên sinh lòng dạ hẹp hòi phỏng chừng lại tức giận rồi.

“Tống tiên sinh, có cơ hội hợp tác.” Bùi Dịch nhàn nhạt hướng tới Tống Trọng Hạo nhìn qua, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khách khí.

Tống Trọng Hạo bị anh cười đến toàn thân lông tơ đều đã dựng thẳng lên, thân thể cứng ngắc, muốn cười lại cười không ra, quả thực muốn chết.

Lần trước, lúc Bùi Dịch hướng về phía anh ta cười như vậy, anh ta đã bị ép đến trang viên Đoàn gia. Kết quả phát hiện Bùi Dịch là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc, bị buộc cùng anh tiến hành một lần hữu hảo nói chuyện với nhau.

Tống Trọng Hạo len lén liếc Tô Thi Thi một cái, nếu để cho sư muội anh ta biết anh ta cùng Bùi Dịch gạt cô…

“Hí… Chúng ta vẫn lại là tới nói chuyện chính sự đi.” Tống Trọng Hạo ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám nói lung tung những lời khác.

Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ của sư huynh bị trêu đùa đến dở khóc dở cười, quay đầu đối với Bùi Dịch nói: “Như thế này chúng ta kết thúc đi, chúng ta về nhà bàn tiếp có được hay không?”

Bùi Dịch mâu quang tối sầm lại. Cô gái nhỏ này đây là muốn đuổi anh đi?

Anh không tỏ thái độ gì, xoa nhẹ tóc của cô, cúi xuống hôn lên trán của cô, lúc này mới mãn ý đứng lên.

Tô Thi Thi xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Trước mặt nhiều người như vậy, anh vậy mà không chịu giữ ý một chút!

Bên cạnh, Tần Phong vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn Bùi Dịch, lại nhìn xem con cừu nhỏ mình thích kia, yên lặng thở dài.

Phải, tiếp tục chịu đựng!

Đợi hai vị đại thần đi rồi, Tống Trọng Hạo liền giống như người bị hạ đường huyết, ỉu xìu ở trên ghế sofa thở dài, đối với Tô Thi Thi lắc đầu: “Sư muội, lần sau lúc có bọn họ đến, em đừng bao giờ gọi anh đến, cứ như vậy anh sẽ đoản mệnh đó!”

Tô Thi Thi không nói gì trợn trừng mắt: “Em còn chưa tìm anh tính sổ, bọn họ tại sao lại cùng anh đi lên?”

Tống Trọng Hạo lập tức ngậm miệng. Được rồi, đây là một cái đề tài không nên nói tiếp.

“Chúng ta chừng nào mới nói đến chính sự đây?” Ôn Ngọc thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, thật cẩn thận nói

Tô Thi Thi bật cười. Ba người bọn họ hợp lại xem ra quỷ dị, nhưng mà bù đắp cho nhau lại phi thường hoàn mỹ.

Lập tức mấy người mà bắt đầu thảo luận chuyện thành lập công ty của mình.

“Có Tần tổng đầu tư, thêm nữa trước đã tìm được hai cái hợp đồng, tiếp tục liền không cần phải đi kéo đầu tư rồi.” Tống Trọng Hạo một khi thảo luận chính sự, giống như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác, lấy Macbook của mình ra, đem nhiệm vụ phân công cho mọi người.

“Thi Thi liền phụ trách bàn bạc khách hàng, Ngọc thu thập tin tức.” Tống Trọng Hạo nói.

“Thì ra sư huynh cũng biết Ngọc có năng lực trong việc thu thập tin tức ha.”

Tô Thi Thi che miệng cười trộm. Để cho Ôn Ngọc đi thu thập tin tức là thích hợp nhất rồi, mà Tô Thi Thi càng am hiểu đàm phán, đi theo khách hàng bàn bạc, cũng giống như mài dao thêm bén.

Sau khi đơn giản phân phối xong nhiệm vụ mỗi người, liền bắt đầu theo sự phân công mà làm việc, công tác chuẩn bị trước khi thành lập công ty mới chính thức bắt đầu.

Bởi vì Đổng Tiêu Tiêu có việc về nhà, Tô Thi Thi tiện tiếp nhận nhiệm vụ của cô ấy, cả ngày đều vội vàng vô cùng bận rộn.

Nhưng mà vì sự nghiệp của chính mình mà bận rộn, vất vả cũng vui vẻ. Tô Thi Thi chưa từng nhiệt tình giống như hiện tại.

Lúc trước ly hôn, cô đã được chia nửa tài sản. Hiện tại, cô hoàn toàn có thể dùng đến số tiền đó để góp vốn mở công ty, lấy cách của chính mình một lần nữa lựa chọn cuộc sống cho bản thân.

Sau cả một ngày làm việc bận rộn, Bùi Dịch hiện tại có việc không thể đi đón cô. Tô Thi Thi là do chú Lý đưa về, về đến nhà mới ” Thi Dịch ” của hai người, lại không thấy bóng dáng Bùi Dịch.

“Tô tiểu thư, Bùi tiên sinh dặn dò tôi nói vói cô một tiếng, tiên sinh có việc không về ăn cơm, bảo cô ăn trước.”

Quản gia đã chạy tới nói với Tô Thi Thi, dừng một chút còn nói: “Hôm nay, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh lại ầm ĩ một trận, chó quả thật là giống người, Đại Cẩu Tử cơm chiều cũng chưa ăn, Tiểu Ưu đang ở bên kia dỗ dành nó.”

“Vậy sao?” Tô Thi Thi vội vàng đi theo quản gia đến hậu viện, quả nhiên thấy Đại Cẩu Tử ghé vào ổ chó bên cạnh, dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Xem ra Tiểu Vịnh vẫn còn chưa cho nó vào tổ.

Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, nói với quản gia: ” Ngày mai hãy làm cho Đại Cẩu Tử một gian bên cạnh ổ chó kia.”

” Được.” Quản gia cười đáp.

Tô Thi Thi cùng mấy chú chó nhỏ chơi một lúc, sau đó đi tắm rửa một cái, chỉ là khi cô ăn cơm chiều đến tận lúc đi ngủ, Bùi Dịch vẫn còn chưa về. Anh có gọi một cuộc điện thoại cho cô, bảo cô đi ngủ trước.

” Bây giờ đang bận cái gì chứ?” Tô Thi Thi trước khi ngủ còn nói thầm.

Từ khi cô cùng với Bùi Dịch ở chung, anh có việc đều trực tiếp mang về nhà làm, cho dù có xã giao, cũng sẽ về trước mười giờ, rất ít thấy anh bận đến trễ như vậy.

Mà lúc này, ở Đoàn gia đèn điện sáng trưng.

Bùi Dịch ngồi ở trong thư phòng, cùng Đoàn Kế Hùng mới vừa nói chuyện xong.

Lúc này Nhậm Tiếu Vi bưng bữa ăn khuya tiến vào, thấy hai người đã bàn xong liền nói: ” Ăn một chút gì đi.”

Bùi Dịch đứng dậy, hai tay nhận lấy bát rồi lại đặt trên bàn, cũng không có ăn.

Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Đoàn Kế Hùng: “Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về.”

“Đợi một chút.” Thấy anh đi, Đoàn Kế Hùng hạ bát gọi anh lại.

Bùi Dịch ngồi trở lại chỗ cũ, lẳng lặng chờ ông ta lên tiếng.

Lão hồ ly kìm nén cả đêm, bây giờ là lúc nói ra.

“Em trai cậu ngày mai trở về rồi.” Đoàn Kế Hùng nói.

Bùi Dịch gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ phái người đi đón nó.”

“Chuyện này cậu hãy sắp xếp tốt. Hiện tại Đoàn gia đang rối loạn, tôi không hy vọng nó xảy ra chuyện.” Đoàn Kế Hùng nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Nhậm Tiếu Vi.

Nhậm Tiếu Vi đi tới, ngồi vào một cái ghế khác, nói với Bùi Dịch: “Con cố ý muốn rời nhà mẹ cũng không khuyên con cái gì, nhưng hiện tại con là đã ở bên ngoài một mình lập nghiệp, coi như là thành đạt. Cũng nên đi lại xã giao một chút.”

Ánh mắt Bùi Dịch u ám, thì ra đây mới là trọng điểm.

Anh nhìn mẹ của mình, nhàn nhạt gật gật đầu: “Mẹ nói phải.”

” Con… Ừm?” Nhậm Tiếu Vi vốn là chuẩn bị một đống lớn nói, không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà một câu đã đáp ứng, trái lại làm cho bà có chút kinh ngạc, nhưng vui mừng nhiều hơn.

“Đến lúc đó mẹ sẽ gọi điện thoại cho con.” Nhậm Tiếu Vi vui mừng nói.

Bùi Dịch gật đầu: “Không còn chuyện gì nữa con đi về trước, mẹ bảo trọng thân thể.”

Bùi Dịch nói xong liền đi ra ngoài.

Sau khi anh rời đi, Nhậm Tiếu Vi nhìn thoáng qua Đoàn Kế Hùng, sắc mặt ông ta cũng có chút ngưng trọng.

“Nó vui vẻ đáp ứng như vậy, thật đúng là không phải tác phong của nó, ” Đoàn Kế Hùng có vẻ đăm chiêu nói, “Để cho nó thu xếp. Đến lúc đó, bà cùng đi với nó. Với tính tình của nó không chừng lại có chuyện rắc rối. “

“Tôi biết, vừa lúc vài ngày nữa Hỗ gia có tiệc, tôi đi thu xếp.”

Nhậm Tiếu Vi nhìn cửa, ở trong lòng yên lặng nói: “Bùi Dịch, hi vọng con vì mẹ và em trai con mà suy xét.”

Mà khi Bùi Dịch trở lại “Thi Dịch”, Tô Thi Thi đã ngủ thiếp đi.

Anh ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt cô gái nhỏ của mình đang ngủ sâu, ánh mắt ôn nhu như nước.

Xã giao? Trong mắt anh hiện lên quét xuống ánh sáng, quả thật là ý kiến hay! Cô bé nhỏ này gần đây vì chuyện công ty mà áp lực lớn như vậy, cũng nên thả lỏng một chút!

Anh nghĩ nghĩ, cầm điện thoại bấm gọi cho một dãy số.

Chọn tập
Bình luận