Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 456: Chim sẽ rình sau lưng

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

“Nếu cái này hạng mục không để cho người anh tín nhiệm nhận, người bên phía Hỗ Sĩ Minh sẽ được sắp xếp vào. Em không biết là, hắn hôm nay quá an tĩnh rồi hả?” Bùi Dịch nói.

Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống: “Anh nói như vậy, hình như đúng rồi. Hắn hôm nay giống như một câu cũng chưa nói đi?”

Tô Thi Thi không có cố ý đi chú ý quá Hỗ Sĩ Minh, nhưng vừa rồi bọn họ cùng công ty Phi Tầm mâu thuẫn thời điểm, cái tên gia hỏa Hỗ Sĩ Minh kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, quả thật an tĩnh quá rồi.

“Hắn đã chuẩn bị tốt đội ngũ, nếu vừa rồi Trạm Dẫn Lan không có xuất đầu, hắn liền sẽ ra mặt.” Nói tới đây, Bùi Dịch bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười một phen.

“Các em hôm nay biểu hiện, quả thật ra ngoài dự kiến của anh.” Liền tính Bùi Dịch lúc trước đã có chuẩn bị tâm lý, biết Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo có thể ứng đối, nhưng mà không nghĩ tới hai người bọn họ lại dìng như vậy phương thức thô bạo giải quyết.

“Anh đang chê cười em!” Tô Thi Thi bị anh nói được cực kỳ xấu hổ, ủy khuất nói, “Chó sốt ruột còn có thể vượt tường nha, là bọn họ quá đáng trước, không đồng ý lthì cũng thôi đi, vậy mà nói cái gì nhân phẩm, có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?”

“Ngoan, em có thể vẫn như vậy hung hãn tiếp tục.” Bùi Dịch vuốt vuốt tóc Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi mặt bá liền đỏ, đẩy đẩy anh: “Tiếp tục nói, không được nói sang chuyện khác.”

Bùi Dịch lôi kéo cô đi đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, nói: “Hôm nay cái công trình này không phải là công ty em giành được, bất luận chọn lựa như thế nào, sau cùng đều sẽ biến thành là người của Hỗ Sĩ Minh.”

“Không khoa trương như thế chứ?”

“Không chút nào khoa trương. Hắn chưa bao giờ là một cái đối thủ đơn giản.”

Tô Thi Thi không khỏi nhớ tới hình ảnh người đàn ông kia đứng ở dưới góc tường bị hắt năm thùng nước, rùng mình một cái.

Đúng vậy a, cô như thế nào quên, Hỗ Sĩ Minh là người đáng sợ, là kẻ điên.

“Không phải còn có thể dùng người của Tần Phong sao?” Tô Thi Thi hỏi.

Bùi Dịch lắc đầu: “Anh gần đây vẫn cảm thấy không phải cực kỳ an tâm, cho nên không để cho Tần Phong tiếp tục tham dự vào cái công trình này. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu ấy chính là đường lui của chúng ta.”

Anh nói xong giọng nói thấp hơn một chút: “Vợ yêu, thật có lỗi đem em kéo vào rồi.”

Tô Thi Thi đau lòng sờ sờ mặt anh: “Chúng ta là vợ chồng, sao lại sợ chuyện bị kéo vào hay không chứ. Em rất vui mừng, anh nguyện ý để em cùng anh đối mặt.”

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, như thế mặc kệ Tô Thi Thi đến lúc đó có tham dự hay không, vẫn lại là có rất nhiều lý do bị kéo vào theo. Còn không bằng ngay từ đầu liền nắm giữ quyền chủ động.

Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm vào trong ngực: “Để cho anh ôm ấp một hồi. Hôm nay bắt đầu, chúng ta liền cực kỳ bận rộn rồi.”

Tô Thi Thi nhẹ cười: “Bùi tiên sinh, anh hôm nay sao lại đa sầu đa cảm như thế. Như thế nào, hôm nay mối tình đầu của anh gây khó dễ em, sợ em tính nợ đến trên người anh?”

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, quét xuống đỏ ửng từ từ hiện lên lỗ tai, có chút buồn bực.

Cô gái này sao lại thông minh như thế!

So với sự yên lặng trong văn phòng, bên ngoài mỗi người trong lòng đều đã cực kỳ rung động. Người khác nhiều là cảm thán Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi kia từ đầu không đi theo cách làm việc hành sự thông thường, mà Hỗ Sĩ Minh lại cảm thấy được rất thú vị.

Hắn nhìn thoáng qua người vừa đồng ý lời mời ngồi vào trong xe của hắn, sau đó liền không có nói chuyện gì nữa Trạm Dẫn Lan, cười nói: “Trạm tiểu thư còn đang tại vì chuyện vừa rồi canh cánh trong lòng?”

Trạm Dẫn Lan nhướng mày, không có tiếp lời nói của hắn, mà là hỏi: “Hỗ tổng bảo tôi đến đây, có chuyện gì cứ nói đi.”

“Tôi chỉ muốn biết, Phi Tầm vì cái gì muốn buộc Sunshine tiếp được cái công trình này?”

Trạm Dẫn Lan sắc mặt bá liền thay đổi, kinh ngạc nhìn Hỗ Sĩ Minh. Nhưng kinh ngạc chỉ duy trì một giây, cô ta liền khôi phục bình tĩnh.

Trạm Dẫn Lan hơi cong môi một cái, hỏi: “Anh làm sao thấy được?”

“Kỳ thật không khó. Cô đối với Bùi Dịch vẫn lại là cực kỳ để ý, Sunshine tiếp nhận hạng mục trang trí hành lang ngoài của công trình này cũng sẽ không đối với Phi Tầm các người tạo thành nhiều tổn thất lớn, cô không đáng ở trước mặt nhiều người như vậy để cho anh ta khó xử. Mà Trạm tiểu thư cô cũng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi để cho chính mình rơi vào tình cảnh khó xử.” Hỗ Sĩ Minh cười như không cười nói.

Trạm Dẫn Lan trong lòng nhiều là rung động.

Cô ta cho rằng chính mình giấu diếm rất tốt, không nghĩ tới đều bị người đàn ông này xem thấu.

“Anh tới cùng nghĩ muốn muốn làm cái gì?” Trạm Dẫn Lan lạnh giọng hỏi.

Hỗ Sĩ Minh đoán dược rất đúng. Cô ta hôm nay làm toàn bộ chuyện kia đều là mẹ nuôi của cô ra chỉ đạo. Bọn họ đã thấy rõ tính cách của Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch điều tra rất rõ ràng, biết có người phản đối Tô Thi Thi nhất định sẽ phản kích.

Tuy cái quá trình có phần gặp chuyện không may ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng kết quả là một dạng. Mà Trạm Dẫn Lan đại biểu công ty Phi Tầm phản đối, sẽ chỉ làm Bùi Dịch càng thêm kiên định dùng Sunshine.

“Muốn làm cái gì?” Hỗ Sĩ Minh nhẹ cười, tựa vào ở trên chỗ ngồi, giống như tùy ý nói, “Là tôi để cho phu nhân Dace làm như vậy, cô nói xem tôi muốn làm cái gì?”

“Anh nói cái gì?” Trạm Dẫn Lan lần này là thật chấn kinh đến chỗ, suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, làm sao có thể nghĩ đến điểm này.

“Anh… Cực kỳ đáng sợ.” Trạm Dẫn Lan chân chính coi trọng hơn người đàn ông trước mắt này.

Người này tâm cơ thật sự rất sâu.

“Anh không biết là làm như vậy chỉ là làm điều thừa sao? Bùi Dịch vốn là là muốn dùng Sunshine.” Trạm Dẫn Lan khó hiểu hỏi han.

Hỗ Sĩ Minh cười nhạt nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi. Bùi Dịch biết, nếu không cần Sunshine, như thế anh ta rất có khả năng sẽ phải dùng đến người của tôi. Bùi Dịch đương nhiên không muốn. Mà tôi làm sao có thể dễ dàng như vậy để cho hắn cùng Tô Thi Thi cùng nhau làm việc.”

“Cứ như vậy?” Trạm Dẫn Lan giống thấy kẻ điên một dạng nhìn Hỗ Sĩ Minh.

Liền vì để cho Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi không thoải mái, hắn liền phí công lớn như vậy mạnh mẽ để cho Phi Tầm ra tay ngăn cản?!

Đúng là bệnh thần kinh nha!

“Chẳng thế thì sao?” Hỗ Sĩ Minh không sao cả cười nói, “Bùi Dịch tâm tư kín đáo, nếu chúng ta không phản đối, mới đúng kỳ quái không phải sao?”

“Vậy anh vừa rồi vì cái gì không phản đối?”

“Hiện tại Bùi Dịch hẳn là biết tôi cùng Phi Tầm hợp tác rồi.” Hỗ Sĩ Minh đáp phi sở vấn (hỏi một đường đáp một nẻo), nhưng Trạm Dẫn Lan nghe hiểu rồi.

Hỗ Sĩ Minh vẫn đều đang cùng Bùi Dịch đối nghịch, vừa rồi trong hội nghị ngoài ý muốn không có lên tiếng, vậy thì chỉ có thể thuyết minh hắn cùng Phi tầm là một phe. Chẳng thế thì hắn sớm quậy lớn chuyện rồi.

“Anh… Thật sự là người điên!” Trạm Dẫn Lan không biết nên như thế nào đánh giá Hỗ Sĩ Minh.

“Để cho đối thủ biết thực lực chân chính của đối thủ, mới Thật thú vị, không phải sao?” Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên quét xuống ngoan độc lệ, hắn liền là để cho Bùi Dịch biết, hắn hiện tại mạnh cỡ bao nhiêu!

Hắn hướng tới Trạm Dẫn Lan vươn tay: “Trạm tiểu thư, hợp tác vui vẻ.”

Trạm Dẫn Lan rất không nghĩ muốn đưa tay, nhưng cô ta có lựa chọn sao? mẹ nuôi của cô ta đã sớm thay cô ta làm ra lựa chọn rồi.

Mà lúc này người tâm tình cực kỳ phức tạp còn có người cha ruột kia của Tô Thi Thi – Đoàn Chấn Ba. Ông ta không có về Đoàn thị, mà là trực tiếp đi Đoàn gia trang viên.

Thời gian này, Đoàn Kế Hùng vẫn đều đang làm việc chung với nhau. Đoàn Chấn Ba thời điểm đón tết bị Đoàn Kế Hùng giam lỏng sợ rồi, thời gian này yên tĩnh rất nhiều.

Mấy phút đồng hồ sau, Đoàn Chấn Ba ôm đầu trốn ra thư phòng, một khắc cũng không dám ở lâu.

Đoàn Kế Hùng thở phì phì đi ra thư phòng, đi tìm Nhậm Tiếu Vi.

“Con của bà thật sự cực kỳ năng lực, không để ý chuyện người ta chê cười dùng vợ chính mình, lại còn một chút đều đã không nể mặt Đoàn gia, nó tới cùng nghĩ muốn muốn làm cái gì?” Đoàn Kế Hùng đổ ập xuống mắng.

Vừa rồi Đoàn Chấn Ba nói cho hắn, bọn hắn Đoàn gia vậy mà chỉ lấy đến một quyền trang hoàng cổng, chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã!

“Các người chính mình không có năng lực, muốn người khác như thế nào cho các người mặt mũi?” Nhậm Tiếu Vi nhíu mày nói.

“Bà nói cái gì?” Đoàn Kế Hùng sợ ngây người.

Ông ta không có nghe sai? Nhậm Tiếu Vi cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy.

Ông ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn Nhậm Tiếu Vi cười lạnh nói: “Giả vờ nhiều năm như vậy, rốt cục không muốn giả vờ nữa sao? Có phải cái thằng nhãi con Hỗ gia kia muốn trở về rồi hay không, bà cái gì cũng không sợ rồi hả?”

“Ông…” Nhậm Tiếu Vi mặt bá liền trắng, thân thể kìm lòng không đậu run lẩy bẩy.

Ông ta làm sao có thể biết chuyện này!

Haizz! Wat ko biết bị gì rồi, chương lại nhảy lun tung loạn xạ cả lên, sửa tới sửa lui rốt cục sai chương, thiệt bực mình quá đi >”<

Chọn tập
Bình luận