Cửa thư phòng không đóng.
Tần Như Ngọc đứng ở ngưỡng cửa thư phòng, đến dũng khí đi vào đều không có.
Trong thư phòng, không chỉ truyền đến tiếng cười của bà ngoại cô bé cùng cha mẹ cô bé. Ngẫu nhiên còn có tiếng của Ôn gia lão.
Nhưng từ đầu đầu đến cuối, cô bé đều không có nghe được tiếng của Bùi Tĩnh.
“Bùi Tĩnh, con thật sự là quá ưu tú rồi.”
“Bùi Tĩnh, con có bạn gái chưa?”
“Bùi Tĩnh, em cảm thấy được Như Ngọc nhà chúng ta thế nào a?”
“Bùi Tĩnh, em nếu là cảm thấy được Như Ngọc nhà chúng ta đáng ghét mà nói, em như thế nào đánh chửi đều đã không quan hệ, không cần cho chúng ta mặt mũi.”
…
Tần Như Ngọc bụm mặt, hận không thể một đầu đâm vào tường chết cho rồi.
Đó là cha mẹ thân sinh của cô bé sao? Cô bé như thế nào cảm giác chính mình như là từ trong thùng rác nhặt được vậy.
Còn có, cầu xin các người không nên hỏi nhiều vấn đề xấu hổ như vậy có được hay không? Tuy những cái vấn đề này cô bé cũng cực kỳ muốn biết, nhưng mấy vấn đề này Bùi Tĩnh khẳng định sẽ không thích a!
“Anh ấy nhất định là tức giận rồi.” Tần Như Ngọc như kiến bò trên chảo nóng một dạng, gấp đến độ xoay quanh.
Bùi Tĩnh không phải người không lễ phép. Nếu thật sự không phải không vui, làm sao có thể đến cùng cha mẹ cô bé chào cũng không chào một tiếng?
Tần Như Ngọc dựng thẳng lỗ tai nghe xong hồi lâu, đều chỉ nghe đến bà ngoại cô ở nơi đó một cái vẻ mượn sức Bùi Tĩnh cùng cha mẹ cô bé nói chuyện. Nhưng Bùi Tĩnh chính là không nói một tiếng.
Có lẽ cậu đối với màn ảnh mới đầu còn có chào hỏi qua, nhưng giờ cậu không có mở miệng.
Ngày khó khăn luôn luôn đặc biệt dài lâu. Ngay khi Tần Như Ngọc nhịn không được nghĩ muốn xông đi vào giải cứu Bùi Tĩnh thời điểm, bên trong tiếng nói chuyện không có.
Ba người từ bên trong đi ra.
Bùi Tĩnh đi tuốt ở đằng trước, mặt – – đã không thể dùng đen để hình dung rồi.
“Anh Bùi Tĩnh!” Tần Như Ngọc không tự giác đi theo.
Bùi Tĩnh bước chân bỗng nhiên hơi ngập ngừng, nhìn cô bé một cái, rồi sau đó đi nhanh ra bên ngoài.
“Xong rồi, anh ấy giận rồi.” Tần Như Ngọc ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu rời đi, nhịn không được, oa một tiếng liền khóc.
“Bà ngoại, các người đem anh ấy giận chạy đi rồi!” Tần Như Ngọc khóc hô.
“Nha đầu, nó là có chuyện gì bận nên phải đi thôi. Như thế nào là chúng ta đem nó chọc giận chạy đi chứ!” Phương Mẫn Chi vội vàng qua đi dỗ giành cô bé.
Tần Như Ngọc khóc đến càng lớn tiếng: “Đó là do anh ấy lấy cớ các người nghe không hiểu sao? Anh ấy về sau nhất định hẳn không đến trong nhà chúng ta nữa rồi. Hu hu hu… Con hôm nay rất không dễ dàng mới dụ được anh ấy đến đây một chuyến… Anh ấy về sau nhất định không muốn để ý đến con nữa rồi.”
Phương Mẫn Chi há miệng thở dốc, nhớ lại muốn như thế nào cùng cái tiểu nha đầu gì cũng đều không hiểu này giải thích, Bùi Tĩnh tới đây chính là muốn giúp Tần Phong bọn họ làm thuyết khách.
“Tần Phong bọn họ đi nơi nào rồi hả?” Phương Mẫn Chi khẩn trương nói sang chuyện khác.
Tần Như Ngọc khóc đến không biết trời đất, không rảnh trả lời.
Ôn Hòa Ngôn đảo mắt khắp nơi nói: “Bọn họ sớm đi tới.”
“Đi nơi nào rồi hả?” Phương Mẫn Chi bắt đầu tìm ông chồng nhà mình, vừa đi vừa lèm bèm, “Hôn nhân đại sự còn không có thương lượng tốt, như thế nào bỏ chạy rồi hả?”
“Bọn họ đã sớm đi dân chính cục lĩnh chứng rồi.” Tần Như Ngọc khóc thút thít nói.
Hừ, ai bảo bà ngoại hủy nhân duyên của cô bé. Hiện tại cô bé cũng cần phải chọc giận bà ngoại cho bỏ ghét.
Cô bé vừa rồi đúng là đã nghe rõ ràng, bọn họ đến đây thời điểm, bà ngoại cô bé đang theo bác Ôn cãi nhau a, nhất định là ý bất mãn việc hôn sự này.
Nhưng mà, sau khi cô bé nói xong, Phương Mẫn Chi mà lại quỷ dị không có tức giận.
Thật lâu sau Ôn Ngọc mới suy nghĩ cẩn thận, cô giống như bị lừa. Nhưng khi đó, cô sớm liền trở thành vợ hợp pháp của Tần Phong.
Mẹ chồng không phải thật sự muốn phản đối bọn họ, chẳng qua là kích động cô khẩn trương đi đăng ký kết hôn!
Vốn Phương Mẫn Chi là không nghĩ tới Ôn Hòa Ngôn sẽ trốn sau cốp xe của Tần Phong (cho nên Ôn Hòa Ngôn xuất hiện tại biệt thự Tần gia, mới không lập tức bị bảo an biết). Bà là muốn gây khó dễ với Ôn Ngọc, như vậy chuyện này đương nhiên sẽ truyền tới trong lỗ tai Ôn Hòa Ngôn.
Bà quá hiểu biết ông thông gia khó chịu này, bà càng phản đối, Ôn Hòa Ngôn bảo đảm lập tức liền muốn làm trái lại để cho bọn họ kết hôn.
Như vậy, con trai của bà liền không cần buồn rầu vì không được Lão Trượng Nhân đồng ý, đến hộ khẩu đều đã lấy không xong.
Trước Ôn Hòa Ngôn vụng trộm kéo Tần Phong kêu đến góc khuất, chính là muốn đưa hộ khẩu đi.
Ôn Hòa Ngôn đương nhiên không biết Phương Mẫn Chi tính toán mấy chuyện này, chính ở chỗ này đắc chí.
Tần Phong bọn họ trở về thời điểm, liền cảm thấy được trong nhà bầu không khí đại chuyển biến 180 độ. Mà còn, cảm giác vô cùng quỷ dị.
“Con nuôi?” Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc vừa tiến đến, liền nghe đến mẹ anh cùng Lão Trượng Nhân đang thương lượng chuyện để cho bọn họ nhận con nuôi, huyệt Thái Dương khống chế không nổi nhảy lên.
“Cha, mẹ, các người hiện tại nói vậy không phải là quá sớm rồi hả?” Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc đi đến trước mặt mấy vị trưởng bối, đăng ký kết hôn xong, xưng hô cũng tự nhiên mà sửa lại, kêu Ôn Hòa Ngôn cha.
Ôn Hòa Ngôn đối với một tiếng cha này của anh rất hưởng thụ, nghe vậy, khoát tay nói: “Mẹ con nói rất đúng. Nếu không thể khẳng định Quân nhi có thể sinh con hay không, liền tính có thể sinh, trong thời gian ngắn khả năng cũng sinh không được, không bằng trước nhận nuôi một đứa. Chúng ta tuổi cũng lớn rồi, cũng đều phải đòi có tôn tử ngoại tôn gì gì đó.”
“Nhưng lỡ về sau Quân nhi sinh được thì sao?” Tần Phong mặt trầm xuống hỏi.
Anh kỳ thật là lo lắng Ôn Ngọc không thể chấp nhận.
Anh nhớ tới vẻ mặt thống khổ lúc trước Ôn Ngọc mất đi đứa bé khi đó, hiện giờ không dám tùy tiện nhắc đến chuyện con cái. Nhưng hôm nay, chẳng những mẹ anh nói ra nhiều lần, đến Lão Trượng Nhân cũng đều đã nói ra.
Nhưng anh vừa dứt lời, Ôn Ngọc liền thật cẩn thận lôi kéo tay áo của anh: “Anh không muốn nhận con nuôi sao? Em… Em đã cùng mấy người bạn của em hỏi thăm chỗ nào có đứa bé thích hợp nhận làm con nuôi rồi.”
Tần Phong:…
Anh, còn có thể nói cái gì?
“Em vui vẻ là tốt rồi.” Tần Phong xoa xoa tóc của cô, bất đắc dĩ cực kỳ.
Hướng suy nghĩ của mấy người nhà Ôn tiểu thư, quả nhiên không phải người thường có thể suy đoán được.
Khi anh lại vẫn đang lo lắng Lão Trượng Nhân sẽ đoạt con gái bắt trở về nhà thời điểm, Lão Trượng Nhân vậy mà đưa cho anh hộ khẩu để cho anh đi đăng ký kết hôn. Khi anh đang lo lắng Ôn Ngọc sẽ không chấp nhận được chuyện nhận con nuôi gì đó, cô đến chỗ nào có đứa bé thích hợp nhận nuôi đều đã hỏi thăm xong rồi.
Người một nhà, cứ như vậy đem chuyện kết hôn sinh con quyết định xong.
Mấy người sau khi ở Tần gia ăn cơm, mỗi người ai về nhà nấy.
Ôn Ngọc vốn là muốn đi theo cha mình về nhà, nào biết đâu rằng, bị cha một cái đẩy trở về.
“Khẩn trương đi cố gắng, nói không chừng lập tức liền mang thai a? Dù sao có bầu không được cũng có thể nhận con nuôi, các con không cần có áp lực tâm lý. Cái này ta với mẹ chồng con đều có suy nghĩ giống nhau, chúng ta trước là hiểu lầm bà ấy rồi.” Hai ba lời nói xong, xoay người rời đi, tiêu sái cực kỳ.
Ôn Ngọc ngay từ đầu còn không có nghe rõ ràng lời của cha mình nói, cũng hiểu được, mặt đỏ đến độ có thể nhỏ máu ra đây.
Buổi tối thời điểm, hai người nằm ở trên giường, thương lượng chuyện con cái.
“Ngày mai trước đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần có chịu không?” Tần Phong ôn nhu nói.
Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Nghe lời anh.”
Một màn này, để cho Tần Phong không hiểu sao nhớ tới tình cảnh lúc trước Ôn Ngọc khi biết được mang thai khi đó.
Khi đó, cô cũng là ngoan ngoãn như vậy đối với anh gật đầu, nói toàn bộ tất cả nghe theo anh.
Chỉ là về sau, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy không cách nào nghe theo anh.
“Bảo bối, bây giờ, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt các người.” Tần Phong ôn nhu nói.
Mặc kệ là nhận nuôi hay vẫn lại là chính mình sinh, anh đều sẽ bảo vệ tốt vợ và con của anh.
Hai người đang nghĩ ngợi muốn một đứa con như thế nào, điện thoại liền vang rồi.
Ôn Ngọc lấy ra vừa thấy dãy số, lập tức vui vẻ ngồi dậy: “Là Thi Thi.”
“Bọn họ đến rồi?” Tần Phong cũng bu lại.
Ôn Ngọc khẩn trương nghe máy.
Tô Thi Thi bọn họ vừa đến không lâu, nghỉ ngơi một phen liền gọi điện thoại về.
“Ngọc, các người thật sự tính toán nhận con nuôi sao?” Tô Thi Thi đột nhiên hỏi.
Tần Phong cũng nghe được, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Cha mẹ anh là sợ anh không đồng ý, cho nên lập tức gọi điện thoại cho Bùi Dịch bọn họ rồi hả?
“Đúng.” Ôn Ngọc nhẹ giọng nói, có chút khẩn trương, “Thi Thi, chúng tôi… Chúng tôi nghĩ muốn tốt.”
“Nếu như vậy, phía bên tôi có một đứa bé thích hợp, cô có muốn suy xét một phen hay không?” Tô Thi Thi bỗng nhiên nói.
Sắp hết truyện rồi, đang nghỉ có nên kiếm bộ mới ko hay nghỉ một thời gian rồi tính =))