Edit: Beta: Ryeo
Xe vững vàng chạy trên đường cái rộng lớn, đường phố hai bên gieo trồng cây ngô đồng lá vàng bay lả tả, nơi nơi đều đã tràn ngập hương vị cuối mùa thu.
Tô Thi Thi ghé mắt nhìn ra ngoài, càng nhìn cảm thấy được đường phố nhìn quen mắt, hẳn là đã từng tới nơi này.
Cô quay đầu nhìn Bùi Dịch.
Lúc này anh đang ngồi thẳng lưng, có một loại tư thế không giận mà uy, nhất là lúc này anh cầm một phần văn kiện cúi đầu chăm chú xem, làm cho người ta không tự giác không dám quấy rầy anh.
Tô Thi Thi yên lặng thở dài, Bùi tiên sinh cực kỳ rõ ràng đang cố ý tránh cô.
Tô Thi Thi dơ tay nhẹ vỗ về Đại Cẩu Tử, lại duỗi tay vào rương trêu chọc ba chú cún con đang khẽ kêu kia.
Thời gian qua thật sự nhanh, chờ cô quay đầu lại nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong đầu ý nghĩ chớp lóe, rốt cục nhớ tới tại sao lại cảm thấy con đường này quen thuộc.
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
Cô quay đầu trừng mắt Bùi Dịch: “Chúng ta muốn đi Hỗ gia?”
Con đường này rõ ràng là đường đến nhà chính Hỗ gia! Khó trách cô lại cảm thấy quen thuộc.
“Ừm.” Bùi Dịch lật chuyển trang sau của tư liệu, nhàn nhạt đáp.
“Cái kia… Không phải đã thảo luận tốt ngày mai tự em đi đón Tiểu Vịnh sao?” Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch không nói gì.
“Được rồi.” Tô Thi Thi mím môi, dù sao hôm nay tới đón cũng như vậy cả. Chỉ là cô vẫn cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Hôm nay sao Bùi Dịch lại rảnh rỗi, vậy mà tự mình tới đón chó?
Xe rất nhanh liền đến bên ngoài nhà chính Hỗ gia, chú Lý đỗ xe vững vàng trước cổng, thay bọn họ mở cửa xe.
Tô Thi Thi nhảy xuống xe, còn chưa đứng vững, Đại Cẩu Tử liền mang hai rương con cưng “Xoạch” một phen rớt xuống.
“Chậm một chút.” Tô Thi Thi kêu lên, vội vàng đi qua đỡ lấy rương cún cưng.
Chó bố này quá không cẩn thận rồi. Vừa rồi bị nhảy dựng kinh động, sợ tới mức ba con chó nhỏ ở bên trong gào khóc vẫn kêu, bộ dạng nhỏ thương cảm cực kỳ.
Đại Cẩu Tử hôm nay mặc một bộ dây treo, đem hai rương con nhỏ đều đã cố định ở trên thân, thật không đến mức rơi xuống.
Nó lè lưỡi liếm tay Thi Thi một cái, sau đó quen thuộc hướng tới cửa lớn Hỗ gia đi đến.
Tô Thi Thi đứng tại chỗ, có chút ngây người.
“Bùi tổng, Tô tiểu thư.” Bên trong nghe tin, quản gia Hỗ gia chạy ra, nhìn thấy hai người cung kính lên tiếng chào hỏi.
Bộ dạng khách sáo nghiêm cẩn kia giống như là Tô Thi Thi lần đầu tiên nhìn thấy ông, hoàn toàn không có dáng vẻ nhiều chuyện hay hóng hớt gì.
Tô Thi Thi theo bản năng nhìn Bùi Dịch một cái, không biết có muốn hay không cùng một lúc đi vào.
Cô đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Bùi Dịch đi về phía trước một bước, nói với quản gia: “Vậy thì phiền Hỗ quản gia rồi.”
“Ách…” Hỗ quản gia sửng sốt, suy nghĩ lời này của anh là muốn đòi để cho anh mang theo chó đi vào gặp con chó ngao kia, “Không phiền, tôi sẽ mang chúng nó đi vào.”
Ông nói xong tiện dẫn đường Đại Cẩu Tử đi vào bên trong.
“Cái này…” Tô Thi Thi nhìn sửng sốt.
Cô cảm thấy được mọi chuyện có chút không thích hợp nha!
Tới đón chó không cần mang chúng nó đi vào bên trong đi, huống chi cô từ đầu không nghĩ muốn vào bên trong.
Tuy nhiên nghĩ như thế, nhưng Tô Thi Thi vẫn lại là từ từ đi theo, chỉ là cô còn chưa đi ra vài bước, đã bị Bùi Dịch kéo trở lại.
“Đại Cẩu Tử…”Tô Thi Thi đang muốn nói chuyện, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy trên đường chạy tới một chiếc xe đen chạy băng băng, trong lòng trầm xuống.
Biển số này cô biết, là Hỗ Sĩ Minh.
“Đại thiếu gia.” Đang muốn rảo bước tiến lên cánh cửa, Hỗ quản gia nghe được tiếng ô tô, quay đầu nhìn thấy là đại thiếu gia nhà mình đến đây, lập tức chào hỏi.
Hỗ Sĩ Minh xuống xe nhìn thấy Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi, lông mày nhíu lại, khóe miệng kìm lòng không được ngoéo… một cái.
Vội vàng đến đây như vậy?
Anh nhàn nhạt gật gật đầu: “Tô tiểu thư không phải nói ngày mai mới tới sao?”
“Hôm nay vừa lúc rảnh,” Tô Thi Thi cũng thản nhiên nói, đồng thời liền đi đến cánh cửa bên trong Đại Cẩu Tử nói, “Mau trở lại.”
“Gâu gâu!” Đại Cẩu Tử vừa nghe, nhất thời nóng nảy, vung chân, nhanh như chớp bỏ chạy đi vào.
Hỗ Sĩ Minh vừa nhìn, chỉ thấy được bóng dáng Đại Cẩu Tử chạy xa, mặt trắng xanh một phen liền trầm rồi.
Con chó chết tiệt này sao cũng đến đây? Nó vừa rồi trên người mang theo cái gì?
“Đại thiếu gia?” Hỗ quản gia vừa thấy sắc mặt đại thiếu gia nhà mình, trong lòng tự hỏi, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng hướng tới bên trong truy đuổi.
“Xong rồi, xong rồi. Để cho con chó này đi vào cùng con chó ngao kia hội hợp…”
Hoàn toàn không dám nghĩ tới!
Đúng lúc này, bên trong Hỗ Quân Nhạc đang muốn ra ngoài trong giây lát nhìn thấy Đại Cẩu Tử mang hai rương cún con chạy vào, mi mắt vù một phen liền sáng.
Anh ta sao lại nhìn thấy chó ngao Tây Tạng nhỏ?
“Ngoan ngoãn, nhanh cho ta xem!” Hỗ Quân Nhạc hưng phấn vô cùng đuổi theo quản gia nói, “Giúp tôi bắt chó ngao Tây Tạng nhỏ kia!”
Tô Thi Thi nuôi chó ngao Tây Tạng lớn kia vừa khỏe vừa hung dữ, tuy tính tình cổ quái, nhưng quả thật là con chó ngoan, anh ta hâm mộ rồi! Vẫn suy nghĩ muốn nuôi một con.
Hiện tại Đại Cẩu Tử vậy mà tự động mang con đến đây, anh ta khẳng định thù mới thù cũ cùng tính!
“Nhanh lên bắt lấy nó!” Hỗ Quân Nhạc xoắn tay áo, hưng phấn mà nói.
Bên ngoài nhà chính Hỗ gia, Tô Thi Thi mấy người nghe đến động tĩnh bên trong, một đám biểu tình đều có chút quái dị.
Lúc này Hỗ Sĩ Minh sắc mặt đã triệt để đen, bên cạnh là Hỗ Minh Phỉ từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Bùi tiên sinh, Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
“Hỗ tiểu thư.” Tô Thi Thi gật gật đầu, ánh mắt nhìn đến Hỗ Minh Phỉ hoàn toàn không thấy chính mình, mà là nhìn chằm chằm Bùi Dịch, lòng của cô hơi hơi co rút lại.
Đúng lúc này, Hỗ Minh Phỉ ánh mắt đột nhiên dời đi cùng Tô Thi Thi tầm mắt đụng chạm vào nhau.
Nhìn trộm bị người ta bắt được, Tô Thi Thi sắc mặt ửng đỏ, xấu hổ cực kỳ.
Nháy mắt tiếp theo, cô liền nhìn thấy Hỗ Minh Phỉ cao ngạo hất cằm, nhìn trong ánh mắt cô ta khinh thường chớp lóe rồi biến mất.
“Người phụ nữ này…” Tô Thi Thi đôi mi thanh tú nhíu lại.
Mặc kệ có phải cô lòng dạ hẹp hòi hay không, Hỗ Minh Phỉ thật sự làm cho cô không thoải mái.
Người phụ nữ này quá chói mắt, rất cao ngạo. Cô trước mặt cô ta cảm thấy được có chút nhỏ bé, loại cảm giác này là từ đáy lòng phát tán ra ngoài. Tô Thi Thi ảo não, nhưng mà cô khống chế không nổi.
Hỗ Minh Phỉ thu hết biểu tình của Tô Thi Thi vào đáy mắt, trong mắt khinh thường càng đậm rồi.
So sánh với cô ta, người phụ nữ này có tư cách sao?
Nháy mắt tiếp theo, cô ta thân thể cứng đờ, đột nhiên phát hiện Bùi Dịch chính là đang lạnh như băng nhìn chính mình, đáy mắt kia rét lạnh phảng phất muốn đem cô ta làm đông cứng.
“Tạm biệt.” Bùi Dịch ôm lấy vai Tô Thi Thi, nhàn nhạt nói, xoay người rời đi.
“Bùi Dịch!” Hỗ Minh Phỉ ngầm cắn răng. Người đàn ông này lại không đem cô ta để vào mắt, thật sự là quá giận rồi!
Bọn họ ở nơi này thời gian vô cùng ngắn ngủi, liền ngay cả Hỗ Sĩ Minh đều không có phát hiện.
Tô Thi Thi trong lòng cái cảm giác kỳ quái càng ngày càng đậm.
Chó còn không có đón, sao lại đi rồi?
Ngay sau đó, nhà chính Hỗ gia truyền ra tiếng chó sủa kịch liệt, còn có tiếng quát tháo thê lương của Hỗ quản gia cùng Hỗ Quân Nhạc.
“Hai con chó khốn kiếp kia, không được tông vào đó, cây cột kia muốn sụp rồi!”
“Bảo vệ! Nhanh ngăn bọn nó lại, đó là hoa thiếu gia thích nhất!”
“Trời ạ, mau lôi hai con chó điên này đi!”
“Bùi Dịch!” Hỗ Sĩ Minh nghe đến đó, quả đấm mạnh xiết chặt, quay đầu lạnh lùng nhìn Bùi Dịch.
Nhưng Bùi Dịch động tác rất nhanh, ngay cả Tô Thi Thi cũng chưa phản ứng kịp, đã bị kéo ngồi vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng, chú Lý khởi động xe, chỉ nghe két một tiếng, xe ngênh ngang mà đi, để lại một đám khói xanh.
Một màn này phát sinh quá nhanh, anh em Hỗ gia hoàn toàn không phản ứng kịp, liền nhìn đến chiếc xe kia biến mất ở ngõ nhỏ cuối cùng.
“Bùi Dịch, Tô Thi Thi! Các người đủ độc ác!” Hỗ Sĩ Minh bị chọc giận điên rồi.
Anh ta rốt cục đã rõ Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi từ đầu không phải tới đón chó, mà là đem một cái tai họa khác đến cho anh!