Trên đường phố an tĩnh, bởi vì có người cãi nhau nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Tô Thi Thi trong lòng trào dâng cảm giác muốn tiến lên xem diễn trò, xua Tiểu Hắc chậm rãi đến gần một chút, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.
Bên kia mẹ con Hà gia đều đã đến đây. Lúc này Hà Chí Tường chính đang níu chặt tóc Đoàn Ngọc Lộ, Phú Tuyết Trân túm cánh tayĐoàn Ngọc Lộ, đang ra sức muốn đem cô kéo ra bên ngoài.
“Các người là cái thá gì? Sao dám kéo tôi? Buông ra!”
Đoàn Ngọc Lộ say rượu đến quên cả trời đất.
“Chúng tôi là ai? Tiện nhân, không biết chúng tôi vậy lại gọi chúng tôi đến đây trả tièn cho cô làm gì!” Hà Chí Tường hổn hển nói.
Hắn vốn là đã ngủ thiếp đi, đúng là bảo an của quán bar vậy mà gọi điện thoại đến, để cho hắn lấy tiền bạc tới chuộc người, nói vợ hắn ở trong này uống rượu rồi.
“Mày đúng là đồ vô dụng, là thứ kỷ nữ, vậy mà chạy đến những nơi như thế này chơi đùa cùng đàn ông! Mày đã là thứ gà không thể đẻ trứng, còn muốn cho chúng tôi tới đây giúp mày trả tiền, mày quả thực không biết trời cao đất rộng!”
Phú Tuyết Trân nghĩ tới vừa rồi đi vào nhìn đến con dâu cùng mấy gả đàn ông ôm ômấp ấp, tức giận đến đạp hai chân của cô ta.
“Bà làm cái gì, đau…”
Đoàn Ngọc Lộ bỉu môi, mơ mơ màng màng nói, đã say đến phân không rõ Đông Tây Nam Bắc.
“Cô khẩn trương về nhà cho tôi, ở trong này thật mất mặt xấu hổ mà!”
Hà Chí Tường nhìn thấy bên cạnh bảo an cùng khách khứa nơi đây đều nhìn qua chỗ bọn họ nơi này xem kịch hay, trên mặt cực kỳ hứng thú, níu chặt tóc Đoàn Ngọc Lộ liền kéo ra ngoài.
Trước đây, bọn họ nguyện ý cho cô ra ngoài tìm đàn ông, là muốn để cô ta sinhcho bọn họ đứa bé.
Đúng là thời gian qua lâu như thế, Đoàn Ngọc Lộ một chút động tĩnh đều không có, Hà Chí Tường sao có thể dễ dàng bỏ qua
Nhất là khi nhìn đến vợ mình cùng những gã đàn ông khác quấn lấy nhau, hắn càng nghĩ càng giận!
“Khẩn trương đi!”
Hà Chí Tường liền dùng lực, trực tiếp đem Đoàn Ngọc Lộ túm đến trên mặt đất.
Đoàn Ngọc Lộ đau đớn hét lên một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất không chịu đứng dậy: “Tôi chỉ muốn ngủ ở trong này, các người là ai chứ? Đến cha tôi cũng không quản tôi, các người là cái thá gì mà tới quản tôi? Cút cho tôi!”
“Tôi là mẹ chồng của cô, quản không được cô sao?”
Phú Tuyết Trân đi lên liền đá hai chân Đoàn Ngọc Lộ, hận không thể trực tiếp đem con nhỏ vô dụng này đá chết cho rồi.
Nơi xa, Tô Thi Thi thấy mày càng nhíu thật chặt.
Đoàn Ngọc Lộ tuy là đáng giận, nhưng mẹ con Hà gia sao có thể đối đãi với cô ta như vậy thật là quá đáng mà. Nhất là cô là lại là con dâu của bọn họ.“A, đau!”
Đoàn Ngọc Lộ cuộn mình trên mặt đất, khom lưng ôm bụng khổ lắc lắc thân thể.
Cô ta là say không nhẹ, nhưng mà thân thể vẫn có cảm giác. Không biết có phải hay không bởi vì đau đớn khiến cô ta thanh tỉnh một chút, cô ta vậy mà vùng vẫy từ trên mặt đất đứng lên.
“Ha ha… anh đẹp tai, muốn dẫn tôi về nhà sao?”
Đoàn Ngọc Lộ nhìn thấy Hà Chí Tường đứngmột bên, hướng về phía hắn tung liếc mắt đưa tình một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng tới hắn đi qua.
Không nói gì.
Tô Thi Thi âm thầm lắc đầu, xem ra Đoàn Ngọc Lộ cái dạng này không đơn thuần là uống rượu, nên là uống phải thuốc, khó trách đến bây giờ vẫn còn phấn khích như vậy, bằng không trực tiếp đã say như chết rồi.
“Kẻ tiện nhân!”
Hà Chí Tường vừa thấy đến bộ dángĐoàn Ngọc Lộ, sắc mặt chải quét địa một phen liền trầm tiếp xuống, đối với Đoàn Ngọc Lộ quyền đấm cước đá.
“Tôi đánh chết kẻ tiện nhân cô, xem cô còn dám đi câu dẫn dàn ông nữa không!”
“Chí Tường, đừung đá vào bụng nó, đá hỏng đến lúc đó sinh không được con nữa.” Phú Tuyết Trân ở một bên nói.
“Các người thật quá đáng lắm rồi?” Nơi xa có người nhìn không được lên tiếng.
“Chúng tôi đánh con dâu liên quan gì tới các người? Việc nhà mình cũng cần nguowfi khác phải quản sao?” Phú Tuyết Trân quay đầu nghiêng bọn họ liếc mắt một cái.
“Bệnh thần kinh.”
Bên cạnh quần chúng chửi thầm một tiếng, cả đám đều lựa chọn ngậm miệng lại, miễn cho gặp phải phiền toái.
“A! Đau! Không cần đánh! Đừng đánh nữa!” Đoàn Ngọc Lộ ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất thét to.
“Không đánh cô thì đánh người nào? Đoàn gia người liền không có một cái thứ gì tốt! Cô là tiện nhân, cái người chị cùng cha khác mẹ của cô Tô Thi Thi lại càng là kẻ tiện nhân! Tôi đánh chết cô!”
Hà Chí Tường quả đấm càng ngày càng nặng.
Không lâu, hắn liền nghe nói Tần thị đã thu mua Hà thị của hắn. Nếu chuyện này là thật, như vậy bọn họ rất nhanh liền tay trắng.
“Cô là con đàn bả chỉ biết xài tiền, cũng dám hại chúng tôi! Nhất định là cô ở sau lưng phá rối, bằng không Tần thị sao có thể nói bọn họ thu mua Hà thị là có liên quan đến cô!”
Hà Chí Tường nói xong, nắm tóc Đoàn Ngọc Lộ xách lên, một cái tát nặng nề mà quăng phất đến trên mặt cô ta.
Đoàn Ngọc Lộ bị đánh cho trực tiếp ngã ở trên mặt đất. Bởi vì say rượu, phản ứng của cô ta rất chậm, nhưng rất nhanh liền bụm mặt “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
“Chí Tường, con nói cái gì? Tần thị thu mua công ty chúng ta, là vì tiểu tiện nhân này châm ngòi sao?”
Phú Tuyết Trân vừa nghe, sắc mặt chải quét địa một phen liền trầm tiếp xuống. Thân thể tại chỗ dạo qua một vòng, nhìn đến cửa quán bar một bên bày đặt một cây chổi, chạy tới cầm lại tới liền hướng tới Đoàn Ngọc Lộ đánh. Tô Thi Thi sắc mặt đã triệt để trầm tiếp xuống, thân thể một chỗ nào đó ẩn ẩn dao động.
Cái loại tên là huyết mạch gì đó, giờ khắc này, mà lại có chút phản ứng muốn gầm thét.
Bất kể như thế nào, cô cùng Đoàn Ngọc Lộ trên người cũng chảy chung dòng máu.
“Hà gia, các người thật sự hơi quá đáng rồi!”
Tô Thi Thi nắm chặt dây cương, trong mắt lãnh ý chớp lóe rồi biến mất.
Đoàn Ngọc Lộ không phải thứ tốt, nhưng Hà gia bọn họ cũng chẳng ốt đẹp hơn là mấy!
Hiện tại Đoàn Ngọc Lộ đi quyến rũ đàn ông, vậy lúc trước bọn họ đưa cô ta lên giường người đàn ông khác, sao không nghĩ đến có ngày xảy ra chuyện này?
“Đi!” Tô Thi Thi mạnh một phen kẹp chân, Tiểu Hắc lập tức chạy về phía trước.
Lộc cộc lộc cộc tiếng vó ngựa át đi tiếng tranh cãi ầm ĩ trên đường phố, như là muốn xóa hết tiếng ầm ĩ phía trước
Tất cả mọi người chấn kinh vô cùng khi nhìn thấy một cô gái mặc quần áo thể thao màu trắng, cưỡi một con ngựa đen chạy tới.
“Là cô? Cô sao lại ở chỗ này!”
Hà Chí Tường thấy rõ ràng người trên lưng ngựa khi đó, ánh mắt mạnh một lệ, giật lấy cây chổi trong tay mẹ mình liền hướng Tô Thi Thi đánh tới.
“Hu – – “
Tô Thi Thi đột nhiên ghìm chặt dây cương, nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy Tiểu Hắc chân trước vung lên, một chân đá đến trên người Hà Chí Tường.
Hà Chí Tường chỉ tới kịp “A” một tiếng, thân thể liền cùng đường pa-ra-bol một dạng, thẳng tắp địa bay ra ngoài, “Ầm” một tiếng va vào trên biển quảng cáo củaquán bar kia.
“Chí Tường!” Phú Tuyết Trân sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chạy tới.
“Khụ khụ… Tô Thi Thi, tôi phải giết cô!”
Hà Chí Tường từ trên mặt đất đứng lên, che ngực, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Thi Thi.
Hắn muốn tức chết rồi, cô gái này tại sao lại đem một con ngựa tới!
“Chí Tường, con có sao hay không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện kiểm tra!”
Phú Tuyết Trân tức giận đến run cầm cập, quay đầu chỉ vào Tô Thi Thi mắng: “Tôi muốn tố cáo cô có ý đồ mưu sát!”
Tô Thi Thi ngồi ở trên lưng ngựa, nghe vậy nhàn nhạt lộ ra một nụ cười tươi tắn: “Nơi này nhiều người làm chứngnhư thế. Tôi vừa rồi chỉ là tự vệ chính đáng, là con trai của bà tấn công tôi trước.”
“Cô nói bậy!” Phú Tuyết Trân đỡ Hà Chí Tường đứng lên, lạnh giọng nói, “Đừng tưởng rằng cô là người của Đoàn gia, lại ở bên cạnh Bùi Dịch, chúng tôi liền không thể làm gì được cô!”
“Đối người sắp phải lập tức thành kẻ nghèo hàn như các người, tôi thật tờ mò không biết các người có thể là gì được tôi.” Tô Thi Thi chọc tức chết người không đền mạng.
Cô nói xong lườm một cái nhìn về phía người đang cuộn mình trên mặt đất kia, không biết là hôn mê, hay vẫn lại là say khướt Đoàn Ngọc Lộ, không mang theo cảm tình nói:
“Vừa rồi các người hành hung Đoàn Ngọc Lộ hình ảnh tôi đã ghi lại rồi, cái này là tội bạo hành gia đình đúng không? Không biết sẽ bị xử thế nào nhỉ?”
“Cô…”
Mẹ con Hà gia kia tức giận đến nói không ra lời. Chỉ mới qua mọt thời gian ngắn, cái cô gái dịu dàng ngoan ngoãn này đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi.
Nơi xa, một chiếc xe mẫu xa màu đen lẳng lặng dừng lại ở bên đường, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai được người người oán trách.
“Con mèo nhỏ rốt cục tức giận rồi.”
Bên cạnh lại một khuôn mặt đang lộ ra nụ cười xấu xa, chẳng qua, trên mặt tươi cười có chút ngưng trọng: “Tôi đã nói mà, trên người em ấy dù sao cũng đang chảy dòng máu của Đoàn gia, loại huyết thống này, không thể nào nói bỏ là bỏ được.”
“Tần Phong.”
Bùi Dịch ánh mắt vẫn khóa chặt người đang ngồi ở trên lưng ngựa kia Tô Thi Thi, sắc mặt là chưa bao giờ có ngưng trọng: “Có lẽ cậu nói đúng.”
Chuyện là…
Bạn bị bệnh lười trầm trọng lắm, bạn phải nghỉ phép vài ngày cho bớt lười đã, pipi mọi người