Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 195: Phu nhân muốn bày tỏ như thế nào

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Kho hàng số 3 vốn an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Tô Thi Thi sợ nhóm người công nhân di chuyển không kịp, lại bảo người gọi thêm một xe đến giúp đỡ.

Trợ lý phó tổng đứng ở một bên, trơ mắt nhìn, Tô Thi Thi cho người đem một đống vật liệu liệu quý giá di chuyển ra bên ngoài, sợ tới mức cả người cũng không tốt.

“Tô tiểu thư…”

“Uh’m?” Tô Thi Thi quay đầu vẻ mặt vô tội nhìn anh ta, “Có chuyện gì sao?”

“Cái kia… Phó tổng nói cô là đến di chuyển vật liệu cách âm.” Trợ lý Phó tổng thật cẩn thận nhắc nhở Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi mi mắt cong lên, cười nói: “Nhưng anh ta cũng không nói không cho di chuyển cái khác mà. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ trả tiền đầy đủ.”

Cô nói xong quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Đúng không?”

Bùi Dịch gật đầu, ánh mắt lợi hại như dao găm bắn thẳng đến trên người trợ lý phó tổng kia.

Vị trợ lý kia sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh. Trong tay anh ta nắm chặt điện thoại, muốn báo tin tức này cho phó tổng, nhưng mà Bùi Dịch liền đứng ở bên cạnh anh ta, anh ta cứ thế sợ hãi đến nỗi không dám có động tác gì.

“Xong đời, sao đến bây giờ cũng chưa có ai đến vậy?” Trợ lý phó tổng trông mong ngóng đợi, hi vọng có người nhìn thấy thông báo phó tổng.

Nhưng mà nửa giờ qua đi, kho hàng gần như đều đã bị di chuyển đi hết, còn không có người nào đến cứu viện.

Anh ta lặng lẽ nhìn Bùi Dịch, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Trong này khẳng định có vấn đề!

Tô Thi Thi thấy vị trợ lý phó tổng kia sợ tới mức trán đều là mồ hôi lạnh, có lòng tốt đối với anh ta nói: “Như vậy đi, tôi không làm khó dễ anh, anh đưa phần văn kiện kia ra, chúng tôi sẽ ký tên. Nói những thứ vật liệu này là do chúng tôi di chuyển đi.”

Trợ lý phó tổng mi mắt liền sáng lên: “Tôi đây lập tức đi làm.”

“Liền ở trong này viết đi.” Tô Thi Thi nói xong đi đến bên ngoài một chiếc xe chở hàng, chỉ chốc lát đem theo một cái laptop cùng một cái máy in đến

“Vất vả cho anh rồi.” Tô Thi Thi cười tít mắt đem hai thứ này đặt lên tay cho vị trợ lý đang đứng ngây ra như phỗng kia.

Trợ lý phó tổng bị dọa muốn khóc.

Cô gái này tới cùng là từ đâu xuất hiện, quả thực là sói đội lốt cừu. Cô đã sớm chuẩn bị tốt, liền chờ lúc thích hợp mà ra tay thôi!

Xong đời, anh ta trở về có thể bị phó tổng giết chết hay không?

Đúng là nơi này có Bùi Dịch trấn giữ, anh ta nào dám có tâm tư khác, chỉ có thể kiên trì đóng dấu văn kiện.

Có cái bằng chứng đến lúc đó cũng không sợ bọn họ quỵt nợ!

Tô Thi Thi nhìn đến vị trợ lý phó tổng này ánh mắt chốc chốc lại hướng về phía Bùi Dịch nhìn trộm, dáng vẻ thập thò sợ hãi kia thiếu chút nữa làm cô cười ra tiếng.“Anh đã sớm tính kế tốt rồi phải hay không?” Tô Thi Thi lặng lẽ đi đến bên cạnh Bùi Dịch thấp giọng hỏi.

Bùi Dịch cúi đầu, mặt không chút thay đổi liếc cô một cái, khóe miệng cong lên: “Phu nhân, tôi đã phối hợp tốt với em như thế, em muốn làm sao báo đáp tôi đây?”

“Ha ha… Tôi vừa rồi nói cái gì rồi hả? Tôi cái gì cũng chưa nói, tôi rất bận đi trước đây.” Tô Thi Thi co cẳng chạy.

Nói đùa, vừa rồi đã thua trận một lần “Tư thế” rồi. Nếu còn cùng anh thảo luận nữa, cô sau này còn có thể xuống giường được hay không!

Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô gái nhỏ của mình đang muốn trốn chạy, trong mắt đều là sủng nịch.

Có thể để cho cô cao hứng như thế, đụng đến kẻ có năng lực ghê tởm Hỗ Sĩ Minh, nước cờ mua bán này cũng rất đáng!

Tô Thi Thi ở trong kho hàng đi dạo một vòng, đột nhiên liền vội vội vàng vàng đã chạy tới, lôi kéo Bùi Dịch hỏi: “Tại sao vật liệu cách âm kia không di chuyển đi?”

Rõ ràng người là do cô gọi tới, đúng là những công nhân này vậy mà cái gì cũng lấy mỗi cái vật liệu cách âm kia lại không đụng.

“Em rất muốn dây dưa với tên đó?” Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, giữa trán có tia tàn độc chớp lóe rồi biến mất.

Tô Thi Thi sửng sốt. Cô đến chỗ này chính là vì cái vật liệu cách âm kia, cái khác chỉ là nhân tiện mà thôi.

Không lấy vật liệu cách âm kia, cô chạy tới chạy lui như thế một hồi là làm cái gì?

Đúng là xem sắc mặt Bùi Dịch giống như thật sự có chút tức giận.

Tô Thi Thi chu mỏ, buồn bực nói: “Hiện tại chỉ có anh ta có, tôi cũng không có biện pháp.”

“Đi thôi.” Bùi Dịch đột nhiên giữ chặt Tô Thi Thi, nâng bước đi ra ngoài.

Tô Thi Thi kinh ngạc nhảy dựng, có chút tức giận, vừa định phát tác, trong đầu đột nhiên linh quang chớp lóe, mi mắt lập tức phát sáng lên, theo sau lôi kéo cánh tay anh hỏi: “Anh có phải hay không…”

Bùi Dịch mím khóe miệng, bước chân nhanh hơn, một bộ dáng người sống chớ lại gầng.

“Thật là lòng dạ hẹp hòi.” Tô Thi Thi buồn bực đuổi kịp.

Không vui việc cô để cho người khác hỗ trợ cứ việc nói thẳng, cứ bày ra bộ dạng này sao? Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi.

Bất quá lúc trước cô đáp ứng Hỗ điên khùng, cũng không phải liền là làm cho Bùi Dịch có lý do chỉnh anh ta sao?

Bất quá, nhìn Bùi Dịch nghiêm trang như vậycùng cô tới quậy, lại vẫn thật là có chút đáng yêu à nha.

Năm phút đồng hồ sau, 10 chiếc xe vận tải chở đầy vật liệu trang trí quý hiếm xếp hàng rời khỏi xây dựng Minh Đỉnh, Khúc Hồng Mai vẻ mặt lờ mờ đứng đó không nói nên lời.

Lúc Tô Thi Thi đi ra đến cửa, phát hiện bọn họ tới khi đó là ngồi chiếc Bentley giờ lại đổi thành chiếc Lincoln màu bạc trước kia thường ngồi.

Kkhóe miệng cô giật giật, quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Tôi trước kia sao lại không phát hiện anh vậy mà còn thích sạch sẽ.” Bùi Dịch mâu sắc lạnh lùng: “Chỉ một lần, còn tái phạm nhất định không tha cho em!”

Ý tứ của anh hiển nhiên là không cho cô mang những người phụ nữ khác lên xe.

“Làm như trước kia anh chưa từng cho những người phụ nữ khác lên xe vậy.” Tô Thi Thi giận dỗi nói.

Người đàn ông này trước kia chơi đùa không ít, đừng tưởng rằng cô không biết.

Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, yên lặng ngậm miệng lại.

Loại vấn đề này tuyệt đối không thể cùng người hiện tại thảo luận, bằng không rất có khả năng người hiện tại biến thành người của quá khứ

Anh cũng không phải kẻ ngốc. Anh lập tức lôi kéo cô gái nhỏ đang sinh hờn dỗi của mình ngồi vào bên trong xe Lincoln, không nói hai lời liền nhào đến.

Đem cô giữ chặt ăn sạch sẽ, đem cô gái táo bạo mạnh mẽ này phong kín, xem cô làm sao tiếp tục hờn dỗi.

Tô Thi Thi buồn bực cực kỳ. Tại sao đến cuối cùng đều là cô chịu thiệt!

Trong kho hàng số 3 của xây dựng Minh Đỉnh, trợ lý phó tổng nhìn một góc kho hàng chỉ còn sót lại vật liệu cách âm, khóc không ra nước mắt.

Anh ta run rẩy lấy điện thoại ra, bấm điện thoại cho Hỗ Sĩ Minh.

“Cậu nói bọn họ chuyển loại vật liệu khác sao, nhưng không có di chuyển cái vật liệu cách âm kia sao?” giọng nói Hỗ Sĩ Minh âm trầm vô cùng.

“Vâng. Tô tiểu thư để cho tôi làm một phần văn kiện. Bất quá, chữ ký thì do đồng nghiệp của cô ấy ký.” Trợ lý giọng càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng đã sợ đến không dám nói tiếp nữa.

Lúc này vừa nói, anh ta mới ý thức đến chính mình chỉ sợ thật sự gặp rắc rối rồi!

“Bốp!” Hỗ Sĩ Minh đem điện thoại ném ở trên bàn, tức giận đến sắc mặt xanh mét.

“Tô Thi Thi, Bùi Dịch, các người có gan lắm!”

Nếu hôm nay tới chỉ là Tô Thi Thi một người, anh ta còn không đến mức tức giận như vậy, đúng là Bùi Dịch thể hiện rõ ràng như vậy là tới khiêu khích!

“Muốn thăm dò tôi sao?” Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, “Tôi không ngại cùng các người hảo hảo chơi đùa một chút!”

Anh ta nói hướng đến điện thoại nội tuyến: “Thư ký Hứa, báo cảnh sát!”

Bên trong xe Lincoln, Tô Thi Thi rất không dễ dàng mới trấn an Bùi Dịch, ghé vào cửa kính xe nhìn phía đường phía xa.

“Người điên kia vậy mà không phái người đuổi theo?” Cô nói xong quay đầu tò mò nhìn Bùi Dịch, “Anh vừa rồi làm cái gì?”

Bùi Dịch tựa vào ở trên ghế, toàn thân lộ ra một cỗ lười biếng, nhàn nhạt nói: “Lấy lòng một chút người mà thôi.”

Ách… Tô Thi Thi triệt để cạn lời rồi.

Phỏng chừng Hỗ điên khùng hiện tại sắp tức chết rồi. Đường đường nhân viên của xây dựng Minh Đỉnh lại bị người ta dễ dàng lấy lòng, để người ta đi vào đưa hết hàng hóa trong kho hàng của bọn họ đi mất. Chuyện này nếu là truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ trở thành truyện cười trong giới kinh doanh.

Cũng không biết Bùi Dịch lấy lòng bao nhiêu người!

Người đàn ông này quả thực khủng bố!

“Anh nếu để ý như vậy, vậy sao còn muốn giúp tôi cùng nhau cướp đoạt vật liệu của anh ta?” Tô Thi Thi chế nhạo nói.

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, nói một câu cực kỳ khó hiểu: “Ý kiến hay.”

“Cái gì ý kiến hay?” Tô Thi Thi buồn bực hỏi.

Nhưng mà Bùi Dịch nói xong liền ngồi bấm bấm điện thoại không rõ làm gì, bất luận cô hỏi thế nào đều không trả lời.

“Vậy chuyện vật liệu để hoàn thành công trình kia làm sao đây? Công trình không thể kéo dài rồi.” Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến chuyện vật liệu, mặt lập tức suy sụp xuống.

Bùi Dịch liếc cô một cái: “Cầu tôi, tôi liền giúp em.”

“Anh…” Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, từ lúc vừa rồi cô liền cảm thấy được Bùi Dịch không cho cô đem cái vật liệu kia đi biểu hiện được có chút quỷ dị.

Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, không nói hai lời liền hướng tới Bùi Dịch ôm ấp làm nũng, nịnh nọt cười nói: “Bùi tiên sinh, người là lớn nhất, lại thông tình đạt lý, tối tôi sẽ giúp người vui vẻ, cầu người giúp tôi!”

Lúc nào cần cương thì cương, lúc cần mềm dịu thì mềm dịu!

Anh muốn để cho cô cầu anh sao? Cô liền cầu anh đến ghê tởm mới thôi!

Quả nhiên, Bùi Dịch sắc mặt so với vừa rồi càng khó nhìn.

Cô gái này thật là…

“Xuống xe!” Vừa lúc này xe dừng lại, Bùi Dịch mở cửa liền đi xuống.

Tô Thi Thi nhìn nhìn xung quanh ngạc nhiên, không biết từ lúc nào đã chạy đến cửa sân vận động, lập tức đi theo.

Mà lúc cô đi vào cổng lớn sân vận động, nhất thời kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chỉ thấy bên trong sân vận động có hai chiếc xe vận tải lớn, lúc này công nhân đang ở tháo dỡ vật liệu.

Kia không phải là vật liệu cách âm mà bọn họ cần sao!

Trốn việc ko xong, về còn mắc mưa

Chọn tập
Bình luận