Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 292: Thần trợ công

Tác giả: Trần Mạc Tranh
Chọn tập

Edit: ThuyenLeK3

Beta: Ryeo

Nơi góc quán cà phê xuất hiện một trận yên lặng ngắn ngủi. Nhưng Nhậm Tiếu Vi cùng Hỗ Minh Phỉ là người như thế nào, rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Điều làm cho Tô Thi Thi kinh ngạc chính là, Nhậm Tiếu Vi cũng không có làm khó cô, thời điểm bà cùng Hỗ Minh Phỉ nói chuyện phiếm, giống như là cố ý quan sát biểu hiện của cô, thỉnh thoảng chịu cùng cô trò chuyện.

Hỗ Minh Phỉ cũng giống vậy, nói hai câu nói liền muốn quay qua hỏi ý kiến Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi ở dưới đáy bàn tay hơi siết chặt, nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng ngắc.

Đây là mẹ chồng tương lai cùng tiểu tam bàn luận nhiệt tình về hôn phu của mình, bất cứ ai cũng sẽ không có tâm tình tốt.

“Tôi không có lật cái bàn này, thật là làm khó mà.” Tô Thi Thi ở trong lòng lặng lẽ nói.

Nhậm Tiếu Vi cùng Hỗ Minh Phỉ vừa nhìn liền biết là cố ý, hai người nhiệt liệt trò chuyện về Bùi Dịch khi còn bé.

Những chuyện này, Tô Thi Thi cho tới bây giờ chưa nghe nói qua.

“Thì ra là mình vẫn chưa biết rõ về anh ấy.” Tô Thi Thi trong lòng có chút cô đơn.

Bùi Dịch đối với quá khứ của cô rất rõ, mà Tô Thi Thi vào lúc này mới phát hiện, cô thì ra là đối với quá khứ Bùi Dịch biết ít như vậy.

“Anh ấy biết nấu cơm?” Hỗ Minh Phỉ kinh ngạc che miệng, không nghĩ tới Bùi Dịch còn có thể đi vào phòng bếp.

Nhậm Tiếu Vi che miệng khẽ cười nói: “Không sai. Lúc đó tôi cùng Đồng Đồng khẩu vị không tốt lắm, nó khi đó cũng biết mẹ ốm, len lén chạy đi đến phòng bếp học nấu ăn.”

Nhậm Tiếu Vi trong mắt đều là tự hào: “Đứa nhỏ này thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Mặc dù là lần đầu tiên nấu cơm, nhưng mà làm được mùi cũng không tệ.”

“Bác gái, người có phúc khí thật tốt.” Hỗ Minh Phỉ hâm mộ nói.

Tô Thi Thi nhẹ nhàng khuấy động cà phê, bưng lên uống một hớp, khẽ nhíu mày.

Đã nguội.

“Tô tiểu thư, Bùi Dịch có làm đồ ăn cho cô ăn không?” Hỗ Minh Phỉ đột nhiên quay đầu nhìn Tô Thi Thi hỏi.

Tô Thi Thi đặt tách cà phê xuống, cơ thể nghiêng về phía trước, một tay đặt tại trên bàn, lấy tay chống lên má, liền như thế nhìn Hỗ Minh Phỉ, mặt mỉm cười.

Không nói.

Hỗ Minh Phỉ thấy cô không nói lời nào, đưa mắt chuyển qua trên người Nhậm Tiếu Vi, cười nói: “Con cũng thích sưu tầm đồ chơi đặc biệt một chút. Bác gái, người nói cho con một chút, anh ấy thích cái gì?”

“Tôi nghe nói cô cũng thích sưu tầm đồ cổ? Tôi gọi nó đến đây, để cho nó với cô trao đổi một chút. Nó ở nhà có sưu tập được rất nhiều đồ cổ làm từ gỗ tử đàn. Đáng tiếc tôi cũng không phải là rất hiểu những thứ này.” Nhậm Tiếu Vi cười nói.

“Được ạ” Hỗ Minh Phỉ vừa nhìn về phía Tô Thi Thi, “Tô tiểu thư không ngại chứ? Tôi có thể đến biệt thự quấy rầy chút không?”

Tô Thi Thi lấy tay chống má, trên mặt mang vẫn nở nụ cười, hơi híp mắt, lẳng lặng nhìn Hỗ Minh Phỉ, vẫn như cũ không nói lời nào.

Hỗ Minh Phỉ sắc mặt cứng đờ. Người phụ nữ này có phải hay không đang giận điên lên?

“Thi Thi có muốn hay không gọi thêm vài thứ khác?” Nhậm Tiếu Vi thấy thế, hỏi Tô Thi Thi nói.

“Không cần, con nghe hai người nói chuyện là được rồi.” Tô Thi Thi đổi cái tay chống má, mỉm cười nói.

Nghe các người nói chuyện cũng đủ no rồi, còn ăn được đồ nữa hay sao?

Cô nở nụ cười trên mặt không chê vào đâu được, khiến Nhậm Tiếu Vi một câu nói cũng không nói ra.

Nhậm Tiếu Vi chợt có chút không hiểu Tô Thi Thi, với tính tình trước đây của nha đầu này, đoán chừng lúc này cũng sớm đã nổi trận lôi đình, nhưng mà bây giờ cô chút động tĩnh cũng không có.

Hừ, xem cô có thể chống được tới nào!

Nhậm Tiếu Vi khôi phục sắc mặt. Bà tự nhiên hiểu rõ Tô Thi Thi, lần này cũng là đúng bệnh hốt thuốc, bà không tin Tô Thi Thi đối với hai người bọn họ bàn luận về Bùi Dịch mà cô sẽ không nhúc nhích.

Vì vậy thời gian tiếp theo, bà liền cùng Hỗ Minh Phỉ thân thiện trò chuyện, từ Bùi Dịch thích cất giấu những thứ đồ chơi nhỏ kia, rồi bàn tới sưu tầm cổ vật.

Tô Thi Thi chỉ cảm thấy tay đau đến tê dại, liền ngồi thẳng người dựa chặt vào ghế, nghe bọn họ nói những cái đó, cô cũng không quá hiểu được ngôn ngữ trong nghề.

“Sưu tầm đồ cổ…”

Tô Thi Thi ở trong lòng nói thầm bốn chữ này. Cô làm trong ngành thiết kế, đối với những đồ vật này nọ làm từ gỗ cô có thể hiểu được, nhưng mà những thứ khác cô nghe không hiểu lắm.

Mà Hỗ Minh Phỉ liền giống như biết hết mọi việc, thiên tài thiếu nữ, sự xưng hô này đối với cô ta mà nói đặc biệt chuẩn, toàn thân toả ra khí phách tự tin cùng cứng cõi, làm cho người ta tự ti mặc cảm.

Tô Thi Thi rốt cuộc biết, mình tại sao thấy cô ta liền không thoải mái, đó là cảm giác mình bị so với người phụ nữ khác.

Người phụ nữ này quả thật so với cô ưu tú rất nhiều!

Ưu tú sao?

Tô Thi Thi âm thầm nắm chặt quả đấm, nếu như Hỗ Minh Phỉ không có biểu hiện hứng thú đối với Bùi Dịch như vậy, cô không cần phải đi để ý cô ta.

Nhưng mà bây giờ…

Tô Thi Thi âm thầm cắn răng. Người sống một hơi, tuyệt đối không thể bị người phụ nữ mắt cao hơn đầu này thua kém được!

“Bác gái, mới vừa rồi nghe người nói Bùi Dịch khi còn bé học qua đàn cổ.” Hỗ Minh Phỉ trò chuyện một chút, lại kéo đến trên người Bùi Dịch.

“Đúng vậy, nó đàn cũng không tệ.” Nhậm Tiếu Vi cười nói.

“Vậy thì thật là quá hữu duyên, con cũng rất thích đàn cổ. Con thấy được cái bóng dáng của mình phản phất trên người anh ấy.” Hỗ Minh Phỉ lộ ra khuôn mặt ngượng ngùng.

Tô Thi Thi nắm tay, cô làm sao không biết, càng nghe càng kích động!

Thật muốn một quyền đánh đến người phụ nữ giả mù sa mưa này!

Người nào với cô ta hữu duyên, ai muốn ở trên người cô ta thấy bóng dáng chứ!

Tô Thi Thi âm thầm cảm thấy cô ta thật tốn hơi thừa lời.

Xong rồi, cô sắp nhịn không được rồi!

Nhưng mà Nhậm Tiếu Vi là cố ý muốn để cho cô bị kích động, hướng về phía Hỗ Minh Phỉ nói: “Lấy đàn kết bạn, lần sau hai đứa có thể trao đổi với nhau nhiều hơn.”

“Vâng, bất quá Bùi Dịch giống như đối với con có chút ý kiến, còn phải xin bác gái từ từ giải thích một chút.” Hỗ Minh Phỉ có chút ngượng ngùng nói.

Tô Thi Thi quả đấm nắm chặt đến trắng bệch. Thật là muốn một quyền đánh thẳng qua!

“Minh Phỉ xem ra, kỹ năng đàn của cô rất tốt, tôi nghĩ Tiểu Dịch nó sẽ thích.” Nhậm Tiếu Vi nói.

“Thật sao? Con cũng chỉ là sơ cấp mà thôi.” Hỗ Minh Phỉ khẽ cười nói.

A…

Tô Thi Thi bất động, nhắm mắt, cô muốn nghe không nổi nữa!

Cô gái này thật biết giả vờ quá mà!

Ghê tởm hơn chính là, cô đang ghen tỵ!

Đang ở thời điểm cô sắp nhịn không nổi, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông nhàn nhạt đầy từ tính.

“Đàn cổ sơ cấp cũng không dễ dàng, Hỗ tiểu thư quả nhiên là nhân tài.”

“Bùi Dịch?” Ba người phụ nữ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Bùi Dịch tự nhiên xuất hiên.

Bùi Dịch không biết đến từ lúc nào, mấy bước liền đi tới bên cạnh Tô Thi Thi, ánh mắt lại lạc ở trên người Hỗ Minh Phỉ, nhàn nhạt nói.

“Nếu Hỗ tiểu thư lợi hại như vậy, không biết có thể nể mặt đàn một bản có được hay không?”

Anh vừa nói dừng một chút: “Đúng lúc tôi thật lâu rồi không có nghe đàn.”

Không biết là anh cố ý hay là vô ý, anh đem hai chữ “nghe đàn” nói nặng nề một chút, nghe giống như là có dụng ý khác.

“Tôi…” Hỗ Minh Phỉ sắc mặt cứng đờ. Cô ta thông minh như vậy, sao lại nghe không hiểu!

Nghe đàn! Cho rằng cô ta đang làm xiếc sao?

Nơi này chính là quán cà phê! Cô ta là một thiên kim đại tiểu thư mà tự mình chạy đến đây đàn đàn cổ như vậy, bị người thấy còn không chê cười chết!

“Tiểu Dịch!” Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cũng khó coi, âm thầm cảnh cáo Bùi Dịch.

Bùi Dịch vẫn như cũ nhìn chằm chằm Hỗ Minh Phỉ, khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ những lời Hỗ tiểu thư mới vừa nói đều là giả? Có thể cùng tôi so tài, người đàn cũng phải đạt đến trình độ cao, không biết Hỗ tiểu thư có gì để tự tin như vậy?”

“Anh…” Hỗ Minh Phỉ roạt một cái từ chỗ ngồi đứng lên, trên khuôn mặt đẹp đẽ đó đều là tức giận.

Người đàn ông này thật là quá đáng! Lại dám như vậy chất vấn cô ta, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Cô ta nhìn bốn phía một chút, sắc mặt có chút bất thiện nói: “Nơi này chỉ có Piano, không có đàn cổ.”

Nhưng cô ta vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi chỗ này có đàn, có thể… Có thể cho cô mượn.”

Ôn Ngọc?

Vẫn đang cúi thấp đầu chế giễu, Tô Thi Thi nghe được giọng nói này, ngẩng đầu lên một cái, bộ dạng giống như đang gặp quỷ.

Ôn Ngọc sao lại ở chỗ này?

Hơn nữa, cô vừa vặn đeo trên lưng một cây đàn cổ!

Kịch hay sắp bắt đầu ;v

Chọn tập
Bình luận