Người kia ra chiều vui thú nổi lên tràng cười…ha hả:
-Hai câu này nghe hay lắm! Lão gia bôn tẩu giang hồ hai chục năm trời, đã nghe câu “Phúc cùng hưởng, họa cùng chia” có đến trăm ngàn lần mà ít khi gặp được người mà lời nói đi đôi với việc làm. Chúng ta đi thôi. Thằng nhỏ vẫn ghé vai bên phải vào đỏ nách bên trái người kia. Gã mở cửa phòng tiến ra ngoài sãnh đường. Mọi người vừa trông thấy người kia đã kinh hãi thất sắc bỏ chạy toán loạn. Mẫu thân thằng nhỏ la gọi:
-A Bảo! A Bảo! Ngươi đi đâu đấy? Thằng nhỏ đáp:
-Hài nhi đưa bằng hữu này ra cửa, rồi trở vào ngay. Người kia cười ha hả nhắc lại:
-Vị bằng hữu này! Ha ha! Ta thành bạn hữu với ngươi rồi. Thằng nhỏ cũng cười hỉ hả rảo bước ra cửa. Hai người đi khỏi viện Lệ Xuân, thấy trong ngỏ vắng chẳng có ai thì chắc là bọn điếm kiêu tự biết đụng đầu phải tay kình địch, chạy đi kêu cứu binh rồi. Người kia ra khỏi ngỏ hẻm, đi trên đường nhỏ. Y ngửng đầu trông tinh tú trên trời để nhận phương hướng rồi nói:
-Chúng ta đi về phía Tây! Vừa đi được mấy trượng, phía trước có một cổ xe đi tới. Người kia liền lớn tiếng gọi:
-Xe! Người dong xe ngừng lại. Hắn nhìn thấy hai người mình dính đầy máu mà không khỏi lộ vẽ kinh dị, tỏ ý tần ngần. Người kia liền móc trong bọc ra một đỉnh bạc nặng chừng 4,5 lạng bảo người phu xe:
-Ta đưa tiền cho ngươi trước đây. Gã dong xe ngó thấy đỉnh bạc khá lớn liền bụng bảo dạ:
-Bất luận họ làm trò gì, ta cứ lấy tiền trước rồi sẽ liệu. Gã liền dừng xe bỏ cầu thang xuống. Người kia liền từ từ di chuyển lên xe. Y lại móc trong bọc ra một thoi bạc lớn đưa cho thằng nhỏ nói:
-Tiểu bằng hữu! Ta đi đây. Ta tặng cho ngươi đỉnh bạc này. Thằng nhỏ đã nghe nhiều chuyện nghĩa hiệp biết là những bậc anh hùng hão hán khi đã kết bạn thì không kể gì tiền bạc. Gã liền lớn tiếng đáp:
-Chúng ta giao du với nhau bằng nghĩa khí chớ không phải vì tiền bạc. Thế mà lão bằng hữu lại tặng bạc cho tiểu đệ, chẳng lẻ là muốn coi thường tiểu đệ ư? Thương thế bằng hữu chưa bình phục, tiểu đệ muốn tiễn chân bằng hữu nốt đoạn đường. Người kia ngửa mặt lên trời cười rộ nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Khá khen ngươi là người có ý tứ. Ðoạn y cất đỉnh bạc vào bọc. Thằng nhỏ nhãy lên xe ngồi bên cạnh người kia. Tên phu xe cất tiếng hỏi:
-Khách quan! Khách quan định đi đâu? Người kia đáp:
-Ta đi núi Ðắc Thắng ở phía Tây thành. Tên phu xe sửng sốt hỏi:
-Lên núi Ðắc Thắng ư? Giữa lúc đêm khuya sao còn ra phía Tây thành? Người kia buông thỏng hai tiếng:
-Ðúng thế! Hắn cầm đơn đao đập khẻ vào thành xe. Tên phu xe bở vía vội nói:
-Dạ dạ! Ðoạn gã buông rèm xe giục lừa kéo ra ngoài thành. Núi Ðắc Thắng ở làng Ðại Nghi cách thành Dương Châu chừng 30 dậm về phía Tây Bắc. Về đời Thiệu Hưng nhà Nam Tống. Hàn Thế Trung đã phá tan quân Kim ở trên núi này, do đó mà đặt tên là núi Ðắc Thắng. Tên phu xe giục lừa đi rất gấp.Chỉ trong một giờ đã tới chân núi, gã nói: Thưa khách quan! Ðến núi Ðắc Thắng rồi đây! Người kia ậm ừ, liếc mắt nhìn thấy trái núi này chỉ cao chừng 7,80 trượng. Ðáng là một trái đồi nhỏ, không đáng kêu bằng núi. Y liền hừ một tiếng, rồi hỏi:
-Con mẹ nó! Ðây là núi Ðắc Thắng ư? Tên phu xe đáp:
-Ðúng thế! Thằng nhỏ nói:
-Ðây quả là núi Ðắc Thắng thật rồi. Mẫu thân tiểu đệ cùng các chị em hay thường đến siêu hương trên đền Anh Liệt phu nhân. Tiểu đệ cũng từng tới đây du ngoạn rồi. Người kia nói:
-Tiểu huynh đệ đã nói vậy thì chắc không còn sai nữa. Vậy chúng ta xuống đi! Thằng nhỏ nhãy xuống xe đảo mắt nhìn quanh bốn mặt chỉ thấy tối mò, gã nghĩ bụng:
-Phải rồi! Chổ nầy rất hoang lương hẻo lánh. Ẩn nấp nơi đây chắc bọn điếm kiêu không tìm tới được. Tên phu xe chỉ sợ con người mình đầy những máu, bắt gã chở đi nơi khác, liền lập tức bắt đầu lừa quay lại, hắn vung roi lên toan cho xe chạy, bỗng người kia nói:
-Khoan đã! Ngươi đưa chú nhỏ này về thành. Tên phu xe vâng lời, nhưng thằng nhỏ nói ngay:
-Tiểu đệ ở lại đây với lão bằng hữu cho có bạn. Sáng sớm mai tiểu đệ còn đi mua bánh cho lão bằng hữu. Người kia nói:
-Ngươi muốn bầu bạn với ta thật ư? Thằng nhỏ đáp:
-Không có người phục thị lão bằng hữu thì sao cho tiện? Người kia cười ha hả bảo tên phu xe:
-Vậy ngươi đánh xe về đi. Tên phu xe chỉ dạ một tiếng rồi cho xe chạy ngay. Người kia đi tới phiến đá ngồi xuống. Y thấy cổ xe lừa đã chạy xa rồi. Bốn bề yên lặng như tờ, không một tiếng động. Ðột nhiên người kia lên tiếng quát:
-Hai tên tiểu tặc nào đứng sau cây liễu hãy chường mặt ra cho lão gia coi? Thằng nhỏ nghe người kia quát hỏi không khỏi giật mình kinh hải, tự hỏi:
– Chẳng lẻ ở đây còn có người khác nữa ư? Sao ta không nhìn thấy? Gã chú ý nhìn thì quả nhiên thấy phía sau cây liễu có hai người chậm chạp tiến ra. Ðêm đã khuya, dưới ánh sao lờ mờ, gã không nhìn rõ thấy mặt mà chỉ thấy chúng quấn vải trắng trên đầu, gã biết ngay những tên này ở cùng bọn điếm kiêu. Trong tay mỗi tên cầm một thanh cương đao. Ðạo quang lấp loáng trong bóng tối. Hai tên tiến ra mấy bước rồi dừng lại không nhúc nhích. Xem chừng chúng vẫn rụt rè e ngại, sợ oai người kia nên không dám tới gần. Người kia lại lớn tiếng thóa mạ:
-Những quân đê hèn khốn kiếp kia! Bọn mi đã theo dõi lão gia từ Lệ Xuân viện đến đây. sao bây giờ lại không dám xông ra quyết một trận tử chiến cho đáng mặt anh hùng hảo hán, còn đứng đó làm chi? Bỗng thấy hai đại hán thì thầm bàn nhau mấy câu rồi trở gót chạy nhanh như biến. Người kia vọt mình đi toan rượt theo. Ðột nhiên y rú lên một tiếng!
-Úi chao! Rồi ngồi phệt xuống. Nguyên y sau khi bị trọng thương, nội lực tiêu tan, không còn sức để hành động nữa. Thằng nhỏ thấy vậy rất nổi lo âu, tự hỏi:
-Cỗ xe lừa đã trở về thành mà lão bằng hữu lại bị trọng thương. Nếu bọn cường đạo kéo đông người tới tập kích thì nguy hiểm vô cùng. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bỗng gã khóc oà lên. Gã vừa khóc vừa la rùm:
-Lão bằng hửu! Lão bằng hữu đau đớn lắm ư? Nếu lão bằng hữu chết đi, mà bọn chúng tới đây, thì tiểu đệ biết làm thế nào? Hai tên điếm kiêu đang chạy trối chết, chợt nghe thằng nhỏ khóc thét liền dừng chân quay đầu nhìn lại. Sau chúng nghe thằng nhỏ la hoảng mấy câu, thì trong bụng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Một tên hỏi:
-Tên gian tặc đã chết rồi chăng? Tên kia đáp:
-Hắn đã bị thương cực kỳ trầm trọng, thì còn sống làm sao được lâu? Huống chi hắn lại vận tàn lực để rượt theo mà bị té nhào. Chắc hắn chết rồi nên thằng quỷ con này mới gào thét la gọi như vậy. Tên này lại nói:
-Dù hắn chưa chết đứt, chúng ta cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa. Bây giờ cứ chặc đầu hắn đi, đồng thời hạ sát cả tên tiểu quỷ này, rồi trở về báo cáo tất được trọng thưởng. Tên thứ hai nói:
-Nhất định là thế! Chúng ta được dịp đại phát tài. Ðoạn hai tên nắm chặc đốc đao từ từ tiến lại. Thằng nhỏ vẫn dậm chân đấm ngực kêu khóc om xòm rất thãm thiết. Gã vừa khóc vừa gọi:
-Lão huynh! Vì lẻ gì lão huynh lại chết một cách đột ngột, nếu bọn điếm kiêu tới đây thì làm thế nào? Hai tên điếm kiêu nghe vậy mừng quýnh, không đề phòng chi nữa, nhãy vọt tới nơi. Một tên lớn tiếng quát:
-Quân ác tặc này! Ngươi chết thật đáng kiếp, chẳng còn oán ai được nữa. Một tên túm lấy thằng nhỏ. Còn một tên vung đao toan chém vào cổ người kia, thì đột nhiên đao quang lóe mắt! Tiếp theo một cái đầu bay vọt đi. Loạt roạt một tiếng! Thế là tên vung đao chưa kịp chém đã mất đầu. Còn tên túm lưng thằng nhỏ bị rạch một đường dài từ ngực xuống dưới bụng. Người kia nổi lên tràng cười hô hố, rồi lồm cồm bò dậy. Thằng nhỏ vừa khóc vừa nói:
-Trời ơi! Sao cả hai vị điếm kiêu lại rủ nhau xuống chầu diêm vương? Bây giờ biết lấy ai chạy về báo tin? Gã nói tới đây không nhịn được nữa lăn ra mà cười. Người kia cũng cười khành khạch ra chiều đắc ý, biết gã mưu mô, cất tiếng khen:
-Thằng nhỏ này đã thông minh được việc, lại đóng kịch rất tài. Nếu ngươi không khóc lóc như vậy thì hai tên khốn kiếp kia khi nào dám tới gần? Thằng nhỏ nở một nụ cười thõa mãn đáp:
-Muốn khóc giả vờ đâu phải chuyện dễ dàng. Mỗi khi gia mẫu đánh tiểu đệ, roi chưa đập vào người, tiểu đệ đã la làng. Thế là má tiểu đệ không nở đánh mạnh nữa. Người kia hỏi:
-Tại sao má má lại đánh ngươi? Thằng nhỏ đáp:
-Cái đó không nhất định. Có khi vì tiểu đệ lấy cắp tiền, cũng có lúc vì khuấy nhiễu những người trong viện. Người kia bụng bảo dạ:
-Trong kỹ viện toàn là hạng lừa lọc, lưu manh để kiếm tiền. Thằng nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã tinh quái phi thường. Mấy tên điếm kiêu lão luyện kia còn bị gã gạt đến phải uổng mạng, thì những người khác, tránh sao cho khỏi cạm bẩy của gã. Bất giác y buông tiếng thở dài nói:
-Nếu ta không giết được hai tên theo dõi ta thì thật là nguy hiểm, nhưng sao lúc ngươi khóc giả vờ lại không kêu ta bằng lão gia, đại thúc, mà xưng là lão huynh? Thằng nhỏ đáp:
-Ðã là chổ bạn hữu, dĩ nhiên tiểu đệ phải kêu bằng lão huynh, chớ hô lão gia thế nào được? Nếu lão huynh muốn người ta kêu bằng lão gia, thì còn đâu là tình bạn hữu? Người kia cười rộ hỏi:
-Tiểu bằng hữu! Tên ngươi là gì? Thằng nhỏ đáp:
-Tên tánh đại danh của tiểu đệ là Tiểu Bảo. Người kia cười nói:
-Tiểu Bảo mới đại danh. Còn tôn tánh là gì? Thằng nhỏ chau mày đáp:
-Tôn tánh của tiểu đệ là Vy. Mẫu thân thằng nhỏ ở trong kỹ viện tên là Vy Xuân Hoa. Còn cha gã là ai thì dù hỏi đến mẫu thân gã cũng khó biết đường trả lời. Trước nay mọi người đều kêu gã là Tiểu Bảo, không ai hỏi đến họ gã bao giờ. Gã nghe người kia hỏi liền buột miệng trả lời theo họ của mẫu thân gã. Thằng nhỏ này sinh trưởng ở nơi kỹ viện, toàn tai nghe mắt thấy những lời dâm đảng, đàng điếm, chẳng được học hành gì. Sở dĩ nó biết mấy câu sảo ngữ là nhờ ở tính thông minh, cùng trí nhớ mà học lóm được. Gã thường nghe khi người ta hỏi tên, họ thường nói đến bốn chữ “Tôn tính đại danh” thì gã cũng bắt chước, chớ gã có biết đâu khi nào mình hỏi đến người khác thì mình mới dùng đến bốn chữ đó; còn mình tự xưng mà dùng đến tôn tính đại danh, thì không thể được. Tiếp theo gã hỏi lại người kia:
-Tôn tính đại danh của lão huynh là gì? Người kia mĩm cười đáp:
-Ngươi đã coi ta là bằng hữu thì ta chẳng cần dấu ngươi làm chi. Ta họ Mao tên gọi Thập Bát. Chữ Mao đây nghĩa là cây cỏ, chớ chẳng phải Mao là lông. Mao Thập Bát chính thị là ta. Tiểu Bảo “ủa” một tiếng rồi giật bắn người lên nói:
-Tiểu đệ nghe người ta đồn, quan nha đang truy bắt lão huynh. Người ta bão lão huynh là Giang Dương đại đạo gì đó. Mao Thập Bát ừ một tiếng rồi hỏi:
-Ðúng lắm! Ngươi có sợ ta không? Tiểu Bảo cười đáp:
-Việc cóc gì mà sợ! Tiểu đệ chẳng có tiền bạc châu báo chi hết, dù có chăng đi nữa, chẳng lẻ lão huynh lại cướp của tiểu đệ, mặc dù lão huynh là Giang Dương đại đạo. Mặc khác những bậc anh hùng hảo hán trong truyện Thủy Hữ như Lâm Xung, Võ Tòng chẳng phải là cường đạo đấy ư? Mao Thập Bát cả mừng reo lên:
-Tiểu huynh đệ! Ngươi đem ta ví với Lâm Xung, Võ Tòng là một điều rất hay!… Thập Bát ngừng lại một chút rồi hỏi:
-Việc quan nha muốn bắt ta, ngươi đã được nghe ai nói đến? Tiểu Bảo đáp:
-Khắp nơi trong thành Dương Châu đều niêm yết, bản văn đã nêu rõ việc tróc nả Giang Dương đại đạo Mao Thập Bát. Trong bản văn có nói rõ là hễ gặp Mao Thập Bát là cứ việc giết bỏ. Ai giết chết được Mao Thập Bát thì được thưởng năm ngàn lạng bạc. Người nào biết được Mao Thập Bát ở đâu, chạy đi báo tin cho quan phủ, sau khi bắt được tên đại đạo này thì cũng được thưởng ba ngàn lượng. Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Hôm qua tiểu đệ ở trà quán lại được nghe những khách đến uống trà bảo nhau: “Bản lãnh của Giang Dương đại đạo nào phải tầm thường dễ gì có người dám bắt hay giết hắn được? Họa chăng có kẻ rình biết đích xác hắn ở đâu, đi báo quan để lấy ba ngàn lạng bạc tiền thưởng cũng đã là một dịp may lắm rồi”. Mao Thập Bát quay đầu nhìn thằng nhỏ hừ một tiếng! Trong lòng Tiểu Bảo bỗng nẩy ra một ý nghĩ:
-Giả tỷ mình lảnh được ba ngàn lạng bạc tiền thưởng thì có thể trả nợ cho má má để chuộc người ra, khỏi phải chìm đắm trong Lệ Xuân viện. Bằng má má không chịu ra thì với món tiền lớn này cũng đũ cho mẹ con mình tiêu xài, ăn uống thả cửa, cờ bạc lu bù, đến mấy năm cũng chưa hết được. Mao Thập Bát vẫn nhìn chầm chập vào mặt Tiểu Bảo, khiến gã phát cáu hỏi:
-Lão huynh đang nghĩ gì vậy? Phải chăng lão huynh đoán ngầm trong bụng là tiểu đệ muốn đi báo quan để lãnh thưởng? Mao Thập Bát đáp:
-Ðúng thế! Bạc trắng khiến người sinh lòng ham muốn là thường. Tiểu Bảo tức giận văng tục:
-Mẹ kiếp! Con người đem bán rẽ bằng hữu, ham tiền bạc thì còn nói chi đến nghĩa khí giang hồ? Mao Thập Bát cười xòa đáp:
-Cái đó khó mà biết được. Tiểu Bảo càng tức giận hơn, hỏi lại:
-Lão huynh đã không tin tiểu đệ thì sao nói rõ tên họ cho tiểu đệ biết? Trên đầu lão huynh đã quấn vãi trắng, gương mặt lại khác hẳn hình vẽ trên bản văn, lão huynh mà không tự xưng là Mao Thập Bát thì chẳng ai nhận ra được. Mao Thập Bát nói:
-Ngươi đã bảo chúng ta cùng hưởng hạnh phúc, chia sẻ hoạn nạn, mà ta không dám nói tên thật cho ngươi hay thì còn đạo bằng hữu cái con khỉ gì nữa? Tiểu Bảo hả hê nói:
-Ðúng thế! Ðừng nói năm ba ngàn lạng bạc, mà đến ba mươi ngàn hay ba trăm ngàn, tiểu đệ cũng quyết tâm chẳng đi cáo tố. Nhưng trong lòng gã tự hỏi:
-Giả tỷ ta có món tiền thưởng lớn đến như vậy, thì có nên đem bán rẽ bằng hữu không? Bỗng gã lộ vẽ ngẩn ngơ không quyết định. Mao Thập Bát nói:
-Vậy là hay lắm! Chúng ta hãy ngũ một giấc để trưa mai còn đi đón hai người bạn đến kiếm ta. Ta đã ước hẹn với họ là gặp nhau trên núi Ðắc Thắng phía Tây thành Dương Châu. Vụ này đã thành quyết định rồi không thể sai lời hứa hẹn được. Tiểu Bảo đã chật vật suốt ngày, mí mắt nặng chĩu, tỏ ra mỏi mệt. Gã nghe Mao Thập Bát nói vậy liền tựa lưng vào gốc cây ngũ ngay. Sáng hôm sau lúc gã tỉnh dậy đã thấy Mao Thập Bát hai tay ôm ngực ngó về phía mặt trời mọc. Mao nhắm mắt điều hòa hơi thở. Sau một lúc lâu y mới mở bừng mắt ra cười hỏi:
-Tiểu huynh đệ cũng dậy rồi ư? Ngươi hãy lôi hai xác chết này vào rạng cây kia rồi mài ba lưởi đao đó đi. Tiểu Bảo vâng lời lôi hai xác chết ra sau rạng cây. Lúc này mặt trời đã lên cao, gã mới nhận rõ diện mạo Mao Thập Bát, thấy hắn vào trạc bốn chục tuổi. Nét mặt gã và da thịt đã sần xồi, nhưng cặp mắt sáng loáng, thần sắc oai nghiêm. Gã liền cầm ba thanh đao đến bên lạch nước mài vào tảng đá. Mài đao xong gã nói:
-Tiểu đệ đi mua bánh bao và dầu cháo quẩy về cho lão huynh nhé. Mao Thập Bát hỏi:
-Ở chốn hoang sơn dã lĩnh này thì làm gì có bánh bao cùng dầu cháo quẩy? Tiểu Bảo đáp:
-Bên kia cách đây không xa mấy có một thị trấn nhỏ. Mao đại ca, bên mình đại ca có tiền bạc gì cho tiểu đệ mượn vài lạng xài được không? Mao Thập Bát vừa cười vừa lôi ra một đỉnh bạc nói:
-Cái gì của đại ca thì cũng như của tiểu huynh đệ. Ta với ngươi cũng như một người. Ngươi cứ cầm lấy mà xài, hà tất nói đến chuyện vay mượn. Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
-Vị hảo hán này đối với ta như tình bằng hữu thật sự rồi, cho dù có ba trăm vạn lạng bạc tiền thưởng, ta cũng không thể báo quan được. Gã đón lấy đỉnh bạc hỏi:
-Ðại ca có cần mua thuốc trị thương không? Mao Thập Bát đáp:
-Không cần. Ta có đem thuốc theo đây rồi! Tiểu Bảo nói:
-Hay lắm! Tiểu đệ đi đây, Mao đại ca cứ yên lòng. Dù họ có bắt được tiểu đệ đem chặc đầu, tiểu đệ cũng quyết không xưng ra đại ca là Mao Thập Bát. Mao Thập Bát thấy gã nói bằng một giọng chân thành thì lẩm nhẩm gật đầu, ra chiều vừa ý. Vy Tiểu Bảo tự nói một mình:
-Ðại ca còn có những ông bạn nào sắp tới. Vậy ta phải mua một bình rượu và mấy cân thịt bò. Mao Thập Bát nghe tiếng hớn hở nói:
-Có rượu thịt thì hay lắm. Ngươi đi mau rồi về đây. Ăn no một bửa xong hãy đánh nhau càng tốt. Vy Tiểu Bảo sững sốt hỏi:
-Ðánh nhau ư? Sao lại đánh nhau? Mao Thập Bát đáp:
-Dĩ nhiên là có cuộc quyết đấu. Ta đã ước hẹn với người đến núi Ðắc Thắng để tỷ đấu, không thì lần mò tới đây làm chi? Vy Tiểu Bảo la lên một tiếng rồi nói:
-Trời ơi! Người đại ca còn bị thương thì đánh nhau thế nào được. Cuộc tỷ đấu này hãy hoãn lại, chờ thương thế của đại ca khỏi rồi sẽ đánh nhau cũng chưa muộn. Có điều…có điều đáng ngại là người ta không chịu. Mao Thập Bát đáp:
-Hừ! Người ta là anh hùng hảo hán nổi danh, sao lại không chịu. Chỉ có ta đây không chịu mà thôi. Bửa nay là 29 tháng 3 phải không? Nữa năm trước chúng ta đã có cuộc giao ước rồi. Sau đó ta bị quan nha bắt được nhốt vào lao tù, nhưng ta vẫn nhớ lời ước cũ mà phải tới đây. Ta đành vượt ngục ra đi. Lúc vượt ngục ta đã giết hết mấy người, nên trong thành Dương Châu mới náo loạn cả lên, treo giải thưởng tróc nả lão gia. Mẹ kiếp! Có lẻ số kiếp bị hung tin chiếu mệnh mới gặp phải Ưng Trảo Tử. Ta đã giết chết bọn họ tám người mà mình cũng bị thưong một chút mới thật là xúi quẩy. Vy Tiểu Bảo nói:
-Hay lắm! Tiểu đệ đi mua đồ ăn rồi về ngay, để đại ca ăn uống xong rồi thì hãy đánh nhau. Ðoạn gã cất bước chạy đi rất mau. Gã chuyển qua mấy khúc quanh sườn núi chừng 7,8 dậm thì đến tiểu thị trấn. Gã tính thầm trong bụng:
-Mao đại ca đã bị thương đến nổi đi không được thì làm sao chiến đấu lại bên địch? Y còn bảo đối phương là anh hùng hảo hán nổi danh thiên hạ thì nhất định bản lãnh phải cao thâm. Ta phải làm thế nào giúp đở đại ca mới được. Gã mua hơn chục bánh bao, tám cái dầu cháo quẩy mới mất có hơn hai chục đồng. Trong tay gã cầm tiền bạc thì trong lòng ngứa ngáy. Trong đời gã, chưa bao giờ gã có nhiều bạc như thế này. Bây giờ gã phải tậu xài một phen cho sướng. Gã chạy tới tiệm bán thịt nóng, mua một cân thịt bò chín, một cân vịt quay, rồi lại đi mua một bình hoàng tửu. Gã thấy trong tay hãy còn nhiều tiền, chợt nghĩ ra:
-Ta đi mua một ít dây về bện thừng để tròng vào chân ngựa khi hai bên tỷ đấu, đối phương mà không cẩn thận là vấp phải dây thòng lọng té xuống. Mao đại ca chỉ việc cầm đao chém chết họ là xong. Gã nhớ tới chuyện ông thầy dạy học nói chuyện cổ tích: Một viên đại tướng đang giao phong trên trận địa. Chân ngựa vấp dây, ngựa ngã xuống hất đại tướng ngã theo. Bên địch vung đao lên chém, lập tức viên tướng kia bị chặc thành hai đoạn. Gã nghĩ tới chuyện này liền hối hả đi mua dây nhợ. Gã đến trước một tiệm tạp hóa, bỗng thấy trong tiệm có bày bốn cái thùng lớn. Một thùng đựng gạo trắng, một thùng đựng đậu vàng, một thùng muối và một thùng thạch vôi. Vy Tiểu Bảo lại nghĩ ngay đến:
-Năm ngoái bang Tư Diêm cùng người chiến đấu ở bên cầu, Tiên lão bị người ta dùng thạch vôi liệng vào mắt, thành ra đang thắng mà thành bại. Sao ta không nghĩ đến cách này? Thế rồi gã không mua dây nhợ nữa, mà mua hai túi thạch vôi đeo trên lưng trở về. Mao Thập Bát vẫn nằm ngũ bên gốc cây. Hắn nghe tiếng bước chân liền tỉnh dậy ngay. hắn mở bình rượu ra, uống luôn hai hớp, lớn tiếng khen ngon. Ðoạn hắn hỏi Tiểu Bảo:
-Ngươi có uống không? Vy Tiểu Bảo trước nay chưa từng uống rượu, nhưng bây giờ muốn lên mặt anh hùng hảo hán. Gã đón lấy bình rượu uống một hơi. Hắn cảm thấy một luồng nhiệt khí xông vào bụng, lập tức nổi cơn ho. Mao Thập Bát cười khanh khách nói:
-Tiểu anh hùng chưa học được công phu uống rượu. Bỗng nghe từ phía xa xa có tiếng dõng dạc hỏi vọng lại:
-Thập Bát huynh! Lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ?