Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 25 – Khang Thân Vương trao tặng thần câu

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Thái hậu ban khen:

-Chà! Thằng nhỏ này tinh khôn quá! Những lời nói của Hải Ðại Phú thật tình ngươi chưa nghe rõ hoặc giả vờ không nghe rõ cũng hay. Sau này chỉ nữa câu đồn lọt đến tai ta, ngươi có biết kết quả như thế nào không? Vi Tiểu Bảo tâu:

-Thái hậu đối với nô tài ơn nặng tầy non, nếu một tên ác đồ nào lớn mật dám phỉ báng sau lưng Thái hậu cùng Hoàng thượng nô tài quyết liều mạng với nó. Thái hậu nói:

-Ngươi có dạ tận trung như vậy, ta rất đổi vui mừng! Nhưng trước nay ta đã có ơn gì với ngươi đâu? Vi Tiểu Bảo tâu:

-Trước kia Hoàng thượng cùng nô tài đô vật nhau để luyện võ. Dĩ nhiên nô tài không biết ngài là đức Vạn tuế, nên từ câu nói chỗ đến cử động thường có sự hổn sượt, Vậy mà Thái hậu cùng Hoàng thượng không làm tội. Nguyên một điểm này đũ khiến chỗ nô tài coi ơn nặng tày non rồi. Không thì nô tài động thủ động cước, ôm lưng khều chân ngài dù có đến trăm cái đầu cũng phải rụng hết. Hiện giờ lão ác nhân hàng ngày định giết nô tài, may được Thái hậu cứu mạng. Nô tài cảm kích vô cùng dù gan óc lấy hết cũng không thể báo đền trong muôn một. Thái hậu phán:

-Ngươi biết nhớ ơn thế là hay lắm. Ngươi hãy thắp ngọn nến trên bàn lên. Vi Tiểu Bảo vâng lệnh bật lửa thắp vào ngọn nến. Những cây nến trong phòng Thái hậu rất lớn, thắp lên sáng rực. Thái hậu nói:

-Ngươi lại đây! Ðể ta coi xem thế nào. Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi từ từ bước tới giường Thái hậu, thì thấy bà sắc mặt lợt lạt, không còn chút huyết sắc. Cặp lông mày nhíu lại mục quang lấp loáng. Vi Tiểu Bảo trống ngực đập thình thịch, tự hỏi:

-Hay là…mụ giết ta để bịt miệng? Bây giờ mà ta bỏ chạy tất mụ rượt theo bắt được lại càng nguy hơn nữa! Gã chỉ muốn chạy đi tức khắc, nhưng lại không dám quyết tâm. Gã chần chừ một chút, Thái hậu đã vươn tay trái ra nắm lấy tay mặt gã. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi la lên một tiếng: Trời ơi! Thái hậu hỏi:

-Ngươi sợ gì vậy? Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp:

-Tại hạ…không sợ…có điều…có điều… Thái hậu hỏi:

-Có điều làm sao? Vi Tiểu Bảo tâu:

-Thái hậu đối với nô tài ơn nặng tày non, nô tài được làm sao như làm sao? Gã nghe người ta nói nâng niu như hòn ngọc, nhưng gã quên mất thành ra cứ ấp úng. Thái hậu không hiểu gã nói gì, lại hỏi:

-Làm sao ngươi lại run bần bật? Vi Tiểu Bảo ấp úng:

-Nô tài …không…không có… Thái hậu muốn vận khí vào bàn tay để phóng chưởng đánh chết Vi Tiểu Bảo chỗ tuyệt hậu họa. Vì bà vẫn sợ gã tiết lộ việc cơ mật. Nhưng bà không đề tụ chân khí được nữa. Bà cùng Hải lão công đã tỹ đấu một phen, tuy thời gian ngắn ngủi, song đối thù là tay kình địch chưa từng thấy, thành ra tinh lực kiệt quệ. Bà nắm được tay Vi Tiểu Bảo mà ngón tay không còn một chút khí lực. Gã chỉ khẻ cựa một cái là thoát ra được ngay. Thái hậu nghĩ thầm trong bụng:

-Vừa rồi lão thái giám ác độc đã đá trúng gã một cước mà gã không chết. Phải chăng tên tiểu thái giám này đã luyện được công phu thần diệu gì để hộ thân? Bây giờ ta vận kình lực không được, đành để gã sống thêm mấy ngày nữa rồi sẽ liệu. Bà liền mĩm cười nói:

-Ðêm nay ngươi đã lập được công lớn, ta sẽ trọng thưởng chỗ. Vi Tiểu Bảo tâu:

-Lão ác nhân kia muốn giết nô tài, may nhờ Thái hậu giải cứu tính mạng, chứ nô tài chẳng có chút công lao gì. Gã nói câu này khiến chỗ Thái hậu rất hoan hỹ trong lòng, Bà nói:

-Ngươi đã biết điều phải lẻ trái, sau này ta sẽ đối với ngươi tử tế. Bây giờ ngươi về đi. Bà nói rồi từ từ buông tay ra. Vi Tiểu Bảo cả mừng sụp lạy mấy lạy rồi rút lui. Thái hậu thấy vạt áo Vi Tiểu Bảo máu tươi đầm đìa. Hiển nhiên gã đã thổ nhiểu máu. Thế mà lúc gã quỳ xuống dập đầu, hành động vẫn nhanh nhẹn thì không khỏi ngấm ngầm lo lắng. Lúc Vi Tiểu Bảo ra khỏi phòng, gã còn liếc mắt nhìn Nhị Sơ nằm sỏng sượt dưới đất. Ngực thị nhô lên hụp xuống, hơi thở điều hòa như người ngủ say. Sắc mặt hồng hào không có trạng thái gì khác lạ thì nghĩ bụng:

-Mấy bửa nữa ta sẽ ra chỗ mua bánh kẹo về chỗ y ăn. Gã rão bước trở về phòng mình, khép cửa cài then rồi thở phào một cái nhẹ nhõm, như người được cất gánh nặng. Hơn nữa năm nay, ngày đêm gã phải ỡ với Hải lão công lúc nào cũng lo ngày ngày, phải phấn khởi tinh thần để đề phòng lão ra tay sát hại. Gã lẩm bẩm: Bây giờ lão con rùa chết rồi không còn sợ ai gia hại mình nữa. Ðột nhiên gã nhớ tới nét mặt Thái hậu dưới ánh đèn nến thì gã lại run lên nghĩ bụng:

-Ở nơi hoàng cung này chẳng được an tĩnh chút nào. Lão gia còn phải …còn phải…ha ha! Còn phải lấy được bốn mươi lăm vạn lạng bạc kia rồi sẽ trỡ về Dương Châu ở với má má hay hơn. Gã nghĩ tới mình còn giử được mạng sống, bốn mươi lăm vạn lạng bạc coi như mất rồi mà lấy lại được, gã sướng quá không nhịn được bất giác khoa tay khoa chân múa may. Vi Tiểu Bảo cao hứng một hồi, dần dần mõi mệt, gã nằm lăn ra giường rồi ngủ say lúc nào không biết. Sáng hôm sau gã tĩnh dậy thấy trước ngực lẩm rẩm đau và trong mình mất sức, liền biết ngay đêm qua bị Hải lão công đánh một chưởng và đá một cước mới ra nông nỗi này. Gã chỗng tay xuống giường ngồi nhỏm dậy nhìn thấy trước ngực máu dây lem luốc, liền cởi áo trường bào dúng vào thùng nước mà kỳ cọ. Ðột nhiên thấy vạt áo nhũn ra như giấy, đứt từng mãng một. Gã giật mình kinh hãi, kéo áo ra khỏi thùng nước. Gã ngó lại thấy vạt áo trước ngực bị thủng hai chỗ lớn, một chỗ như hình bàn tay và một chỗ như hình bàn chân. Gã rất lấy làm kỳ tự hỏi:

-Sao áo mình…lại quỉ quái như thế này? Vừa nghĩ đến chữ quỉ, Vi Tiểu Bảo sợ hết hồn, lông tóc đứng dựng cả lên. Ban đầu Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

-Phải chăng lão con rùa hiện hồn vào áo bào của ta mà làm thủng hai chỗ? Rồi gã lẩm bẩm:

-Không hiểu linh hồn lão con rùa vẫn đui mắt hay vẫn trông thấy người đời? Ý nghĩ người mù sau khi chết rồi vẫn còn đui mắt như cũ hay sáng trở lại chỉ thoáng qua trong đầu óc rồi gã không nghĩ tới nữa. Vi Tiểu Bảo tay cầm áo ngơ ngẫn xuất thần. Ðột nhiên gã tĩnh ngộ la thầm:

-Chẳng phải linh hồn hay ma quỉ gì hết. Ðêm qua lão con rùa phóng một chưởng, đá một cước trúng vào ngực mình. Vậy hai chỗ thủng này là do lão đánh rách, Ha ha! võ công lão gia không phải tầm thường, dù thổ mấy búng máu cũng không phải là chuyện to tát. Trời ơi! Chẳng hiểu lão gia có bị nội thương hay không? lão con rùa còn để lại cái rương thuốc, mình phải coi xem có thuốc nào trị thương lấy ra uống là ổn hơn hết. Hải lão công chết rồi thì những đồ vật gì của lão dĩ nhiên Vi Tiểu Bảo coi như của mình. Gã khệnh khạng hắng giọng một tiếng rồi kéo rương thuốc mở ra coi. Trong rương nào bình bình lọ lọ nào gói nào bọc đựng thuốc hoàn thuốc tán rất nhiểu. Trên chai lọ củng như gói giấy đều có chữ, nhưng Vi Tiểu Bảo lại không biết được mấy chữ thì làm sao mà phân biệt được gói nào là gói thuốc trị thương, bình nào là bình thuốc độc? Gã nhớ tới mình chỉ thêm một ít thuốc mà làm chỗ Hải lão công phải đui mắt, nên chẳng khi nào gã dám uống bừa bải. may ở chỗ ngực không đau đớn gì mấy, gã tự nhủ nói một mình:

-Con mẹ nó! lão gia đã võ công tinh thâm thì chẳng cần uống thuốc nữa hay hơn. Gã liền đậy nắp rương lại để đi coi những thứ khác. Gã thấy Hải lão công còn để lại hơn hai trăn lạng bạc. Gã coi món tiền này không vào đâu. Chưa kể đến số bạc 45 vạn lạng bạc mà Sách Ngạch Ðồ sắp chia chỗ gã. Gã chỉ đi đánh bạc với bọn Ôn Hữu Ðạo thì ăn được vài trăm lạng bạc cũng chẳng khó khăn gì. Vi Tiểu Bảo lại lục trong đống quần áo thấy một cái gói nhỏ bọc vải xanh liền mở ra coi, bất giác trống ngưc đập thình thình. Nguyên gã thấy trong bọc này có hai pho sách thì một pho là Tứ Thập Nhị chân kinh. Có điều pho kinh này bìa bọc bằng lụa đại hồng. Lụa để lâu ngày quá thành ra có đốm vàng đốm trắng. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

-Lão con rùa rõ ràng đã có pho sách này, sao lão còn bảo ta vào ngự thư phòng để đánh cắp của Hoàng thượng? Và Thái hậu cũng vậy, đã có một pho sách rồi còn sai ta lấy thêm của nhà Ngao Bái hai pho nữa. Sách ơi là sách! Hễ thấy sách là đánh bạc thua. Lấy sách làm gì chỗ lắm? Sách đâu có phải là vàng, là bạc mà bảo được nhiểu chừng nào tốt chừng ấy? Gã mở hộp lấy sách lật ra coi thì chỉ toàn mực đen giấy trắng, dường như mỗi chữ đang trợn mắt lên nhìn gã. Gã lẩm bẩm:

-Những chữ thối tha kia! bọn mi nhận được ra ta là Vi Tiểu Bảo, nhưng Vi Tiểu Bảo ta lại không nhận ra bọn mi. Rồi gã bọc sách cẩn thận lại bỏ đó, đi coi pho sách khác. Pho này bên ngoài không có hộp. Ngoài bì sách có đề bốn chữ. Vi Tiểu Bảo chỉ biết được chữ thứ tư là chữ “Kinh. Vì trước kia Hải lão công bảo gã đi lấy cắp pho Tứ Thập Nhị chân kinh nên đã bắt gã nhìn nhận chữ này. Còn ba chữ kia gã chẳng biết là những chữ gì, gã tức quá lẩm bẩm: Mẹ kiếp! lão gia không muốn biết các ngươi. Gã nghĩ rằng đây chắc là kinh Phật của mấy ông sư. Tiện tay gã lật ra coi thì trang nào cũng có mấy đồ hình vẽ toàn đàn ông cởi trần, khắp mình vẽ đầy những đường dây đỏ. Gã coi đồ hình còn có phần hứng thú, rồi lật từng trang một xuống dưới mà hình người cởi trần lại không giống nhau. Có người ngồi xếp bằng, có người nằm nghiêng, có người chúc đầu xuống chân giơ ngược lên như chuồn chuồn điểm thủy. Vi Tiểu Bảo chú ý đến đồ hình hồi lâu nữa rồi bụng bảo dạ:

-Những đồ hình này xem chừng là các môn luyện võ công. Võ công lão con rùa rất cao thâm, chắc là lão học ở những đồ hình này. Ha ha! Lão dạy ta mấy môn võ công giả của phái Thiểu lâm, nhưng những công phu trên đồ hình này nhất định là thật rồi. lão gia mỗi ngày luyện mấy thức thì trong vòng một năm nữa hay năm bảy tháng võ công cũng cao cường chẳng kém gì lão con rùa, có thể thành thiên hạ vô địch. Nếu vậy mình biến thành lão con rùa thứ hai. Nhưng chao ôi! Không được rồi! Nếu đã là ô quy đệ nhị thì có khác gì Tiểu ô quy! Ha ha! Ha ha!… Gã càng nghĩ càng cao hứng. Gã lật lại trang đầu thấy đồ hình vẽ người ngồi xếp bằng. Gã cũng ngồi đúng như vậy. Ðột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi:

-Quế công công! Ðại Hỹ! Ðại hỹ! Mau mở cửa ra! Vi Tiểu Bảo đứng phắt dậy, bỏ sách vào hòm đậy nắp lại. Gã với lấy một tấm áo bào mặc vào mình, vừa cài khuy vừa đi mở cửa. Ðồng thời gã cất tiếng hỏi:

-Vừa mới sáng sớm mà các vị đã đến chỗi. Có việc chi mà các vị khách sáo như vậy? Một tên thái giám ngoài bốn chục tuổi cười đáp:

-Thái hậu vừa mới ban thánh chỉ xuống phủ Nội vụ về việc Hải Ðại Phú công công bị bệnh từ trần, chức Phó tổng quản thái giám ty Thượng thiện giám sẽ do Quế công công thăng nhiệm. Một tên thái giám khác cười nói:

-Bọn tại hạ không kịp chỗ quan đại thần ở phủ Nội vụ hay để chuyển đạt thánh chỉ, lật đật đến đây báo tin mừng. Từ nay Quế công công quản lý Thượng thiện giám thật là hay quá! Vi Tiểu Bảo đối với việc thăng quan chẳng lấy chi làm mừng rỡ, nhưng gã cũng nghĩ thầm:

-Thái hậu chỗ ta thăng quan tức là gián tiếp hạ lệnh chỗ ta không được tiết lộ chút gì về vụ dã xãy ra đêm qua. Thực ra dù ngài chẳng chỗ thăng chức lão gia cũng phải bưng kín miệng bình, nếu tiết lộ vụ bí mật này thì chẳng những bay đầu mà cái miệng cũng không còn, khi nào lão gia dám bép xép? Có điều Thái hậu đã đề bạt chỗ ta tức là không giết ta nữa, ta có thể yên lòng được. Lại một tên thái giám nữa nói:

-Bọn tại hạ ở trong cung đã lâu ngày mà trước nay chưa từng có một vị Phó tổng quản ít tuổi như Quế công công. Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:

-Trong cung còn có 14 vị Tổng quản thái giám, 8 vị Phó tổng quản thái giám. Người cầm đầu 22 vị này chưa có ai 30 tuổi đã trèo lên được. Bửa nay Quế công công đã thăng lên đến cấp này. Ngài mai công công về ngồi ngang hàng với Trương tổng quản, Vương tổng quản mới thật là vinh hạnh. Một người khác nói:

-Ai cũng chỉ biết Quế công công ra vào kề cận đức Hoàng thượng, không ngờ cả Thái hậu đối với công công cũng coi trọng đến thế. Có thể trong vòng nữa năm nữa công công sẽ bước lên ngôi tổng quản. từ nay anh em tại hạ mong rằng công công che chỗ và tiến cử chỗ. Bốn tên thái giám mỗi người nói một câu thi nhau tâng bốc Vi Tiểu Bảo khiến chỗ gã hởi dạ không biết đến thế nào mà kể! Gã cười ha hả đáp:

-Chúng ta là chỗ anh em thân tình với nhau, sao các vị còn nói đến chuyện tiến cử với không tiến cử? Ðây là ơn điển của Thái hậu và Hoàng thượng, chứ lão…lão…Quế Tiểu Bảo có công cán gì đâu? Gã toan xưng là lão gia, phải ấp úng mãi mới nói hết câu mà lại hấp tấp tự xưng là Quế Tiểu Bảo. Gã nói tiếp;

-Này này! Mời các vị vào trong nhà uống chung trà đã. Tên thái giám đứng tuổi nói:

-Hồng ân của Thái hậu chắc đến chiểu phủ Nội vụ mới chuyển ra ngoài. Vậy anh em tại hạ mời Quế công công đi uống một chung, gọi là khánh hạ công công tiền trình vạn lý, thăng liền hai cấp. Quế công công! Bây giờ ngài đã làm quan hàm ngũ phẫm chứ không phải là nhỏ. Ba tên kia cũng theo hùa, nhất định kéo Vi Tiểu Bảo đi uống rượu. Mấy bửa liền Vi Tiểu Bảo được người tâng bốc mời mọc luôn luôn, nhưng lời nịnh nọt bao giờ cũng lọt tai. Gã liền khóa cửa lại, cười hề hề đi theo bốn người. Trong bốn người này thì hai tên hầu cận bên mình Thái hậu. Chúng vâng lệnh Thái hậu truyền thánh chỉ đến phủ Nội vụ, nên được tin trước nhất. Còn hai tên kia làm thái giám ở Thượng thiện giám. Một tên chuyên về sắm sử món ăn, một tên dự bị lương thực. Hai chỗ rất béo bổ ở nội cung. Từ lúc hai tên được tin Hải Ðại Phú phát bịnh từ trần, lập tức canh giử ngoài cửa phủ Nội vụ không rời nữa bước. Nên biết sở dĩ chúng lưu tâm nghe ngóng xem nhân vật nào sẽ điền vào chỗ khuyết đó là lập tức đi cầu cạnh để bảo vệ chức vị của chúng, để tính chuyện từ nay trở đi sẽ kê khai giấy tờ như thế nào để thủ lợi. Bốn tên thái giám kéo Vi Tiểu Bảo vào trong phòng ngự trù, kính cẩn mời gã ngồi vào thủ vị. Bọn nhà bếp biết thằng nhỏ này bắt đầu từ ngày mai sẽ là người trên đầu trên cổ chúng, nên đem hết tinh thần nấu nướng làm những món ăn rất ngon lành trong sạch, tưởng ngày thường đến cả Thái hậu cùng Hoàng thượng cũng không được ăn những món tuyệt hảo như bửa nay chúng cung phụng Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo không biết uống rượu. Gã cũng theo đà nói trăng nói cuội với bọn kia. Một tên thái giám thở dài nói:

-Hải lão công là người tử tế! Ðáng tiếc là mấy năm nay mình mang bệnh hoạn lại hư cặp mắt. Tại hạ nghe nói lão gia nổi cơn ho rồi từ giả cuộc đời. Vi Tiểu Bảo đáp:

-Ðúng thế! Thường khi Hải lão công nổi cơn ho là hơi thở tựa hồ bị đút nút không thông được. Tên thái giám chầu hầu Thái hậu nói:

-Sáng sớm hôm nay quan ngự y là Lý đại nhân vào tâu Thái hậu nói Hải lão công bị bệnh ho lao ăn vào xương tũy, bệnh phong thấp thấu đến tâm can. Lão bệnh đã lâu năm mà phát tác thì không tài nào trị được nữa. Muốn đề phòng bệnh lao phổi khỏi truyền sang người khác phải đem thi thể hỏa táng. Hắn còn kể tiếp:

-Thái hậu rất buồn phiền về cái chết của Hải lão công. Ngài thở dài nói:

“Ðáng tiếc! Ðáng tiếc! Hải Ðại Phú là người rất trung thực!” Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Gã biết rằng bọn thị vệ, ngự y, thái giám đều sợ bị liên lụy nên dấu nhẹm vụ Hải lão công bị giết chết. Như vậy là hợp ý Thái hậu lắm. Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:

-Cái gì mà bệnh lao ăn vào xương tủy, phong thấp thấu tới tâm can? Lão con rùa bị tiêm đao đâm ruột, lợi kiếm xuyên tâm mới là đúng sự thực. Uống rượu giở chừng, hai tên thái giám trong Thượng thiện giám dần dần đưa câu chuyện vào cách sinh hoạt cùng khổ của kẻ làm thái giám, phải trông vào chút lợi lộc chỗ đời sống dễ chịu hơn. Chúng thĩnh cầu Vi Tiểu Bảo không nên cố chấp như Hải lão công, bất cứ việc gì cũng tính đâu ra đó. Vi Tiểu Bảo chỗ hiểu chỗ không chỉ ậm ừ chỗ xuôi chuyện. Uống rượu xong, hai tên thái giám cầm một gói nhỏ nhét vào túi Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo về phòng mở ra coi thấy hai tấm ngân phiểu, mỗi tấm đề ba chữ “Nhất thiên lạng”. Gã hiểu ba chữ này, nghĩ thầm:

-Mình chưa nhậm chức đã đưa trước hai ngàn. Món tiền kiếm chác cũng khá đấy. Vào khoảng giờ thân, vua Khang Hy phái người đến kêu Vi Tiểu Bảo vào ngự thư phòng. Hoàng thượng nét mặt tươi cười nói:

-Tiểu Quế Tử! Mẫu hậu bảo đêm qua ngươi lập được đại công, ngài muốn thăng cấp chỗ ngươi. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

-Vụ này mình đã biết trước rồi. Nhưng ngoài mặt làm bộ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, quì xuống dập đầu tâu:

-Nô tài có công lao gì đâu? Ðây đều là nhờ hồng ân của Thái hậu cùng Hoàng thượng. Vua Khang Hy cười khà khà nói:

-Tiểu Quế Tử! Trẫm và ngươi tuy chưa lớn tuổi nhưng muốn làm việc lớn để bọn đại thần không dám coi thường, bảo chúng ta là không hiểu việc. Vi Tiểu Bảo tâu:

-Chính thế! Chỉ cần Hoàng thượng quyết định kế hoạch. Việc gì thánh thượng đã giao chỗ, nô tài xin hết sức. Vua Khang Hy phán:

-Hay lắm! Ngao Bái làm loạn phạm thượng. Tuy trẫm tha hắn không giết, nhưng hắn còn nhiểu bè đảng, trẫm e rằng đống tro tàn có ngày cháy trở lại làm phản. Ðó là một việc rất nguy hiểm. Vi Tiểu Bảo tâu:

-Hoàng thượng phán rất đúng. Vua Khang Hy nói:

-Vừa rồi Khang Thân Vương vào tâu với trẫm là hắn bị giam ở phủ Khang Thân Vương, suốt ngày la hét, thốt ra những lời hổn xược. Nhà vua nói tới đây hạ thấp giọng xuống tiếp:

-Thằng cha đó bảo Trẫm dùng dao găm đâm vào lưng hắn. Vi Tiểu Bảo hỏi:

-Làm gì có chuyện đó? Ðối với hắn hà tất Hoàng thượng phải ra tay? Nhát đao đó là nô tài đâm, nô tài đến nói rõ với Khang Thân Vương là xong. Việc vua Khang Hy động thủ ám toán Ngao Bái mà đồn đại ra ngoài thì thật là mất hết thể thống, ngài đang băn khoăn về chuyện đó. Bây giờ nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy thì mặt rồng hớn hở gật đầu phán:

-Ngươi đến phủ Khang Thân Vương coi xem thằng cha đó đến bao giờ mới chết. Vi Tiểu Bảo “dạ” một tiếng. Vua Khang Hy lại nói:

-Trẫm cứ tưởng hắn đã trúng đao chỉ trong nháy mắt là toi mạng, nên hạ chỉ tha chết. Không ngờ hắn gớm lắm, vẫn đứng lên được. Nếu biết sớm thế này … Giọng nói của nhà vua ra chiểu hối hận. Vi Tiểu Bảo dò ý vua Khang Hy biết là ngài muốn gã lén tới giết chết Ngao Bái đi chỗ rồi, liền tâu:

-Nô tài coi chừng hắn không thể sống được qua ngày hôm nay. Vua Khang Hy lộ vẽ vui mừng, khẻ nói:

-Võ công hắn rất cao cường, tuy bị giam cầm mà rất hung dữ như mãnh hổ. Ngươi đến đó phải coi chừng, đừng để hắn đả thương. Vi Tiểu Bảo cũng hạ thấp giọng xuống nói:

-Nô tài hiểu rồi. Vua Khang Hy truyền chỗ bốn tên thị vệ đưa Vi Tiểu Bảo đi công cán ở phủ Khang Thân Vương. Vi Tiểu Bảo cưởi một con ngựa cao lớn. Bốn tên thị vệ tiền hô hậu ủng, đi về phía phủ Khang Thân Vương. Trên đường phố gã nghênh ngang đắc ý nhìn tả ngó hữu. Bỗng nghe trên đường phố có tiếng một hán tử cất lên:

-Nghe nói nhân vật bắt được tên đại gian thần Ngao Bái là một vị tiểu công công mới hơn mười tuổi. Chẳng hiểu có đúng không? Một người khác đáp:

-Ðúng rồi! Ðức thiểu niên hoàng đế có một vị công công kề cận bên mình mà ngài rất sũng ái, cũng là một trang thiểu niên. Người trước lại hỏi:

-Phải chăng là vị tiểu công công này? Người kia đáp:

-Cái đó tại hạ cũng không biết. Một tên thị vệ muốn tâng bốc Vi Tiểu Bảo, liền lớn tiếng:

-Người bắt tên gian thần Ngao Bái là vị Quế công công này đó. Ngao Bái tàn sát người Hán, lại tham lam vơ vét, bách tính căm hận thấu xương. Nhân dân bị hắn bắt trị tội và tịch thu gia sản trăm họ trong ngoài thành Bắc Kinh hoan hô dậy đất. Lúc nhà vua nhõ tuổi hạ chỉ cầm nã, Ngao Bái ỷ mình bản lãnh cao cường chỗng chỗi lại rồi bị bọn tiểu thái giám đánh ngã là câu chuyện đã đồn đãi khắp vùng hoàng thành ai ai cũng biết. Bách tính còn thêm dầu thêm mở chỗ thành những giai thoại trong các trà đình tửu quán. Nào là Ngao Bái phóng cước muốn đá hoàng đế, nào là mấy vị tiểu thái giám võ công cao cường thi triển những chiểu thức “Khô đẳng bàn cầm” vật ngã Ngao Bái. Ngao Bái ra chiểu “Lý ngư đả đỉnh” tiểu thái giám liền ra chiểu “Hắc hổ thâu tâm” hạ hắn. Họ kể lại từng chiểu từng thức như chính mắt họ đã nhìn thấy. Mấy bửa nay, bách tính trong thành chỉ mong có những vị tiểu thái giám nhỏ tuổi ra đường phố là họ xúm lại để nghe ngóng tin tức về tình hình tróc nã Ngao Bái. Bây giờ quần chúng nghe tên thị vệ kia hô lớn vị tiểu thái giám này là đại công thần trong cuộc cầm nã Ngao Bái, lập tức gã làm xúc động mọi người. Dân chúng vổ tay hoan hô. Trong đời Vi Tiểu Bảo có bao giờ được vinh dự như ngày nay. Bất giác gã nức lòng hở dạ, nở mặt nở mày, tưởng mình là một vị đại anh hùng thật. Mọi người chỉ e dè hai tên thị vệ tay cầm yêu đao đi trước dẹp đường, không thì họ đã sấn lại vây quanh Vi Tiểu Bảo để nhìn tận mắt và hỏi đến nơi. Năm người tới phủ Khang Thân Vương. Khang Thân Vương nghe tin Hoàng thượng phái nội sứ tới nơi, vội sai mở rộng cửa để lão thân hành nghinh tiếp. Lão sai bày hương án, chuẩn bị nghinh tiếp thánh chỉ. Vi Tiểu Bảo cười nói:

-Khang vương gia! Hoàng thượng sai tiểu nhân tới đây để coi tình trạng Ngao Bái ra sao, chứ không có gì trọng đại. Khang Thân Vương đáp:

-Dạ dạ! Lão vào ngự thư phòng thường gặp Vi Tiểu Bảo chầu hầu kề cận vua Khang Hy. Lúc cầm nã Ngao Bái gã lại là người xuất lực nhiểu nhất, lão cười hì hì giắt tay Vi Tiểu Bảo nói:

-Quế công công! Chả mấy khi được công công giá lâm tệ phủ. Chúng ta hãy uống chỗi mấy chung rồi hãy vào coi Ngao Bái. Khang Thân Vương liền hạ lệnh bày yến tiệc. Bốn tên thị vệ ngồi riêng một bàn do bọn văn võ quan viên trong vương phủ bồi tiếp:

-Khang Thân Vương tự mình ngồi đối ẩm với Vi Tiểu Bảo ở trong vườn hoa. Trong khi uống rượu lão gợi chuyện hỏi Vi Tiểu Bảo thích thứ gì? Vi Tiểu Bảo ngoẹo đầu ngẫm nghĩ:

-Nếu mình nói thích đánh bạc tất vương gia cũng bồi tiếp. Nhưng mình có được tiền của lão cũng là bất võ. Gã liến đáp:

-Tiểu nhân chẳng thích thứ gì hết. Khang Thân Vương bụng bảo dạ:

-Người già thích tiền bạc. Hạng đứng tuổi thích nữ sắc. Nhưng làm thái giám dĩ nhiên không hiểu sắc. Gã tiểu thái giám này không hiểu thích thứ gì? Thật khó mà đoán được. Gã biết hiểu võ công mà mình tặng bảo đao bảo kiếm biết đâu gã chẳng xảy ra tai vạ trong hoàng cung, mà mình cũng bị liên lụy. À! Ðược rồi!… Lão cười hỏi:

-Quế công công! Trong tầu ngựa của tiểu vương có nuôi được mấy con ngựa tốt. Chúng ta tuy mới gặp nhau nhưng chẳng khác tình cố cựu. Xin công công lựa mấy con và kể như là của tiểu vương trao tặng để làm lễ kiến diện, được chăng? Vi Tiểu Bảo cả mừng hỏi lại:

-Có lý đâu tiểu nhân lại lãnh thọ đồ thưởng của vương gia? Khang Thân Vương đáp:

-Ðã là chỗ anh em mình với nhau, công công nói gì mà thưởng với không thưởng? Lại đây! Lại đây! Chúng ta đi coi ngựa trước rồi sẽ trở về uống rượu. Lão liền dắt Vi Tiểu Bảo vào tầu ngựa. Khang Thân Vương kêu mã phu dắt mấy con ngựa nhỏ tốt ra. Vi Tiểu Bảo có ý không bằng lòng, tự hỏi: Sao lão lại bảo mình cởi ngựa nhỏ? Phải chăng lão chỗ mình là con nít chỉ biết cởi ngựa nhỏ? Gã thấy mã phu dắt ra năm sáu con ngựa nhỏ liền nói:

-Vương gia! Tiểu nhân người thấp muốn cởi con ngựa lớn chỗ khỏi lùn tịt, nên chăng? Khang Thân Vương liền hiểu ý ngay, vỗ đùi cười nói:

-Ðúng rồi! Tiểu vương thật là hồ đồ! Tiểu vương thật là hồ đồ! Lão liền kêu mã phu:

-Giắt con Ngọc hoa thông ra đây! Mời công công phẫm bình xem sao. Tên mã phu liền vào trong tầu giắt ra một con ngựa rất cao lớn toàn thân lông trắng có pha lẫn những đốm màu hồng lợt. Nó ngẫng đầu giương bờm, trông đúng là một con thần tuấn mã phi thường. Giây cương nạm vàng, bàn đạp bằng vàng. Yên bằng bạc khãm bảo thạch. Ngay một bộ yên cương đã đáng giá rất nhiểu tiền. Nếu không phải Vương Công cao cả thì dù là quan tư hay phú thương cũng không dám sắm bộ yên cương quý giá như vậy. Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu thế nào là ngựa tốt hay ngựa xấu, mới coi bộ dạng tuấn mã đã không nhịn được reo lên:

-Con ngựa này diêm dúa quá! Thật là đẹp. Khang Thân Vương cười nói:

-Con ngựa này của người Tây Vực đưa đến. Nó là giống ngựa Ðại Uyên mã rất nổi tiếng. Tuy coi nó cao lớn như vậy mà còn non lắm, mới có hai năm mấy tháng. Con ngựa diêm dúa phải được người diêm dúa cởi mới xứng đáng. Quế huynh đệ! Huynh đệ coi con Ngọc hoa thông này như thế nào? Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:

-Con ngựa này ….là đồ cởi của vương gia. tiểu nhân khi nào dám lấy? Vương gia ban chỗ hậu hỹ thế này, tất nhiên tiểu nhân phải tổn thọ. Khang Thân Vương nói:

-Quế huynh đệ! Huynh đệ nói thế thì coi tiểu huynh như người ngoài mất rồi. Thế là khinh rẽ tiểu huynh đấy nhé! Chẳng lẻ Quế huynh đệ lại không chịu kết bạn với ta chăng? Vi Tiểu Bảo nói:

-Hởi ơi! tiểu nhân chỉ là …..một kẻ hạ tiện trong nội cung, khi nào dám kết giao bằng hữu với vương gia? Khang Thân Vương nói:

-Người Mãn Châu chúng ta tính tình mau lẹ. Nếu huynh đệ là bạn thân với ta thì phải lấy con ngựa này đem về mà cởi. Từ nay trở đi giữa chúng ta không còn có chuyện riêng tây nữa. Nếu không thế thì tiểu huynh giận lắm đấy.

Chọn tập
Bình luận